Trở mình trong lòng bàn tay ảnh đế - Chương 27-28
Đọc truyện Trở mình trong lòng bàn tay ảnh đế Chương 27-28 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế – Chương 27-28 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 27
Thật ra Quý Hòa Hiện đang đợi nhóc con lên tiếng, anh tin tưởng, lời nói và hành động của anh rơi vào suy nghĩ của tinh linh hoa trong bóng tối thì sẽ là, anh không nhìn thấy tinh linh hoa cho nên đang định vẽ một tinh linh hoa khác.
Anh chấm ngòi bút vẽ vào màu nước, anh không chút biến sắc cúi đầu, nhìn xuống sàn nhà — Có thể cô sẽ chạy tới ngăn anh lại.
Ngay vào lúc này, anh cảm thấy bên tai mình hơi ngứa.
Diệp Vấn Vấn đã bay lên dưới tình huống cấp bách, mục tiêu của cô là bên tai ảnh đế đại nhân, cô muốn nói chuyện với anh. Nhưng cô sợ mình quá nhỏ, âm thanh cũng nhỏ nốt, không bay tới bên tai anh thì anh sẽ không nghe được.
Kết quả, khi vừa mới bay đến bên tai anh, cánh của cô lại xuất hiện cảm giác vô lực. Tròng tình huống này nếu cô bị té xuống, đó không phải là chuyện đùa.
Lúc hoảng loạn, cô vội vàng đưa tay bám lấy vành tai của Quý Hòa Hiện, còn chưa kịp nói chuyện, cánh cô bỗng rũ xuống, cả người cô rơi xuống.
Tại sao cánh lại bị lỗi trong giờ phút quan trọng thế này hả!
Tiếng rít gào của cô còn chưa ra khỏi miệng, một giây sau, một bàn tay đón được cô.
Quý Hòa Hiện đưa bàn tay đã đón được tinh linh hoa đến trước mặt, anh cúi đầu nhìn nhóc con. Trên gương mặt nhỏ xíu xinh đẹp kia là vẻ mờ mịt, dường như vẫn chưa phản ứng lại được những gì đã xảy ra.
Quý Hòa Hiện mỉm cười, anh không nói gì, chờ cô hoàn hồn lại đã.
Diệp Vấn Vấn ngồi trong lòng bàn tay Quý Hòa Hiện, cô ngẩng đầu mà sợ hãi không thôi, đối diện với gương mặt được phóng to của ảnh đế đại nhân.
Một lớn một nhỏ, hai mắt nhìn nhau, im lăng, im lặng đến quỷ dị.
Diệp Vấn Vấn vô thức cào cào, nhưng nhất thời hoảng hốt đã khiến cô quên mất dưới người mình không phải là nhụy hoa, mà là tay của ảnh đế đại nhân. Cô vừa cào, Quý Hòa Hiện cảm nhận được lòng bàn tay mình ngưa ngứa nên không nhịn được hơi co ngón tay lại, cô cũng vì thế mà bị lay động theo.
Lần này Diệp Vấn Vấn đã hoàn hồn, chuyện đến nước này rồi, cô cũng đã đối mặt với ảnh đế đại nhân, còn là tự cô chủ động lộ ra nữa chứ. Cô không nhìn hiểu vẻ mặt của ảnh đế đại nhân, chỉ có thể bạo gan giơ tay lên, vẫy vẫy mấy cái đầy thân thiện.
“Hi~”
Ảnh đế đại nhân không nói gì.
Diệp Vấn Vấn căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, không lo lắng ảnh đế đại nhân đang suy nghĩ gì, cô nhân cơ hội này mà bày tỏ ý kiến của mình, cô tự ra hiệu: “Cái kia.. Chúng ta thương lượng một chút, anh có thể vẽ tôi lớn hơn một chút không?”
Cô muốn bày tỏ sự thân thiện, nhưng tại sao khi cô mở miệng lại đầy âm thanh u oán thế này.
Cô có thể không u oán sao!!!
“Không cần vẽ quá cao, thêm vài nét bút là được, để tôi có được tỉ lệ người bình thường là tốt lắm rồi.” Cô sợ ảnh đế đại nhân thấy yêu cầu của cô quá vô lẽ, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: “Được không.”
Diệp Vấn Vấn nín thở chờ Quý Hòa Hiện trả lời.
Quý Hòa Hiện quan sát nhóc con, có thể nhìn ra được cô đang rất hồi hộp, anh cố gắng để biểu cảm của mình bình tĩnh, khiến cô có thể thả lỏng hơn.
Lúc này nghe cô nói chuyện, giọng điệu rất khác với hai câu khi nãy trong phòng khách. Âm thanh của cô mềm mại, đáng yêu, giống hệt như giọng của con non vừa mới ra đời không bao lâu, khiến sâu trong lòng người ta nảy sinh tâm lý bảo vệ cho cô.
Anh nhớ đến hai chữ do ngọn cỏ tạo ra trong tranh lần đầu tiên, lúc đó anh không nhận ra, bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn hai chữ kia là “vẽ lớn”.
“E rằng không được.” Anh sợ dọa đến cô cho nên hạ thấp giọng mình xuống, cố gắng tỏ ra dịu dàng, vô hại.
Thấy nhóc con trợn tròn mắt vì câu này của anh, anh giải thích: “Tỉ lệ cơ thể của em đã định hình, muốn vẽ em lớn hơn, trừ phi xóa em đi, vẽ lại từ đâu. Nhưng nếu là thế, tôi lại vẽ em thêm lần nữa, đó còn là em ban đầu à.”
Diệp Vấn Vấn sững sờ, cô cảm thấy ảnh đế đại nhân nói rất có lý. Vẽ lại từ đầu, vậy cô còn có thể sống được sao?
Cô nghĩ tới đây, bỗng rùng mình một cái.
Như vậy, đã không thể vẽ lớn được nữa, vậy sao này cô chỉ có thể lớn cỡ này thôi sao???
Diệp Vấn Vấn: “…”
“Em đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương.” Quý Hòa Hiện nói: “Nếu em muốn lớn hơn, chúng ta có thể cùng nghĩ cách.”
Diệp Vấn Vấn bình tĩnh đối mặt với ảnh đế đại nhân, thật ra thì bàn tay buông xuống bên người của cô vẫn liên tục cào cào lòng bàn tay anh, anh nhịn cơn ngứa lại, không nhúc nhích.
“Anh.. Không ngạc nhiên à?” Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm, dường như ảnh đế đại nhân quá bình tĩnh khi biết tinh linh hoa anh vẽ ra sống dậy nhỉ?!
Nếu thứ cô vẽ ra có thể sống, còn chạy đến bên chân mình, nói chuyện với mình thì đầu tiên cô nghĩ hoài nghi liệu mình có hoa mắt không, sau đó là mình có đang nằm mơ không. Lại sau đó nghĩ có phải mình có dị năng đặc biệt nào đó không, sau đó nữa sẽ bắt đầu nghiên cứu tranh vẽ..
Trong đầu cô bỗng nảy ra rất nhiều suy nghĩ lung tung, bên tai lại nghe được tiếng trả lời của ảnh đế đại nhân: “Tôi sáng tạo ra em, đây là bất ngờ vui vẻ của tôi, sao lại phải ngạc nhiên?”
Diệp Vấn Vấn thốt lên: “Anh không sợ à?”
Quý Hòa Hiện cười nhẹ thành tiếng.
Ảnh đế đại nhân bật cười, lúc này cô mới biết lời này của mình ngu xuẩn cỡ nào, cô chỉ có một cơ thể bé tí xíu, người ta sợ cái gì chứ?
Cô bụm mặt, như thể làm vậy thì sẽ không mất mặt nữa.
Phản ứng của nhóc con khiến Quý Hòa Hiện không nhịn cười nổi nữa, anh đưa ngón trỏ đến trước mặt Diệp Vấn Vấn: “Tôi tên Quý Hòa Hiện, lần đầu gặp gỡ, sau này xin chăm sóc nhiều hơn.”
Diệp Vấn Vấn thả tay đang che mặt xuống, cô sững sờ nhìn Quý Hòa Hiện. Trong nhật ký quan sát phẩm tính ảnh đế đại nhân của cô, ảnh đế đại nhân là một người rất xấu bụng.
Câu nói này nghe rất thân thiện, nhưng vấn đề là, lời này của ảnh đế đại nhân có ý gì? Chăm sóc nhiều hơn? Cô có thể chăm sóc gì cho anh?
Trong đầu cô ong ong, không biết phải phản ứng thế nào. Lúc này, ánh mắt của cô bị ngón tay của Quý Hòa Hiện hấp dẫn, cô liếc một cái rồi dời đi, sau đó lại không khống chế được mà liếc qua cái nữa.
Cuối cùng không chịu nổi sự quyến rũ của sắc đẹp, cô dùng hai tay ôm ngón tay anh, thân thiện đáp: “Tôi tên Diệp Vấn Vấn, là tinh linh anh vẽ ra, sau này.. Sau này cũng xin được anh chăm sóc nhiều hơn.
Đầu ngón tay của Quý Hòa Hiện được nhóc con ôm lấy khiến trái tim anh khẽ run lên, anh rất tự nhiên nói: “Đói bụng không? Tôi có nấu cơm, muốn ăn không?”
“Ừm, có.” Diệp Vấn Vấn gật đầu điên cuồng: “Muốn.”
Cô dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm một câu: “Rất muốn ăn!”
Quý Hòa Hiện muốn rút ngón tay lại, nhưng gặp phải lực cản. Anh phát hiện nhóc con vẫn đang ôm đầu ngón tay anh không buông, anh cũng không rút lại nữa, mặc cho cô ôm. Anh duy trì tư thế này mà đưa Diệp Vấn Vấn đến phòng ăn.
Diệp Vấn Vấn ngửi được mùi thức ăn thơm ngát trong không khí, lúc này cô mới dời sự chú ý khỏi ngón tay của ảnh đế đại nhân, chuyển đến bàn ăn. Cô buông ngón tay của anh ra, nhìn thấy trên bàn ăn có bốn món: Thịt cắt sợi xào tiêu xanh, bắp chiên hạt thông, dưa chuột xào trứng, thịt băm xào đậu đũa.
Chỉ bốn món ăn đơn giản, nhưng mùi thơm đã khiến Diệp Vấn Vấn suýt chảy nước miếng, bụng cô sôi lên ùng ục.
Quý Hòa Hiện hơi nghiêng bàn tay, để Diệp vấn Vấn dễ đi xuống bàn ăn hơn.
“Em chờ một chút, trong bếp còn có canh, tôi đi múc ra.”
Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu, ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện, mấy câu ngắn ngủi của Quý Hòa Hiện đã khiến cô thả lỏng hơn rất nhiều.
Chỉ là có hơi không thật, mấy phút trước cô còn chạy hự hự trên sàn, chính là vì để Quý Hòa Hiện không phát hiện ra cô. Đảo mắt cô và Quý Hòa Hiện đã gặp nhau, bây giờ còn quang minh chính đại được anh đến trên bàn ăn, ăn đồ ăn anh nấu.
Diệp Vấn Vấn nhìn theo bóng lưng đi vào nhà bếp của anh, cô khắc chế dục vọng muốn nhào vào bốn đĩa thức ăn, mà là đứng từ xa, vuốt bụng nhìn.
Một lát sau, Quý Hòa Hiện bưng một bát canh rau dưa ra, còn cầm theo một cái bát và một đĩa đựng dầu nhỏ.
Anh đặt đĩa đựng dầu trước người Diệp Vấn Vấn: “Tạm thời không có bộ đồ ăn hợp cho em, em dùng cái này trước đi.”
Diệp Vấn Vấn không chút suy nghĩ nói: “Bên trong tranh có.”
Quý Hòa Hiện làm bộ kinh ngạc: “Em nói trong tranh có bộ đồ ăn à?”
Dù sao anh cũng đã biết cô sống, cô thẳng thắn gật đầu: “Đồ anh vẽ ra, tôi đều có thể sử dụng chúng ở trong tranh. Hôm nay anh vẽ nhà nhỏ, trong bếp cũng có bộ đồ ăn tôi dùng được.”
“Thì ra là vậy.” Quý Hòa Hiện gật đầu: “Vậy tôi đưa em đi lấy?”
Diệp Vấn Vấn: “Cảm ơn.”
Quý Hòa Hiện: “Không có gì.”
Quý Hòa Hiện lại nâng Diệp Vấn Vấn lên lần nữa, trở về phòng ngủ, anh đưa tay kề sát vào mặt giấy vẽ, nhìn nhóc con đi vào trong tranh.
Diệp Vấn Vấn chạy vào trong bếp của căn nhà, mở tủ chén ra, cô lấy ra bát cùng muỗng nhỏ, thêm một đôi đũa nhỏ nữa, cô còn tiện tay mở vòi nước rửa lại một chút. Sau đó cô không thể chờ được nữa mà ôm bát đũa đi ra khỏi tranh, bước vào lòng bàn tay của Quý Hòa Hiện.
Ngọn cỏ ló đầu ra, thấy dáng vẻ kia của cô thì lại lặng lẽ rụt về.
Chờ chút —
Sau khi Diệp Vấn Vấn đứng vững, cô quay đầu lại nhìn tranh, rõ ràng vừa nãy cô đã trở lại trong tranh, tại sao lại không tung phấn hoa vào cánh?!
Diệp Vấn Vấn: “…”
Đợi đến khi cô định nói thì Quý Hòa Hiện đã đi tới cửa phòng ngủ, cô không thể làm gì khác hơn là nuốt lại lời vào trong, lần sau trở lại nhất định phải nhớ tung phấn hoa!
Về đến phòng ăn, Diệp Vấn Vấn cầm bát đũa đặt lên bàn. So sánh với Quý Hòa Hiện, cô thật sự nhỏ bé đến đáng thương.
Quý Hòa Hiện nhìn đến, anh không nhịn được mà nhẹ cong môi, anh thả hai hạt cơm vào trong bát của cô, hỏi: “Em muốn ăn cái nào?”
Diệp Vấn Vấn nâng bát nhỏ, nuốt một ngụm nước bọt, xấu hổ nói: “Đều muốn ăn hết.”
Quý Hòa Hiện hơi do dự: “Em là tinh linh hoa, em thật sự có thể ăn những thứ này à?” Anh sợ cô ăn vào sẽ lại đau bụng.
Diệp Vấn Vấn không suy nghĩ nhiều, cô gật đầu một cái, chỉ cần không ăn đồ lạnh và cay thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Bốn món ăn, Quý Hòa Hiện đều gắp mỗi món chột ít đặt trên đĩa đựng dầu: “Ăn đi.”
Diệp Vấn Vấn bị sự tri kỷ của ảnh đế đại nhân làm cho cảm động, im lặng một chút, rồi cô lại trịnh trọng nói: “Cảm ơn.”
Nhìn ra được nhóc con có chút bất an, Quý Hòa Hiện mỉm cười với cô, lại đi vào nhà bếp cầm một cái cốc cà phê loại nhỏ ra, múc canh rồi đặt bên cạnh đĩa đựng dầu, vừa hay tiện cho Diệp Vấn Vấn dùng muỗng nhỏ múc canh uống.
Thật sự là ảnh đế đại nhân có thể nghĩ được mọi thứ, Diệp Vấn Vấn không biết nói gì nữa, cô chỉ đành vùi đầu vào bát ăn. Trước tiên cô dùng muỗng múc một chút canh, đang định đưa vào miệng thì Quý Hòa Hiện nói: “Coi chừng nóng.”
Diệp Vấn Vấn chu môi thổi mấy cái, sau khi cho vào miệng thì mắt cô sáng rỡ lên: “Ngon quá đi.”
Trong lòng Quý Hòa Hiện bỗng hiện lên một cảm giác thành công.
Anh không ăn, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tinh linh hoa, nhìn cô dùng chiếc đũa nhỏ gắp đậu đũa, với dung lượng của chén nhỏ, không thể chứa nổi một miếng đậu đũa.
Cô ngồi trên bàn, giống hệt như một con chuột sa vào chĩnh gạo, cắn cắn mấy miếng đã ăn hết một nửa miếng đậu, sau đó cô cắn đến mấy miếng cơm cơm, gắp một nửa miếng đậu đũa ăn dư vào đĩa đựng dầu, đổi thành dưa leo…
Biết mình không ăn được bao nhiêu, vì thế mà mỗi món cô chỉ ăn một nửa, như vậy, cô đều có thể ăn được cả bốn món.
Quý Hòa Hiện xem đến nhập thần, anh hận không thể lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này, nhưng bây giờ điện thoại không có bên người anh.
Diệp Vấn Vấn rơi vào sự mê hoặc của đồ ăn ngon, hoàn toàn không rút ra được, cô vốn không hề chú ý đến ánh mắt của ảnh đế đại nhân.
Vốn tưởng khoai tây sợi xào đã ngon lắm rồi, không ngờ bốn món ăn này cũng ngon như thế, khiến cô ăn mãi không dừng lại được!
Cho đến khi cô ợ một cái, mới kinh ngạc phát hiện hình như mình đã ăn hơi nhiều, cô dừng đũa lại. Nhưng khi nhìn vào hạt bắp to tròn sáng óng kia, cô không nhịn nổi, lại dùng đũa gắp, kết quả cô gắp mấy lần đều không gắp được.
Cô gấp đến mức buông đũa xuống, dùng hai tay nâng hạt bắp lên. Ngay lúc đang định mở miệng gặm thì chợt thấy không đúng, cô chầm chậm ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đang cười của Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Trời ạ, lẽ nào nãy đến giờ, hình ảnh điên cuồng ăn uống của cô đều đã bị ảnh đế đại nhân nhìn thấy hết?!
Chương 28
Diệp Vấn Vấn cầm hạt bắp trong tay, ăn cũng không xong, mà không ăn cũng không xong, Quý Hòa Hiện dịu dàng nói: “Ăn hết ở đây vẫn còn.”
Diệp Vấn Vấn: “..”
Cô không phải dạ dày vương!
“Được rồi được rồi.”
Cô không nhịn được lại ợ một cái nữa, cũng không biết ảnh đế đại nhân có nghe hay không. Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy anh nghiêng đầu, dường như đang mỉm cười?
Quý Hòa Hiện kéo một tờ khăn giáy nhỏ đặt trước mặt Diệp Vấn Vấn, người kia vô thức dõi mắt nhìn theo ngón tay anh.
Đừng trách cô mê trai, thật sự là ngón tay của ảnh đế đại nhân quá đẹp rồi!!!
Dư quang nơi khóe mắt anh thấy nhóc con, khóe môi khẽ cong, yên lặng ăn nhanh hơn.
Lúc ở nhà, dù là làm gì thì cũng chỉ có mỗi một mình anh, cũng may anh thích yên tĩnh, cho nên cũng không cảm thấy cuộc sống khô khan bao nhiêu. Nhưng bây giờ có thêm một nhóc con ngồi cùng bàn, cùng ăn với anh, dường như không khí cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Lần này, Diệp Vấn Vấn vừa nâng hạt bắp lên gặm vừa lặng lẽ đánh giá Quý Hòa Hiện, cô phát hiện động tác ăn uống của anh rất vui tai vui mắt, ăn uống thong thả, nhưng cơm trong chén và đồ ăn trong đĩa đều giảm đi với tốc độ khá nhanh.
Cô nghĩ: Xem ra ảnh đế đại nhân là một người làm gì cũng nhanh nhẹn.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, đánh gãy bầu không khí vừa quái dị vừa ấm áp này. Động tác gặm đồ ăn của Diệp Vấn Vấn dừng lại, cô vô thức run cánh muốn bay lên, nhưng không thể bay được.
“Đừng sợ.” Quý Hòa Hiện chú ý đến phản ứng của cô, anh đưa ngón trỏ chạm vào đỉnh đầu cô hệt như đang an ủi: “Em trốn ở đây, tôi đi xem xem là ai.”
Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu, cô nâng hạt bắp lên đi ra phía sau bát của Quý Hòa Hiện, nhón chân lên nhìn ra ngoài.
Người bấm chuông là Nghiêm Nhứ Yên, nhìn thấy gương mặt trên bảng điện tử, Quý Hòa Hiện khẽ nhíu mày, anh mở cửa: “Cô Nghiêm, có chuyện gì không?”
“Hòa Hiện, thật ngại khi làm phiền cậu vào lúc này.” Sắc mặt của Nghiêm Nhứ Yên trắng bệch: “Tôi xem camera an ninh trong nhà thì phát hiện ngoài nhà có một người đàn ông cứ lén lén lút lút, một lúc lại đi tới đi lui, tôi có hơi sợ.”
Chuyện thế này đi tìm anh làm gì? Quý Hòa Hiện im lặng trong chốc lát, nói: “Cô thông báo với phòng quản lý tài sản đi, bên đó sẽ phái bảo vệ đến điều tra. Nếu thật sự sợ hãi, sợ an toàn cá nhân của mình bị đe dọa, vậy cô cũng có thể gọi vệ sĩ đến.”
Nghiêm Nhứ Yên là một nữ minh tinh hạng nhất, đều có liên lạc với một công ty vệ sĩ riêng, dù là vệ sĩ nam hay vệ sĩ nữ, công ty vệ sĩ đều có thể cung cấp cho cô ta.
Có rất nhiều cách để xử lý tình huống thế này, một trong số đó không bao gồm đến tìm Quý Hòa Hiện. Hai người họ còn không tính là bạn, nhiều lắm chỉ là hàng xóm xa mà thôi.
Diệp Vấn Vấn cắn hạt bắp mềm mềm: Rõ ràng là người đẹp kia đang mong được ảnh đế đại nhân an ủi.
Nghiêm Nhứ Yên cắn môi, nói: “Không thể để cho phòng quản lý tài sản biết… Tôi đã gọi vệ sĩ, nhưng phải mất một quãng thời gian nữa vệ sĩ mới đến, tôi sợ đến khi họ đến thì tên đó sẽ xông vào mất.”
“Hòa Hiện, tôi có thể ở chỗ cậu một giờ đồng hồ không, chờ vệ sĩ đến, tôi sẽ đi ngay.” Cô ta nhìn Quý Hòa Hiện bằng ánh mắt cần khẩu.
Quý Hòa Hiện nhíu mày chặt hơn, rõ ràng Nghiêm Nhứ Yên không chịu nói thật, cô ta nhìn thấy có người lượn lờ quanh nhà mình qua camera an ninh, thà để mình sợ đến vậy chứ không chịu báo cho phòng quản lý tài sản để họ cho bảo vệ tới.
Hiển nhiên, Nghiêm Nhứ Yên biết người đàn ông đang lượn lờ bên ngoài, hơn nữa hai người còn có quan hệ gì đó với nhau, một khi gọi cho phòng quản lý tài sản, rất có thể người kia sẽ bị tóm lấy, cho nên cô ta mới không muốn gọi.
Quý Hòa Hiện nghĩ rõ điều này thì sắc mặt càng lạnh nhạt hơn, nói: “Xin lỗi, cô Nghiêm.”
Đừng nói trong nhà có nhóc con, dù không có, anh cũng sẽ không dễ dàng để một người phụ nữ vào nhà.
“Tôi có thể gọi phòng quản lý tài sản thay cô, nếu cô không muốn phòng quản lý tài sản gọi bảo vệ tới, vậy cô có thể đến phòng quản lý tài sản chờ.” Anh nói.
“Tôi…” Cánh môi của Nghiêm Nhứ Yên hơi giật giật, Quý Hòa Hiện đã nói đến mức này, nếu cô ta còn kiên trì thì có vẻ quá không biết xấu hổ.
“Xin lỗi, làm phiền rồi.” Cô miễn cưỡng cười cười, gật đầu với Quý Hòa Hiện rồi xoay người rời đi.
Kết quả, vừa đi được hai bước thì có một người đàn ông với vóc người cường tráng đột nhiên xông tới, ngăn Nghiêm Nhứ Yên lại: “Mẹ nó, ra là chị đang ở đây, tôi đã nói chị vốn ở trong nhà, sao tự nhiên lại không thấy được, sao hả? Muốn tránh mặt tôi à? Tôi là em trai của chị, chị trốn cái gì!”
Người đàn ông kia bước tới kéo tay Nghiêm Nhứ Yên, cô ta tức giận đến mức gào lên: “Cậu buông tay ra!”
Nghiêm Thạc kéo chặt không chịu buông, còn dùng sức kéo cô ta đến bên người mình, ngẩng đầu lên nhìn Quý Hòa Hiện: “Ồ, đây không phải là minh tinh lớn rất giỏi kia à, xem ra còn rất trẻ tuổi đấy, chị gái tốt của tôi, chị muốn làm trâu già gặm cỏ non à.”
“Cậu câm miệng lại.” Sắc mặt của Nghiêm Nhứ Yên trắng bệch, cô ta nhìn Quý Hòa Hiện bằng ánh mắt áy náy. Cô ta không nên đến tìm anh, vì cô ta hoảng hốt quá cho nên đã vội vàng chạy tới, trái lại bây giờ còn khiến anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
“Cậu đừng có gây rối ở đây, đi về.” Cô ta lật tay kéo Nghiêm Thạc đi ra ngoài.
“Tôi không có quậy, không phải tôi chỉ đến tìm chị mượn ít tiền lẻ thôi à, nhưng chị cứ trốn không chịu gặp tôi. Tôi là em trai ruột của chị, chị như thế khiến tôi đau lòng lắm đấy.” Nghiêm Thạc không chịu đi, cậu ta cười hì hì chỉ vào Quý Hòa Hiện: “Bây giờ anh ta là bạn trai chị à? Mặc dù hơi nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng là anh rể của tôi, chị không cho tôi mượn tiền cũng được, vậy để tôi mượn anh rể của tôi.”
Cậu ta miễn cưỡng kéo Nghiêm Nhứ Yên đến gần Quý Hòa Hiện, Nghiêm Nhứ Yên đã run rẩy không ngừng, cô ta muốn tránh khỏi Nghiêm Thạch nhưng lại bị cậu ta kéo đến lảo đảo đi tới trước mặt Quý Hòa Hiện.
“Anh rể, cho tôi mượn một triệu dùng gấp được chứ.” Nghiêm Thạc đưa tay ra, thiếu chút nữa đã đụng đến Quý Hòa Hiện, anh lãnh đạm liếc nhìn cậu ta.
Ngay lúc này, Nghiêm Thạc đột nhiên nổi giận hất mạnh Nghiêm Nhứ Yên sang bên cạnh: “Ánh mắt này của mày là sao? Coi thường ông đây à? Con mẹ nó mày chỉ là một con hát, lại dám coi thường tao à, tao..”
Theo tiếng mắng chửi thô tục ấy, Nghiêm Thạc siết chặt nắm tay, cậu ta vung nắm đấm hương về Quý Hòa Hiện hệt như con một chó điên cắn bừa.
Diệp Vấn Vấn vẫn nghe, nhưng ngặt nổi cô không bay được, chỉ có thể nghe từ xa rồi đoán đại khái rằng: Em trai của người đẹp kia đến cửa mượn tiền, cô ta bèn đến tìm Quý Hòa Hiện, muốn mượn chỗ này để trốn.
Nhưng em trai của cô ta vẫn tìm được cô ta, còn ngộ nhận rằng cô ta và ảnh đế đại nhân có quan hệ với nhau. Từ việc em trai cô ta mở miệng đã đòi một triệu, cùng với hành động kia, cho thấy người này vẫn luôn hút máu của Nghiêm Nhứ Yên.
Nói trắng ra là một tên cặn bã, bây giờ còn muốn ra tay với ảnh đế đại nhân.
Đang yên đang lành ăn cơm, không hiểu sao lại xảy ra chuyện thế này. Trái tim của Diệp Vấn Vấn nhảy lên, cái kẻ điên một lời không hợp đã động thủ này, ảnh đế đại nhân sẽ không thiệt thòi đấy chứ?
Trước đây cô từng đọc được một tin tức, nói là người bình thường không nên đối đầu với kẻ điên, bởi vì kẻ điên không có tính người, có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Người bình thường đụng vào, chín mươi phần trăm sẽ chịu thiệt.
Nghĩ đến ảnh đế đại nhân sẽ bị thương, trái tim của cô nhảy lên một cái, nhất thời cuống lên.
Đúng lúc này, cô bỗng cảm giác dường như mình biến thành một góc cây, “thấy” được gương mặt dữ tợn của người đàn ông muốn đánh Quý Hòa Hiện.
Diệp Vấn Vấn không hề nghĩ ngợi mà đưa tay nắm lấy chân cậu ta, kéo mạnh một cái.
Quý Hòa Hiện đưa tay định chặn nắm đấm đang vung tới của Nghiêm Thạc, tiện thể đạp cậu ta ra ngoài — Anh từng đóng một bộ phim, nhân vật anh vào vai là một chiến binh đặc chủng, vì để diễn thật nhân vật này, anh đã đi bộ đội huấn luyện suốt ba tháng.
Nhưng anh còn chưa kịp làm gì, Nghiêm Thạc đang nhào tới bỗng ngưng lại một cách quỷ dị, sau đó hệt như bị vấp phải thứ gì đó, ngã nhào xuống đất.
Sau đó, bị gãy hai cái răng, trong nháy mắt hôn mê.
Xung quanh yên tĩnh một cách chết chóc.
Diệp Vấn Vấn gặm một nửa hạt bắp, cô cúi đầu nhìn tay của mình. Vừa nãy rõ ràng cô cảm giác được, dường như mình đã mọc ra một đôi tay vô hình giống như cây vậy, kéo chân Nghiêm Thạc, khiến cậu ta ngã xuống đất.
Cô lợi hại thế từ khi nào vậy?
Diệp Vấn Vấn ngơ ngác trừng mắt nhìn, một sự mệt mỏi từ sâu trong đại não truyền đến, cơ thể nhỏ bé hơi lung lay. Cô đặt mông ngồi xuống. mí mắt trên dính lại với mí mắt dưới, trong nháy mắt, ý thức của cô rơi vào bóng tối.
Quý Hòa Hiện liếc nhìn Nghiêm Thạc, nói với Nghiêm Nhứ Yên đang bò dậy khỏi mặt đất: “Làm phiền cô xử lý một chút.”
“Xin lỗi Hòa Hiện, tôi không…” Nghiêm Nhứ Yên đang định nói, nhưng khi đối diện với gương mặt không chút cảm xúc của Quý Hòa Hiện thì im bặt đi.
Quý Hòa Hiện không muốn lãng phí thời gian trên người hai kẻ không liên quan đến mình, anh đóng cửa lại, quay về phòng ăn, đi đến gần thì sắc mặt anh mới dần dịu lại.
“Vấn Vấn?” Anh không nhìn thấy tinh linh hoa trên mặt bàn.
Mấy giây sau, anh nhìn thấy tinh linh hoa đang nằm một bên bát, trong miệng cô vẫn còn ngậm nửa hạt bắp, ngủ ngon lành.
Thế này cũng ngủ được sao?
Quý Hòa Hiện không nhịn cười được, anh im lặng một chút rồi duỗi ngón tay ra, anh lấy nửa hạt bắp trong miệng tinh linh hoa bỏ vào trong bát.