Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ nữ sinh - Chương 79
- Home
- Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ nữ sinh
- Chương 79 - Đột kích kiểm tra vệ sinh
Đọc truyện Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ nữ sinh Chương 79 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh – Chương 79 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh – Tác giả:Hỏa Trà mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Đừng sợ.”
Đường Tâm Quyết nhặt tờ giấy lên, trấn an mọi người.
Sợ hãi không giải quyết được vấn đề, tình hình hiện tại là bọn cô vừa tiếp nhận một lượng thông tin quá lớn, cần phải phân tích rõ ràng từng cái một.
“Đầu tiên, có thể khẳng định là chúng ta không đạt tiêu chuẩn kiểm tra vệ sinh.”
Dòng chữ đỏ tươi chói mắt trên nền giấy trắng tuyên bố sự thất bại của mọi người.
Nhưng ngoài dự kiến của bọn cô là thất bại không khởi động điều kiện tử vong hay quái vật tấn công, chỉ bị “Phạt cấm túc” không rõ ràng.
“Tiếp theo, thông qua lời nhắc nhở của trò chơi, tôi đoán đại khái ngày mai cũng sẽ có đợt kiểm tra vệ sinh thứ hai.”
Đường Tâm Quyết đọc đi đọc lại tin tức trên màn hình rất nhiều lần rồi mới bỏ điện thoại xuống: “Vậy nên hiện giờ chúng ta phải làm rõ hai điểm. Thứ nhất, vì sao chúng ta không đạt tiêu chuẩn; thứ hai, làm sao để bảo đảm an toàn cho đến đợt kiểm tra ngày mai.”
…
Sau khi tiếp nhận sự thật, tâm trạng mọi người hết sức phức tạp.
Bận rộn đến tận trưa, cuối cùng thành công dã tràng, còn phải đối mặt với việc bị cấm túc, dù có là ai cũng khó mà không thất vọng.
Nhưng mặt khác, trừ bị quấy rầy trong quá trình một chút thì không gặp phải nguy hiểm gì cả. 16 người khỏe mạnh bình thường đứng đây, yêu cầu của nhiệm vụ cũng không gấp, an toàn hơn đại đa số những bài kiểm tra mà bọn họ đã trải qua.
“Đúng rồi, mọi người có ai nhìn thấy nhân viên kiểm tra không?” Số 11 hỏi.
“Đừng nhắc nữa, vừa nãy trước mắt tớ bỗng tối sầm, đầu thì ong lên, nghe thấy rất nhiều tiếng nói mơ hồ, đầu đau suýt ngất, vừa mở mắt ra đã xong hết rồi.” Mấy người bạn cùng phòng của số 11 uể oải nói.
Mọi người gần như đều giống nhau. Đúng 11 giờ tất cả đều bị kéo vào một đoạn kí ức không thuộc về bọn họ, hay nói đúng hơn là ảo giác. Chờ đến khi tỉnh táo thì tất cả đã kết thúc, nửa cái bóng của “Hội học sinh” cũng không thấy.
“Lạ thật.” Tưởng Lam lẩm bẩm: “Người kiểm tra không xuất hiện, tức là không có nguy hiểm sao?”
Tất cả các manh mối đều cường điệu chuyện kiểm tra vệ sinh nên mọi người đều tưởng rằng đó sẽ là lúc nguy hiểm nhất, nhưng thời khắc đó lại vội vàng kết thúc, ngay cả lời nhắc cũng không có nên bọn cô có muốn thay đổi cũng không biết đường nào mà lần…
Khoan, lời nhắc!
Tưởng Lam vỗ tay: “Chúng ta tổng hợp lại những gì vừa nghe thấy trong ảo giác đi, biết đâu bên trong có nguyên nhân!”
“Hả?”
Số 11 và ba người bạn cùng phòng nhìn nhau, bọn họ mơ màng hỏi: “Các cô còn có thể nghe được một câu nguyên vẹn sao? Bọn tôi chỉ nghe được mấy tiếng tạp âm không hiểu kiểu gì thôi.”
Đường Tâm Quyết ngẩng lên, chạm vào ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Lam, dường như vừa ngộ ra điều gì.
Mười phút sau.
Trương Du cống hiến giấy bút từ túi riêng của mình để cho mọi người viết hết những gì mình vừa cảm nhận được ra, vậy mà chỉ có 10 người viết được nội dung cụ thể.
Gom đống giấy vào một chỗ, Đường Tâm Quyết chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy kết quả.
Từ số 11 đến số 16 không nghe được câu nào rõ ràng, chỉ có những âm thanh mơ hồ, không góp nhặt được chút tin tức gì.
Bắt đầu từ số 10, nữ sinh đó có thể nghe được tiếng đối thoại mơ hồ, nhớ được vài chữ nhưng không đủ một câu, cũng không rõ đối tượng nói chuyện là những ai… Bao gồm cả Trương Du cũng vậy, mãi đến số 5 cũng đều là thế hết.
Ngoại lệ duy nhất là Quách Quả, có lẽ do kĩ năng mắt âm dương nên dù không nghe rõ lắm nhưng cô ấy lại có thể “Nhìn” thấy những hình ảnh, còn dùng bút phác họa đơn giản lại nữa.
Những người có thể nghe rõ ràng tiếng nói trong ảo giác một cách nguyên vẹn, tổng cộng chỉ có bốn người.
Giường số 1 Đường Tâm Quyết, giường số 2 Tưởng Lam, giường số 3 Kha Kha, giường số 4 Trịnh Vãn Tình.
Mà trong bốn người thì chỉ có một mình Đường Tâm Quyết nhìn thấy hình ảnh.
Đường Tâm Quyết hơi nhíu mày, cô tạm thời đặt xuống những suy đoán về hình ảnh mình đã thấy, chắp nối tin tức hiện có trước.
Trí nhớ của mọi người ghép lại tạo thành một đoạn kí ức nguyên vẹn.
Đây là kí ức của một nhóm nữ sinh không biết tên tuổi.
Bọn họ thi trượt đại học nên đã bỏ ra nhiều tiền đến ngôi trường này, một ngôi trường tuyên bố có đầy đủ mọi loại giấy tờ bằng cấp chính quy. Trong ngày đầu nhập học, bọn họ bị xếp chung vào một phòng ngủ cỡ lớn ở cuối tầng 9, bị thu hết điện thoại di động và các thiết bị điện tử.
Phòng ngủ vừa chật chội vừa cũ kĩ, không chỉ lạnh không chịu nổi mà đêm đêm còn nghe thấy tiếng khóc u ám từ tầng 8 truyền qua sàn nhà, làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng bất an.
Trong lúc hoảng loạn, bọn họ trao đổi thông tin với những nữ sinh phòng ngủ khác. Ở tầng 9 trừ phòng bọn họ ra còn có hai gian phòng ngủ nữa là 919 và 921. Nhưng không biết vì sao nữ sinh hai phòng đó cả ngày đều núp trong phòng, lúc gặp được cũng như cái xác không hồn, khó mà giao lưu được.
Các cô càng ngày càng sợ hãi.
Lúc đầu, khi đối mặt với những thắc mắc của các cô, nhà trường còn cho người đến an ủi. Nhưng mà thời gian dần qua, chương trình học mà bọn chúng nói lúc đầu mãi không thấy đâu, bọn họ bị nội quy nghiêm khắc vây kín trong tòa kí túc xá, trừ một ngày ba bữa thì nửa bước cũng khó đi.
Các nữ sinh không chịu được nữa, xảy ra tranh chấp với nhân viên nhà trường, rất nhanh đã phải nếm trải sự trừng phạt đáng sợ chưa từng có: Một đợt cấm túc dài đằng đẵng.
Cầu thang bị khóa kín từ bên ngoài, khiến cho người bị nhốt ở đây không được nhìn thấy ánh mặt trời, mỗi ngày chỉ có một khoảng thời gian ngắn được cho phép ra khỏi phòng đi WC. Để không bị chết đói, bọn họ chỉ có thể bỏ tiền túi mua mì tôm và đồ ăn vặt giá cao ngất ngưởng từ tay những kẻ tự xưng là đàn anh đàn chị trong hội học sinh, miễn cưỡng sống qua ngày với cái bụng cồn cào đói khát.
Kết thúc đợt cấm túc, thân hình mọi người trong phòng gầy đi, cũng không dám ra mặt cự cãi nữa.
Bọn họ chỉ muốn được liếc nhìn ra ngoài, dù chỉ là một chút xíu ánh mặt trời cũng được… Mọi người chen chúc đứng trước mặt quản lý kí túc xá và giáo viên hướng dẫn nghe dạy bảo, những đôi mắt dán chặt vào nơi xa trên hành lang, là nơi có cầu thang đi xuống.
Đã quá lâu không được ra ngoài, thậm chí các cô gần như đã sắp quên cái cầu thang trông như thế nào rồi. Hành lang này trong mắt họ giống như một toà ngục giam bốn phía kín mít, áp lực khiến người ta không thở nổi.
Giáo viên hướng dẫn còn đang phát biểu: “Đương nhiên rồi, các cô cứ yên tâm đi, trường chúng tôi là trường đại học chính quy có giấy xác nhận hẳn hoi đấy. Chỉ cần các cô nộp tiền đúng hạn… Cam đoan các cô vừa có giấy chứng nhận tốt nghiệp lại vừa có bằng cấp… Khoảng chừng tháng sau, các cô sẽ được gặp bạn mới nhập học, bạn mới sẽ ở phòng 919 và 921 đang bỏ trống. Đến lúc đó các cô phải làm tấm gương tốt cho bạn mới noi theo, biết chưa?”
Các giác quan bị mài mòn đến trì trệ chợt phản ứng, nhóm nữ sinh nghi ngờ hỏi: “919 và 921 bỏ trống? Không phải trong đó vẫn luôn có người ở sao?”
Giáo viên hướng dẫn nhướng mày như đang nhìn một lũ điên: “Vớ vẩn, tầng 9 chỉ có mỗi phòng các cô có người ở, hai phòng còn lại học sinh năm trước đã chết… Đã tốt nghiệp hết rồi. Các cô mơ ngủ hả?”
Các nữ sinh không nói nên lời, mồ hôi lạnh túa đầy trên lưng.
Ánh mắt họ không kìm được nhìn ra sau lưng giáo viên hướng dẫn, nhìn về phía cửa phòng ngủ 919 và 921… Cánh cửa gỗ bình thường chẳng biết đã tích một lớp bụi dày từ bao giờ, cửa hơi hé ra, một khuôn mặt trắng bệch dán sát vào khe cửa.
Những nữ sinh mà bọn họ đã gặp qua vô số lần, gương mặt cứng đờ không biểu cảm, làn da trải rộng những đốm đen, khuôn miệng cứng ngắc chậm rãi hé mở.
Đừng tin… Rời khỏi đây… Chạy mau…
Sự sợ hãi xâm chiếm trái tim bọn họ, thậm chí nỗi sợ còn lấn át cả những lời mắng chửi hung dữ của đám giáo viên, nhưng bọn cô lại không thể phát ra tiếng hét, cũng không thể nhấc chân.
Bởi vì một cảnh tượng còn khủng khiếp hơn nữa xuất hiện trước mắt bọn cô.
Kí ức kết thúc tại đây, Quách Quả mệt mỏi ngồi phịch xuống: “Tớ không thấy rõ chuyện sau đó nữa.”
Những hình ảnh mà bọn cô được biết đều là thành quả của một mình Quách Quả, nhưng cô ấy chỉ nhớ được đến đây, không thấy được kết cục cuối cùng.
Những thứ mà “Học sinh nguyên bản” trong phòng này nhìn thấy còn đáng sợ hơn cả quỷ sao?
Đường Tâm Quyết trầm giọng nói: “Là khói đen.”
“Trong trí nhớ của tớ, bọn họ nhìn thấy một màn khói đen xuất hiện từ phía cuối hành lang, cắn nuốt tất cả mọi thứ.”
Dù là quỷ ở phòng bên cạnh, giáo viên hướng dẫn, hay là các học sinh, tất cả đều bị màn khói đen đột ngột xuất hiện đó nuốt chửng, đây chính là kết thúc.
Tưởng Lam thở dài thườn thượt: “Vậy xem ra không có tin tức liên quan đến chuyện kiểm tra vệ sinh, mà ngược lại có tin tức về bối crnh của trường này. Bài kiểm tra muốn nói với chúng ta điều gì đây?”
Kha Kha lạnh lùng nói: “Tớ chỉ biết cái trường đại học giả mạo này và đám nhân viên nhà trường tự xưng là một đám súc sinh đầu thai vào trần gian bằng súc sinh đạo. Trông chờ chúng nó đánh giá đạt tiêu chuẩn cho chúng ta á? Chẳng bằng trông cho súc vật thành tinh còn hơn.”
Quách Quả thì lại chú ý vào một điểm khác: “Rõ ràng bài kiểm tra muốn nói với chúng ta là phòng 919 với 921 có quỷ! Quỷ sống sờ sờ á!”
Trương Du cau mày: “Cấm túc là một loại trừng phạt thử thách sự nhẫn nại và vật tư dự trữ, theo tớ nhớ thì lượng đồ ăn 16 người sử dụng là rất lớn, đây chính là vấn đề mà chúng ta cần đối mặt đêm nay.”
Trọng điểm mà mỗi người chú ý đến không giống nhau.
Tưởng Lam quay đầu nhìn Đường Tâm Quyết: “Cô cảm thấy sao?”
Trong đầu Đường Tâm Quyết lại hiện lên cảnh khói đen nuốt chửng tất cả, nhưng lí trí và trực giác đều nói với cô rằng cảnh đó không có liên quan gì đến nội dung bài kiểm tra.
Đây là hình ảnh mà cô dùng tinh thần lực cảm nhận được, mà nhìn mức độ khỏe mạnh tụt giảm là biết trò chơi dường như không muốn cô biết rõ.
Vì vậy, cô tập trung vào những tin tức khác.
“Mục đích bài kiểm tra đưa ra tin tức chỉ có hai loại: Một là muốn chúng ta chết, hai là muốn chúng ta sống. Nếu như đến giờ vẫn chưa khởi động điều kiện tử vong, thì nghĩa là tin tức này mang đến cho chúng ta đường sống. Nhưng đường sống cũng chia ra hai loại, một là tìm kiếm đáp án, hai là trốn tránh nguy hiểm.”
eyJpdiI6Im9UeGdwOVZwS0lZUUtCZkJaYVEyT0E9PSIsInZhbHVlIjoib2g0UlQxdURmV1IrZWExZHdGbDRiZVBibXFSNVFxRjQxdm1XZUhEK05wRjZub282djFTdUVocjBSTFF1RjFhRSIsIm1hYyI6Ijk5NWM1YjRlYzEwYzYxYmRiN2QxNTU2YzIxNTYwMjA3MDU3YzdhY2ZiNmJmNjFhZGJkNjYyMjNiNjE5MGIzYjgifQ==eyJpdiI6IkROdHRVMWlncGw3Zm5YclplMFwvZXZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5hVWcxZU9iemNta1JHeSs4SDhrVEsweTlIclo1XC8xTzJWaGZwcEZZdmxRM0FFOUw0aTZsU0dTaDhMMUt3ODdhZU84Z0xnNEwyeVh6Mkw5eG1aaWVHTlJFdlptOTdWek5DeUZqNlBpSkYyN200YlBTSmhuMGZEeHJkSUVaVDRGbDRcLzhha3ZLSmtNU2NOekFwdTZtY1RwU2xuVjRpczl5RlhlNWUxaWJ2V2FYZGd0ZytPQ3Q1dkVIN283dTVuMVlUazFIVHFuZjNJUUdESDM1MmhCdkFpUHk4eHN1QUV4QStHY0JxNW5sXC9ZblV4dnk5SGhRWlFOSzhib1BCbHlQd1hGbmhGbXF4V2dyM29yS2I3OHhVTkNlMk8rNjJRTDJXWkRDWFVYcTg4OFp2bG1saTZCYTAwR2Q4UXZXRkJ2ZXZjdDZYRzhtT2hyOCtzZlNlMTZMcTRLVTFtYjBnVkxSa1JvXC96SmdFV3l2QVoxN3o1MytGdE9xV2ZraDZyd3FLejZhRTJnMHV4eTUwMlpmVytvZUNcL1hkMjRJc2NiQUlPUFBoRmgxMU9vVGpQM0xva1wvR3d1QXZCU1l0Z2xaRndObEkiLCJtYWMiOiI2NjkxZjU5MjRhNDkwMDRjN2FlNDA3ZDJkNWMxNjkyNTYxMmE4YTkwZWE1ODU1YTM0ODhkOTU4MzU2MmVjZWM1In0=eyJpdiI6IlIwWmc3MmxFVFhjOFhqSWIzUDJ3OUE9PSIsInZhbHVlIjoiOVJCaktYV1RNOEVERDljOUs1MWsyTFIxQkM2bzgreDJia2E5V3BjOTd0Q0RFM1FNMUN6WEJuSnIzWFk2YkNyeSIsIm1hYyI6ImVhNDg3YzEzYTFjODU3NzYwZmNmMzI2NzAyNWExYmYxMWMwY2E4MjU0MzY1ZmNmZTA3NmQ0ZmU2ZGEwYTA1YmQifQ==eyJpdiI6ImlTYlQxU252YTVYUUdtV0ZiSHVrT1E9PSIsInZhbHVlIjoiWDh4NXhaYmF5VE1HdHZHaE50UVlaUEtQa0phSWFXNHF6cUI0RmpmZEhhc0pPZHZzUEZHaExFOTBtVzNnOVJNMUEwQUNNWEVLQ1wvZk14QUpvZGl4SVwvcUhxK0xDQjdJaytwd2hpRktsRUptTUlJc0NGWGJGbVcyOXFLRzRmWUpSTWZCd2xGZ1c2NG5hbEhaaGVDRGdONSs0VE1OYzJ1YkJJNlFydmUyb1ZnT240RHZtQWZPVWFhOE14WFFVYkpoa2h2M2VFT2k2SUZaVWl0T1wvdnYxd1NsNmExRXlmSUJpOFlEa3dtM3crUGdEaFMyejlpeUpCaTZucGlQZTl0c3VSRG9uMURETFMxYTJiVlwva3dMSUlhQVZBPT0iLCJtYWMiOiJkNjc5NjcwODE4ZjYzMjk3OTY0MjYxM2RiMDg2OWIxN2UwZGIyZGUzODUyNmMxYzlkMTkwMzlmZGQzYTMyYjY1In0=eyJpdiI6IkNvWW5XdkxaT2o2QjBmN3hEYkFXZWc9PSIsInZhbHVlIjoicUtBbUo3YWZWc0RnWUpDWE9mbks1Rzc2QTk5clhRRGpRa2l1UlJTSUxtMWk2bEgzYWEyeDl6UmFQVFdiaWFTbyIsIm1hYyI6ImRmMzJjNTIyN2JlYzAzOTgyZTY3YmE1Mjg1MDA0NzhlOWRiODU0M2IzM2M0ZGRmNzk1MTgwNTIzYzE0ZDg0ZGQifQ==eyJpdiI6IitTK3VaTG01blM5aFwvaHRmUVZFVEtnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ing2eGFIQVk3WXk5OXI2OXlOemUzUWU0SVpEMlo4VGw2ajcralM0Q1RkaTd6elp3XC8wcDFIak5OYVI3ZVJQVHM3ajFwRFhnQlVZSktWN0hJTktcL2RGdGN3ZndqT01JRVBQRjFFVU4wMDNSMTNjb2RxR0FvYmp2TkFnWGppeVUrczVWNzFhanE2ZGdGcWozZURnMlA4enhlUjJ3NzlTME5tOGo5ajJkeEthMU9RNWNPUEQyVG45cXBBU2UwN0FKRzRYMmptWkxFWWk2bUJ0SnNpNkNVY1NEZnhPT3lRZWFOaWp0aHFyQ1RxdXNcL2o3M3pDK1M3czU0Y0RmXC9XUkVqa1JHN1B3RGx3dmlFcE5ucXF5SkZpZ0Rndz09IiwibWFjIjoiMWQ2NmRlYTNiMmE2Y2RkZjNlMzk5MGZmZTk0YmUzNWNjOGEwZGVjOTRjMzcwMGFiMDg5ZDA5MjY2M2I2ZjZjNCJ9eyJpdiI6ImkxOWpoU1grS2dsZHBaUjV3OVNDNkE9PSIsInZhbHVlIjoiZGZNV2xrQm40XC9NN21WdlZxRGNWeUpidUMxREY4VWFRRWJOZ2ZhYXpUSDZrTFM3UmVEWmxmTDJXRmk1YVU3NWMiLCJtYWMiOiJjNjk5ZTkzYTNlMTFhYjlkMTViYWVmMDExOTc3YTcyNTUyZDg2MTRkZWY5YTBjZTJhNWFmODYzZjM1NjQ5MWRmIn0=eyJpdiI6IlFTWHB1MnJoWFwvblNTcmZxOHZ0UWtnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJPUW9aV1ZQQlpnemRhcEhCWDRHc3BYXC9iemxsQ2VkbXM0a2srYnlIR2NDMStoTUV1VDh4V1JIXC9uelNieUxEUmdvdnJtU2dQZVVXSUVUVjBzUktSYW5mb1lLcWxqSHRHc1FcL0I1VTNRXC9TXC9yYllDSHlUOTdYWHR2M1dGRUFDVisiLCJtYWMiOiJlMjRiOGViZGNhNjFlNTAyMTg5Y2JkYjc0ZjllZjQ3Njk4OGEwOTZiZTkzZTExMmY1MWRhMWI3ZDBlOGJkZTY3In0=eyJpdiI6IndzdGpHdmxlQ2JcL21TN1NRTCt6M0pnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtPa0xBU0RhUStBbGhRMFh3SjhSWEpJeTZuOVBheWFWUG91aDhFODJzeTVoZDFwS2pRWXhmRUhMR0dZWjA5bVkiLCJtYWMiOiJmMzg4MDgwMDJhODc0MzQ4MjBmYzdlNjg1NWVkMzExYTkxNTlmMTUxYmQ0YjU0ZGUyMDI0YmE3NTYyZDVkNDI4In0=eyJpdiI6Ik1hSUkzT0xERVB4WHpyNGJDSFFsVGc9PSIsInZhbHVlIjoiWGtQWHJBK3RLWjFaSzdDM2tac3VtMytGbEZYcEdFb1wvdEtvTFZPUzVrWTFGa1NtZURzU2RxSnRmWlZwOTlEcUNtR0hIbVRCY3cxMVBsQXdSQ1JJQXV6SmpORHl6OE1mMkE5VHY4cXJuUjU3TDc1WmRLTTk0RFhnVnNPQlRSQkg3KzkyNCtDYWVWTlZxUXYxSllUWEhia3pCd3hGR0NMN0hPYkxYdkphdHpncz0iLCJtYWMiOiJiZWM2YjRlZjQzYTQ2Yzg5ZGEyMGE2ZTg4OWUyZGQ1ODBmYWQyNTI3MTc1MmIwOWQ4OGM4ZDRjNDNiNzY3NjQzIn0=