Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ nữ sinh - Chương 77
- Home
- Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ nữ sinh
- Chương 77 - Đột kích kiểm tra vệ sinh
Đọc truyện Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ nữ sinh Chương 77 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh – Chương 77 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh – Tác giả:Hỏa Trà mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Bạn học Âu? Bạn học Âu?”
Nghe A Niệm gọi, Âu Nhược Phỉ run lên trong vô thức, cô ấy ngẩng đầu lên, chạm phải gương mặt trái xoan nho nhỏ và đôi mắt đen thui.
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu cô ấy hiện lên câu hỏi của Kha Kha giường số 3.
Nhưng cô tin rằng trong phòng này tất cả đều là con người sao?
Môi A Niệm nhẹ nhàng khép mở, giọng nói mềm mại vì kích động mà trở nên hơi chói tai: “Tôi không lừa cô mà, trên giường cô thật sự có máu đó, không tin thì cô xem đi.”
Âu Nhược Phỉ ngước lên theo bản năng, nhìn thấy phần vách tường chỗ đầu giường mình có một bãi màu đỏ tươi đặc quánh đang chầm chậm chảy xuống.
Một giọt, hai giọt, một đóa hoa máu đang không ngừng nở rộ trên nền ga trắng.
“Á!!”
Nghe tiếng hét thảm thiết truyền ra từ phòng 917, Đường Tâm Quyết ngừng bước, nhìn về phía bạn cùng phòng đang hơi do dự: “Tớ và Trương Du đến nhà vệ sinh, hai cậu về phòng ngủ xem tình huống thế nào.”
Dù sao cũng có kết nối tâm linh, có chuyện gì thì trao đổi trực tiếp trong đầu luôn, giảm hẳn nguy hiểm khi chia nhóm.
Người trong hành lang thoáng cái đã bớt đi một nửa, bởi vì trong tiếng hét vừa rồi có lẫn cả tiếng A Niệm nên Tưởng Lam lập tức quay lại. Nữ sinh giường số 11 và 12 hình như cũng có đồng đội ở trong phòng, nên khi bọn họ quay về hết thì hành lang chỉ còn có 6 người.
Đường Tâm Quyết không quay đầu lại, sau khi kết nối tâm linh được thăng cấp, giác quan cảm nhận của cô càng ngày mạnh, không chỉ giới hạn trong quỷ quái nữa.
Dù cô không “Nhìn” tận mắt cũng có thể phân biệt rõ ràng những người đứng sau cô là ai.
Trừ Trương Du ra, giường số 5 số 6 cũng theo sát đằng sau, tay cầm chắc cây súng đồ chơi có thể phun lửa, có vẻ không có ý giấu át chủ bài.
Chỉ có điều bây giờ bên cạnh bọn họ có thêm một nữ sinh nữa, Đường Tâm Quyết nhận ra cô ấy, là nữ sinh nằm giường số 10 dưới Quách Quả. Ba người này trông có vẻ khá thân thiết, hẳn là người cùng một phòng ngủ.
Sau đội ngũ ba người là một nữ sinh đi lẻ một mình, sắc mặt nghiêm nghị, là giường số 7 trên giường Trương Du.
Tranh thủ khoảng thời gian đi đến nhà vệ sinh, Trương Du thuật lại tình huống mà cô ấy quan sát được trong đầu: [Giường số 7 hình như không có bạn cùng phòng, một mình một phòng giống Âu Nhược Phỉ.]
[11, 12, 13, 15 là người cùng một phòng ngủ, là phòng duy nhất đủ 4 người trừ phòng chúng ta. Nghe giọng bọn họ thì dường như là người Tứ Xuyên.]
Nếu không tìm thấy thêm tin tức gì khác thì có thể xác định đây là một phó bản đồng đội. Sinh viên của các phòng ngủ từ khắp trời nam biển bắc bị truyền tống vào bài kiểm tra làm chung một nhiệm vụ.
Lần đầu tiên tiếp xúc với phó bản đồng đội, lại còn nhìn thấy nhiều người một lúc như thế, nếu nói bọn cô không kích động thì cũng không đúng.
[Nếu như tính cả chúng ta thì có tổng cộng 6 phòng ngủ, các phòng ngủ đều có tính cảnh giác tương đối, có kinh nghiệm vượt phó bản… Trừ Âu Nhược Phỉ.]
Nói đến đây, Trương Du hơi ngừng lại một chút, cô ấy còn một chuyện nữa muốn nói nhưng không biết nói sao: [Còn có việc này, nhưng tớ không chắc chắn lắm.]
Dường như Đường Tâm Quyết có thể hiểu Trương Du muốn nói gì, bổ sung giúp cô ấy: [Những phòng ngủ có số người nhỏ hơn bốn là những phòng đã có người hi sinh.]
…
Không chỉ là số người ít hơn.
Những người chưa từng đối diện với cái chết trong phó bản và những người phải trải qua sự mất mát khi mất đi người bên cạnh, tinh thần và trạng thái sẽ có sự khác biệt.
Phòng bọn cô tuy bị bài kiểm tra đả kích đủ kiểu nhưng bốn thành viên vẫn còn sống đến giờ, tinh thần vẫn phấn chấn hăng hái. Phòng bốn người kia tuy rụt rè cẩn thận nhưng cảm giác cũng giống vậy.
Nhưng những phòng còn lại, trừ Âu Nhược Phỉ ra, ai cũng có phần tối tăm u buồn và tính cảnh giác quá mạnh.
Hoặc nói đúng hơn là tính tự vệ quá mãnh liệt.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, khung cảnh trong nhà vệ sinh đã xuất hiện trước mắt.
Vách tường cáu bẩn đen sì, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy màu trắng nguyên bản. Sàn nhà nửa lát gạch nửa xi măng, trên mặt đất ngập ngụa rác rưởi không ai dọn.
Nhưng bẩn nhất vẫn là bồn rửa tay. Bồn rửa tay sóng sánh nước bẩn, vỏ cốc mì giấy rác trôi lềnh bềnh, giòi bọ vi khuẩn lúc nhúc bốc mùi kinh tởm.
Dù đã ngửi quen mùi trong hành lang, tiếng nôn ọe vẫn vang lên ngay lập tức.
“Tôi thật sự… Ọe… Mọi người cần giấy ăn không, tôi… Ọe…”
Số 5 rút ra hai tờ giấy ăn đưa Đường Tâm Quyết và Trương Du vì cho rằng bọn cô không bịt mũi do không có giấy.
Đường Tâm Quyết từ chối: “Đôi lúc mùi cũng là một loại manh mối.”
Số 5 ngây người: “Cô nói cũng đúng, nhưng sao hai người nhịn được hay vậy?” So với việc bị mùi xông cho trào ngược dạ dày, cô ấy vẫn chọn bịt kín mũi.
Vừa nói xong số 5 đã cảm thấy mình hỏi thừa.
Người giỏi còn có người giỏi hơn, người dám dòm quỷ qua khe cửa, dám đi lại tự do ở nơi nguy hiểm, cô ấy muốn hâm mộ cũng không hâm mộ nổi.
Vừa mới tự an ủi bản thân xong, quay lại đã thấy Trương Du và Đường Tâm Quyết nhìn nhau gật đầu, sau đó hai người đeo găng tay cao su lên thò vào bồn rửa tay khua khoắng.
Số 5: “???!!!”
Bốn người phía sau sợ ngây người.
Tuy bọn họ đã chuẩn bị tâm lý phải tổng vệ sinh, nhưng không ngờ lại có người bắt đầu dọn một cách quyết đoán như thế.
Chỉ vài giây sau Đường Tâm Quyết đã moi ra một tờ giấy nhăn nhúm trong vỏ cốc mì, trên giấy ghi một hàng chữ: [9.8 Quy tắc kiểm tra quét dọn tổng vệ sinh… Thời gian kiểm tra…]
Những chữ còn lại đã nhòe hết không đọc nổi, tờ giấy chỉ có nửa trên, nửa dưới không thấy đâu.
Vừa thấy tờ giấy mọi người đã hiểu ngay: Có manh mối trong đống rác!
Manh mối quan trọng hơn tất cả, mọi người lập tức xắn tay áo bới rác.
Năm phút sau, Trương Du tìm được manh mối thứ hai.
Không biết cô ấy dùng cách gì mà dỡ được cả cái vòi nước rỉ hoét ra, tìm được nửa dưới của tờ giấy trong đó.
[Phân chia nhiệm vụ tổng vệ sinh phòng 917: Không gian chung trong phòng ngủ (8 người), hành lang (4 người), nhà vệ sinh (4 người), theo thứ tự được đánh số trên giường ngủ.]
“Dựa theo sắp xếp trên tờ giấy này thì mấy người chúng ta đều chịu trách nhiệm trong phòng ngủ.”
Đường Tâm Quyết và Trương Du cũng không giấu diếm manh mối, đem cho mọi người xem.
Giường số 10 hơi sợ sệt nói: “Nhưng bây giờ tính ra chúng ta đã bắt đầu tổng vệ sinh rồi, liệu có bị tính là làm trái với quy tắc nhiệm vụ không? Làm trái quy tắc có bị trừng phạt không?”
“Có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Đường Tâm Quyết và Trương Du liếc nhìn nhau: “Trước hết chúng ta cứ đem tin này nói với mọi người còn trong phòng đã, để mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Hai người không định để lộ dị năng hệ tinh thần, mở điện thoại dùng chức năng gọi điện của app thông báo với Quách Quả và Trịnh Vãn Tình trong phòng.
Quách Quả thở phào nhẹ nhõm: “May mà bọn tớ còn chưa bắt đầu dọn dẹp. Bọn tớ đã tìm hết phòng ngủ rồi, không có manh mối. Hả, cậu hỏi sao vừa rồi Âu Nhược Phỉ hét lên á? Không sao đâu, hiểu nhầm thôi ấy mà, chờ các cậu về rồi nói cụ thể sau.”
Hiểu nhầm?
Đường Tâm Quyết không nói nữa, cô cúp điện thoại: “Trong này có lẽ sẽ có thêm manh mối nữa, chúng ta nhanh chóng tìm thôi.”
Trương Du gật đầu, lục túi lấy ra thêm bốn đôi găng tay đưa cho mọi người: “Các cô dùng đi.”
Đeo lên cũng coi như có lớp bảo vệ, giúp vượt qua chướng ngại tâm lý.
Bốn người nhận lấy găng tay, vừa ngạc nhiên vừa có phần cảm động, giường số 5 số 6 nghĩ gì nói nấy: “Cảm ơn, mấy vấn đề cần động não có lẽ bọn tôi không giúp được quá nhiều, nhưng nếu cần phải đối đầu với quỷ quái thì cứ gọi bọn tôi, dị năng của ba người bọn tôi vừa hay có thể chống lại quỷ quái.”
Hiện tại biết giường số 5 số 6 có dị năng hệ lửa, sát thương khá cao, tuy không biết dị năng giường số 10 là gì nhưng có lẽ cũng không tồi. Đường Tâm Quyết nhận lời cảm ơn, bỗng nhiên cô hỏi: “Hai người có quan hệ họ hàng sao?”
Trương Du hơi giật mình, nhìn kĩ lại mới thấy đúng là mặt mũi giường số 5 số 6 có hơi giống nhau, chẳng qua chiều cao và quần áo khác nhau nên nếu chỉ nhìn sơ thì sẽ không nhận ra hai người có quan hệ ruột thịt.
“Đúng rồi, không ngờ lại bị cô nhận ra.”
Giường số 5 cười rộ lên khoe hai cái răng nanh nho nhỏ: “Đây là chị họ tôi, học cùng lớp với nhau từ tiểu học đến giờ, cấp 3 đại học còn ở chung phòng kí túc xá nữa. Hiện giờ không chỉ cùng nhau thông quan trò chơi sinh tồn, ngay cả dị năng thức tỉnh cũng giống nhau!”
Cô ấy đã xác định thân phận con người của mấy người Đường Tâm Quyết nên cũng dỡ bỏ cảnh giác, để lộ bản chất thích nói nhiều: “Nhưng mà hai người bọn tôi cũng không giống nhau lắm, cô là người đầu tiên mới gặp mà đã nhận ra đấy, hì hì.”
Giường số 6 bất đắc dĩ: “Được rồi, em nói ít thôi, đừng làm lỡ chuyện chính.”
Giường số 5 bĩu môi: “Em mới nói hai câu, lần đầu tiên gặp nhiều người sống thế này mà chị không cho em nói chuyện, em sắp nghẹn chết rồi đây. Đúng rồi, tôi còn chưa giới thiệu nhỉ, bọn tôi là sinh viên trường sư phạm Bắc Thị, tôi tên…”
“Rầm!”
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên sập lại ngắt lời giường số 5.
Mọi người giật mình chạy tới gần, giường số 7 định đưa tay mở cửa ra thì bị Đường Tâm Quyết nhanh tay hơn kéo lại: “Đừng tới gần!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ chỗ khe cửa bỗng tuôn ra mấy con côn trùng đen, chỉ trong chớp mắt chúng đã kết thành một bầy đen kịt bay về phía mọi người!
Giường số 5 số 6 lập tức bấm cò “Súng đồ chơi”, ngọn lửa tuôn ra nuốt chửng đám côn trùng, tiếng nổ lách tách khi côn trùng cháy vang lên liên tục.
“Chắc là thứ ở ngoài cửa phòng 917 lúc trước trả thù đấy.”
Đường Tâm Quyết vê vê xác côn trùng cháy đen, cô chỉ bóp nhẹ một cái nó đã hóa thành bột phấn, sau đó bắt đầu tỏa ra khói đen.
Đường Tâm Quyết giật mình, lập tức hô lên: “Đừng dùng lửa, loại côn trùng này đốt sẽ sinh ra khói đen!”
Số 5 số 6 nhanh chóng dừng tay nhưng đã muộn, chỉ thấy sau khi ngọn lửa biến mất, khói đen lập tức bốc cao rồi tràn ra khắp nơi, che mất tầm nhìn của mọi người.
“Khụ khụ khụ, tớ không nhìn thấy gì cả.”
Trương Du lùi lại hai bước, khói đen xộc lên cay chảy nước mắt, cô ấy chỉ đành mở vòi nước rửa mắt.
Đường Tâm Quyết rút cây thông bồn cầu ra, nước từ phần miệng cao su phun trúng đám côn trùng khiến chúng nó rụng xuống, khói đen cũng giảm bớt một chút, dùng bình xịt sát trùng cũng mang lại hiệu quả tương tự.
Cô nhắc nhở mọi người: “Lần này không dùng lửa mà dùng nước.”
Lúc đầu bị bất ngờ nên hơi hoảng loạn, sau đó mọi người lập tức ổn định, vừa đập côn trùng vừa hắt nước dập khói đen. Chỉ chốc lát sau không khí xung quanh chợt lạnh xuống, mọi người lập tức nâng cao cảnh giác: Thường thường không khí lạnh đến tức là quỷ quái xuất hiện.
“Đừng tấn công, đây là dị năng của bạn cùng phòng tôi!”
Số 5 vội vã giải thích, vừa nói dứt lời, không khí lạnh đã ngưng tụ lại thành vô số giọt nước bao trùm nhà vệ sinh.
Hiệu quả của “Mưa nhân tạo” vô cùng tuyệt vời, khói đen bị rửa trôi sạch sẽ, côn trùng rớt lộp bộp thành một bãi đen như mực.
Số 10 thở hổn hển, đầu ngón tay lóe ánh xanh rồi nhanh chóng bình thường trở lại.
Dị năng hệ nước, công thủ nhiều mặt.
Một phòng ngủ mà có ba người thức tỉnh dị năng thiên về tấn công, sức sát thương mạnh, bảo sao lúc gặp quỷ quái họ lại không thấy sợ hãi.
Trương Du hơi hâm mộ, nhưng lại nhanh chóng quay về xem xét đám xác côn trùng trên đất, thấy chúng nó không sinh ra nguy hiểm nữa mới lấy một cái túi, hốt một ít xác côn trùng buộc chặt lại.
Để đề phòng thôi ấy mà, dù sao sau khi kết thúc bài kiểm tra, dị năng của cô có thể triệu hồi ra bất cứ “Thứ gì”.
Cùng lúc đó, Đường Tâm Quyết mở cửa nhà vệ sinh. Bên ngoài văng tanh không một bóng người.
“Cũng chỉ có chút bản lĩnh trốn tránh đánh lén, không biết xấu hổ.” Số 7 lạnh lùng hừ một tiếng, dùng giấy vệ sinh quấn quanh vết thương bị côn trùng sượt qua, từ chối sự giúp đỡ của những người khác.
“Do tôi bất cẩn nên mới bị thương, lần này không nhớ cho kĩ lần sau sẽ vẫn bị thương. Các cô cứ giúp đỡ những người khác đi.
Số 7 né ra, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
“Có cảm giác cô ấy rất khó tính…” Số 5 lẩm bẩm, thấy mọi người lại bắt tay vào việc bèn vội vàng gia nhập.
Cũng may bây giờ mới là 7 giờ 20 phút, từ giờ đến lúc 11 giờ vẫn còn lâu.
…
9 giờ đúng, số 5 ngồi xổm dưới đất thở hổn hển.
“Khó quá đi mất, tôi không ngờ tìm manh mối lại khó như vậy.”
Dù bọn cô đã điều chỉnh tâm lý vùi đầu lục lọi kĩ từng ngóc ngách ở cái nơi mùi thối ngút trời này, nhưng đến tận bây giờ cũng chỉ tìm thêm được hai mảnh giấy, cộng với hai mảnh lúc đầu nữa là thành bốn mảnh.
[Yêu cầu vệ sinh phòng ngủ: Giường tủ bàn sàn phải sạch sẽ không có bụi, trên tường không được có hình vẽ, thùng rác không được có rác, không được để đồ lộn xộn trên mặt bàn, nhà vệ sinh không được có vết bẩn, đồ dùng vệ sinh không được để trong khu vệ sinh cá nhân.]
[Thời gian kiểm tra vệ sinh: từ 11 giờ trưa đến 12 giờ trưa. Nhân viên kiểm tra sẽ chấm điểm tại chỗ, nếu có điểm trừ sẽ bị coi là không đủ tiêu chuẩn.]
[Quy tắc trừng phạt học sinh không đủ tiêu chuẩn: Cấm túc toàn bộ thành viên phòng ngủ trong vòng một ngày.]
“Tớ cảm thấy chúng ta sẽ không tìm được thêm gợi ý khác đâu. Chỉ có điều trong vòng hai tiếng có lẽ chúng ta không thể hoàn thành việc dọn dẹp vệ sinh.”
Số 10 mệt nhũn cả chân, chủ yếu là do nhà vệ sinh quá bẩn thỉu, muốn nghỉ cũng không có chỗ ngồi nghỉ.
Mọi người nhao nhao đồng ý, bọn cô đều cảm thấy đã lật ngược cả WC lên luôn rồi, không còn nơi nào giấu manh mối được nữa.
Đường Tâm Quyết nhìn quanh một vòng, chậm rãi nhíu mày.
[Cậu cảm thấy có gì lạ sao?] Giọng Trương Du vang lên trong đầu.
[Tớ cứ cảm giác vẫn còn manh mối… Có lẽ là một manh mối hết sức quan trọng.]
Chỉ có điều các cô vẫn chưa tìm thấy.
Những người khác đã lục tục đi ra ngoài, chuẩn bị về phòng trao đổi tình huống với những người còn lại. Trong nhà vệ sinh chỉ còn hai người Đường Tâm Quyết.
“Có dao không? Cho tớ mượn.”
Đường Tâm Quyết chợt nói.
Trương Du nhanh nhẹn tìm một con dao trang trí và một con dao gọt hoa quả từ trong nhẫn, nhưng bị Đường Tâm Quyết từ chối.
“Không có con dao nào to hơn, sắc hơn một chút sao?”
Trương Du suy nghĩ hai giây, búng tay: “Có đây.”
Sau đó cô ấy rút trong túi ra một cái xẻng kim loại dùng để đảo đồ ăn tiện tay thó được trong bếp của bà Mayas: “Cái này được không?”
“Được.”
Lưỡi xẻng lóe sáng ấn lên mặt tường, chậm rãi đưa lên…
Lớp cặn bẩn dày cui bám trên mặt tường rớt xuống từng mảng từng mảng như một lớp sơn lót rẻ tiền.
eyJpdiI6IlhiZXhyUHNXTnN4QmhuUU90NVNXeGc9PSIsInZhbHVlIjoiUVB4REhOcEJMaTV0Yyt5MDBPZFhzRlwvMGcwK01tRDhUbHVwTmFEOTJvU0NGZ0xPbjJoOUpiXC9SNFArQzZQUkZMIiwibWFjIjoiYjgwZThmYjg5OWRlNTg1YWRmNjk2Y2ExMDdkNjdiMDY2MmVkMzQ4NWMyMzhkMTVjMmI3ZTVhMjQyNzU2OTFjYyJ9eyJpdiI6IkxCcU1FTm0wYVVEU05jbTRSOUozSkE9PSIsInZhbHVlIjoicWRhc1Z5a1wvNG1GK1QwdmJhTEJNQW41c1NuYUx2UGFGVmU5NjUxUlZvMmtPUXRoQ2tSa0xzNUpzUGxhZVFcL3RoM1RNU3E4dTRjdE12UWNFQ0toRFA4VGZiQkdcL05EOXVvQlZ6RWpWdXZ4NzN5VVFFU00xZGZPMDBWNDJScnFkNW4waXFpNXEwQlwvWVwvQnBOSytuTk9pRHB0Tyt5cGFoQzJkOWhcLytzRmIyRmlnUnV5aFZ2VFI2M3I1Q3ZZN0FGZ296T2pKRDFnMzhIcGVVVU9hVWNYMnMrdlpQZ1dtUkdBZWlocERtWVkrQUkrVjU1ZlhCNDBIT3M0WE9qRmJHUlwvQ1hxRDNuZUx5QlBcL0FOZU1tMmpnaUgxRFM0RXhmbUw3b0RGcFRUVVlCMG51blpGRFVhNkozOHZZZ2h6OFYwZkhtaGxCOE5ydFNiTEFaMTBPYkY1a3hZdElMS2hUTUpoSUhqZGFjK2Y2aTRuQlZoVzVpbFl3T1lpa0VncTA4Wll6WWI3RUdqOHBOWkVlcUxQRFRudVZqOE9UWTRtclwvc1N6ZU43aU5RZ1NFQXdKYVJXc0UrOEoxeUFFZWNEM2FpeEluYiIsIm1hYyI6IjdjNTk0MjQzYTc5YTkyYmM4NDRhYWM0NDRhM2E1ODcyNDYwZjVhODhlNzIwOTNjZjg3ZTgwZWExMzFkOGJjYWQifQ==eyJpdiI6IkpIQkZ0cWFObW41MEtwU05nWUpyUmc9PSIsInZhbHVlIjoiQUZ1TlwvTjU1UWwyTkFCWDJqaFV4K2l0RmNkVEJkM3dYc2k4MGRLdTNqYWxIQmhRSlVMdkVDcjBic2JyaDJ4d1EiLCJtYWMiOiI4MjM5NDRjMmYyYTUzYmVmMmI4ZjExNDZmMmM4OGJhZDhlNTkzMGViMjQwNjYyNDIzNzA2ZTdlYzNiODFkYTcxIn0=eyJpdiI6IlZOVWVmb0pmMkRqWnVrZzE1T2hjXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6InJMa1ZSaWNkT2dxeXVjalFvVHg5Z3dYekxEeGxjbzFSMEs4akY2RDhqZVlwdGY4a0t4WGl4d2NneGVEODNiWVB6OElsQmZMTHZrM3ZIa2c4XC9rT2lGQmQzV0ozZVd2VE5ocXh0VkwrNUpiM0o4bzYyQ2hiZm9KVnpHbWFCQUIxZFVzRklKSWtodFZRc2h6b0xjclZXaHdwblBOcGhkZFNyWksxOU53YTluOGpQMnV2SkkrNGI3eWlReG0yOXVGbTFGTEcreGZCQVdrdkQ1MHhUenZ2UitlWlRqZUduaE92RHUwNnE2RnYzQ01VSTFBekNNVm1FQ3ZCWUVzWEc5R2d2bGFwbzZ3VHJtNDYyVzdqbitwaU9VMFhvZUZRZU9rZTNtMU9pVEs0V1IzWVJCSlpcL3JxNEhTNkdDN0x0NGt0SlMiLCJtYWMiOiI0ZGI4YjczMjY2YmFjZWNlM2Y5ODQ0ZTBhYTk4ZGU3ZmYwZDkwNjQ3ZjQ3ZGRiMWJiMGZhYjdhNGRjZmVhOGY1In0=eyJpdiI6IlNqbUEyRm52Y1BCR3RKcTl0c3o2dEE9PSIsInZhbHVlIjoieVJmMGdxcTZFRjM1dlNQWTk3VkFtc2hTMnJGNlBFMFVmSmpLNDVLT3dqdzhGc0J5aTYrQWVqd1pIWnU1SzFJNCIsIm1hYyI6IjQ0MmQ1YzkzODhlZDA0OGEyMzcwZTZjMjE1MmQ2ZDkxN2UyODZmN2VhYWNiZGQ4ODIxNzRiYjBjZDQ3NjRmNjcifQ==eyJpdiI6Imp6aVhwd2JFYm05SGFMMlJzb2drVXc9PSIsInZhbHVlIjoiNlFEcUJxNTlNWXZiYWtJdUVuQk9GRW1RaFIzK1hmQTRIZHVsUStPSXNvVXJuS1RKZ3p6OW1JbHFJQ2dVYTkwUHRaN1dWMXlrdjB1Q2JwaThEME53Y2NNVlR3ZUNcL3lwSGtuSXhBcFV2V29XVGdaVGlZYkJFS0hSZ1ZGWWQwNk1NRTJ0SCsxMHFYWWdkSDJlK01GNW03RlNvTkplb21FSHh2cUpVT2ZSekxlWUl1ZjdpdHA2TlloNnoxekdSUmVCemxZVEtEXC9nTTlmOTN4Z0V6UzRZVlNNXC82UjRMUUNIVjVnU1pzYzQyTmJYVGtMK1RFM3l2RjQ5K3didUhyMTYyTTVLV3BKRks4YnU1Mko4bnJ6S3ZGQkE9PSIsIm1hYyI6ImY0MDlkZWQxYWY0Y2M5YzM2MjQwOTBkODM2YzEyNmVlYzU3NmZiMTNiOGMxODU4MmRkZTVlYWJmMDYxZDBmNzgifQ==eyJpdiI6IkVVMElvdzJnajZsK2wwdHFYN2lQUGc9PSIsInZhbHVlIjoiT3htSEZqOWhid0pzV0FaemF4aGhnOCtwcjdwZWhWcUlcL3NhOFVGd1ZONVRRTWNtRUM4WXpDU2lJWHpDREJUY3UiLCJtYWMiOiIxMGRhZTg4NjYxMmNjZDgxNzM0YWM2ODNkZGY0MTEwNWY3YjYzZmVhMWU2ZGE3ZjVhMDY3MTA5ZWVhODg3NGQzIn0=eyJpdiI6Im1ZUzIwVTluSlRaOWUrQ2gxU2pQdmc9PSIsInZhbHVlIjoiaDlVWmlYRlZzUExKZTNQNFJaYVZvMkJDbUZzVVF4bWo5Y1pkVmxSbjJqczBxMjlDbHBoMUMrWHV2NTZMaTVZcVkrNTRVaWdxSHdmdGloNjhKWGZNamw1WGEzemJuclF0M3FvS3Fmb3ozSXFnenRONEEzWnQ1ZjN4dkVOT0lFN0E4dW5MUTlZeE01WU53c2RTOVcySTB3PT0iLCJtYWMiOiI1MTE3Mzg2YjYyMTY0NTE2ZjAwNWZmY2U4MzA1MDJkOTdlY2E3Y2Y0OTNiNjMwYjM5NjE4MjM3MjI5ZDNjOTNmIn0=eyJpdiI6IjhhOFNDWXdoWnJBalZjMWQ3Z0Y3Z2c9PSIsInZhbHVlIjoiVktwNWdWWEVmVW5MS0JJTDB3K3BsYjZVTzRnWVlyTXV0cnpSbnNGb1d6WDZvMmloTjdVZ1NaWUlrd1FiN1paNCIsIm1hYyI6IjFjMTU5Njg2NjI5NzMxODcyNTJkYTM5MzBkNjYwMjY5ZGFkZDU3OWE1NmE3ZGEyMjMxYzk5YTVmYzJjZjc0OTEifQ==eyJpdiI6Inl0eWNCMCtzNzV6VDRjd2t6XC9VaUtnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktEVXJBeUdcL2VYXC84V2ozRkkyWGFKYVRHeUE5RWFNRHNGUXFoaVhNaGlmVnR1aUQxdEtrWWIzNTNNMTBqNkxIMzlEbzhmb3hLNVhIZXJCSU9ZMGVNNHc9PSIsIm1hYyI6ImI0YTU1YTNlZjEzMjk1N2E1Njg1NzM3MjE0ZTMxZTZkMGQyNmYxYjg5ZmQzZjVhOWQ4MjNhZGIzYTU5MTc3M2UifQ==