Triền miên sau ly hôn - Chương 538
Đọc truyện Triền miên sau ly hôn Chương 538 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Triền Miên Sau Ly hôn Full – Chương 538 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 538
Triệu Mịch Thanh nghe thấy tiếng động, anh mở cửa ra một khe hở nhỏ, cơ thể ngăn ở đó, thấp giọng lên tiếng: “Con biết rồi.”
Tranh thủ thời gian này Lương Hạnh đã dọn dẹp được mớ hỗn độn ở trong phòng, chờ đến khi mẹ Triệu đi khỏi cô liền đi theo sau lưng của Triệu Mịch Thanh bước vào trong phòng ăn.
Trên bàn cơm, không tính cả An Ngôn thì có ba người, nhưng mà đồ ăn lại vô cùng phong phú. Mẹ Triệu có ý là dù sao đây cũng là bữa cơm đầu tiên sau khi Lương Hạnh trở về nhà họ Triệu, cho nên quy cũ cũng không thể quá kém.
Từ một bữa cơm liền có thể nhìn ra được thái độ của mẹ Triệu đối với Lương Hạnh mặc dù không đến mức chủ động gắp thức ăn cho cô, nhưng mà cũng sẽ âm thầm nhắc nhở cô ăn nhiều một chút, chuyện này đối với bà ta mà nói đã chính là một bước nhượng bộ rất lớn.
Ăn cơm trưa xong, bà ta vui vẻ thông báo cho lái xe đến muốn đưa An Ngôn đến siêu thị chơi.
Bà ôm đứa cháu trai không khóc không ồn ào, thỉnh thoảng còn mềm giọng nghịch ngợm nói vài câu vào trong ngực, loại cảm giác hạnh phúc chân thật như thế này làm bà cảm thấy xúc động.
Chờ sau khi mẹ Triệu ôm đứa nhỏ đi xuống lầu, Lương Hạnh liền vén tay lên đi vào trong phòng bếp dọn dẹp, Triệu Mịch Thanh đằng sau lưng đột nhiên lại ôm chầm lấy cô, cái cằm đặt ở cổ của cô, giọng nói thân mật gọi một tiếng: “Vợ ơi…”
Lương Hạnh run rẩy cả người, lại không thể dùng cái tay dính đầy bọt xà phòng đẩy anh ra, cô co cổ lại tránh né: “Đừng có làm rộn nữa, còn chưa dọn đồ xong này.”
Nhưng mà Triệu Mịch Thanh lại không có ý muốn bỏ qua, hai tay vòng qua Lương Hạnh tháo cái bao tay rửa chén ở trên tay của cô, sau đó lại xoay người cô lại, nghiêm túc nói: “Chúng ta vẫn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
Không đợi cô nói chuyện, anh đã nâng cằm của cô lên rồi vội vàng hôn lên.
Lúc nãy chuyện tốt vừa mới bị đánh gãy, thân thể và lòng của anh vẫn luôn nhớ đến, lúc này tình cảm dâng trào sẽ không dễ dàng gì để cho cô chạy thoát.
Lương Hạnh bị hôn co rúm lại một cục, cũng mất đi ý muốn giãy dụa.
Hai người hôn một đường từ phòng bếp cho đến ghế sofa trong phòng khách, bầu không khí rất đúng lúc, đến lúc không thể cứu vãn nổi thì Lương Hạnh lại ép buộc mình phải tỉnh táo, một tay đẩy người đàn ông trước người ra: “Ở đây không tốt lắm đâu?”
“Đã khóa cửa rồi.” Người đàn ông dùng giọng nói trầm thấp trả lời, vừa sờ sờ chốt màn cửa ở trên bàn trà, đợi đến khi ánh mắt của anh chậm rãi mông lung, Lương Hạnh cũng đã hoàn toàn thỏa hiệp.
Nụ cười mang theo vẻ ngượng ngùng lập tức vùi đầu vào cổ của anh, trong ánh mắt mê li sâu thẳm, cô lại gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
Mặc dù là Lương Hạnh dùng bữa cơm ngày hôm nay rất cẩn thận, nhưng mà trong lòng lại rất vui, mối quan hệ khúc mắc giữa cô với Triệu Mịch Thanh rốt cuộc cũng đã xem như có thể gặp được một ngày sáng trong.
Bầu không khí vừa vặn, lúc cả hai không thể khống chế mình thì điện thoại đang đặt ở trên bàn trà của Triệu Mịch Thanh lại bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn trong phòng khách to như thế, hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt dừng động tác ở trên tay.
Sau đó lại đưa tay mò mẫm lấy cái điện thoại, anh ừ hai tiếng đơn giản, sau khi tắt máy thì cảm xúc của người đàn ông lại lạnh nhạt giống như bình thường. Lương Hạnh thắc mắc muốn hỏi nhưng mà Triệu Mịch Thanh lại không cho cô có cơ hội này, sau khi đứng dậy thì ôm người lên trực tiếp nhấc chân đi vào trong phòng ngủ.
Cho sau khi mây mưa một phen, người phụ nữ rút vào trong ngực anh giống như là nhớ ra cái gì đó: “Cuộc điện thoại đó là ai gọi anh vậy?”
Anh ngây ra một lúc, nhẹ đặt một nụ hôn ở trên trán của cô, sau đó mới kề sát bên tai cô rồi nhỏ giọng nói, trêu chọc người phụ nữ ở trong ngực đỏ mặt.
Vội vàng mặc quần áo, quả nhiên nhìn thấy có một cái camera ở gần màn cửa, cô lại quay đầu đỏ mặt hỏi Triệu Mịch Thanh: “Làm sao bây giờ đây?”
Bộ dạng nhăn nhó trêu chọc làm cho người đàn ông vui vẻ cười mặt mày cong cong, đáy mắt và trong lòng đều tràn đầy sự cưng chiều.
Anh đứng ở đó trầm tĩnh nhìn ra ngoài một hồi, bước hai ba bước đến bên cạnh người phụ nữ, cụp mắt xuống hôn lên đôi môi mềm mại ấy, cuối cùng lại dùng giọng điệu như không có lực mà nói với cô: “Xem ra sau này chúng ta phải chú ý lời nói và hành động trong phòng khách rồi.”
Lễ đính hôn nhà họ Đào được tổ chức trong một khách sạn có quy mô tầm trung ở tân thành, cũng không phải là quá khoa trương, nhưng mà vẫn phù hợp với quy cũ, mỗi một nơi đều được chuẩn bị rất cẩn thận.
Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh được mời với tư cách là khách quý, lúc đi qua mọi thứ, hai người có một loại cảm giác hoảng hốt.