Trao anh trái tim em - Chương 22
Đọc truyện Trao anh trái tim em Chương 22 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Edit: An Tĩnh
Lúc Lâm Cảnh từ thành phố Giang trở về thành phố S đã là đầu tháng mười hai.
Ngoại trừ lần này có trợ lý Tiểu Dương đồng hành ra, dường như không có người nào phát hiện ra được tâm trạng của Lâm Cảnh không tốt, thậm chí là trở nên ngột ngạt nặng nề.
Nhưng người như Lâm Cảnh, nếu đã muốn che giấu cảm xúc của mình thì chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra được.
Anh vẫn giống như thường ngày, chăm chỉ làm việc, sau khi nhân viên trong công ty đã tan sở hết, anh vẫn thường xuyên ở lại làm thêm giờ.
Cuộc sống giống như đã quay về quỹ đạo ban đầu, thật yên lặng, không một chút gợn sóng nào.
Ngoại trừ bị công việc vùi lấp bận rộn cũng không nhận ra có sự thay đổi đặc biệt gì.
Ngày đó là một ngày cuối tuần, Lâm Cảnh về nhà ăn cơm theo thường lệ, trong lúc ăn cơm, mẹ đã hỏi anh về chuyện tình cảm dạo gần đây.
Sắc mặt Lâm Cảnh vẫn không thay đổi gì, bình thản đáp lời: “Con bận rộn. Không có thời gian.”
Mẹ Lâm nói: “Bận rộn đi nữa cũng không thể chỉ mãi lo công việc được.”
Vừa dứt lời đã mở điện thoại di động ra tìm mấy tấm hình của các cô gái, đưa đến trước mặt Lâm Cảnh, “Đã sắp hết năm rồi, con bớt chút thời gian ra, đi gặp mặt người ta nhé.”
Lâm Cảnh không nhìn mấy tấm hình đó, anh đặt bát đũa xuống, đứng dậy nói: “Công ty có việc, con đi trước ạ.”
Vừa nói liền xoay người đi đến phòng khách, cầm áo khoác rồi rời đi.
Tính tình của Lâm Cảnh, mọi người trong nhà đã luyện thành thói quen. Không người nào có thể nhúng tay vào chuyện của anh được.
Mẹ Lâm thở dài một hơi, “Công việc, công việc, cả ngày chỉ biết mỗi công việc thôi. Kiếm được nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì chứ.”
Em gái Điềm Điềm dùng nĩa xiên một miếng trái cây trong dĩa lên, vừa ăn vừa nói: “Mẹ, không nên lo lắng làm gì. Không chừng anh con là hoa đã có chủ từ lâu rồi đó.”
Mẹ Lâm buồn cười nói: “Hoa đã có chủ, cũng có thấy nó dẫn ai về nhà đâu.”
Dạo gần đây Lục Chẩm Tuyết hết sức buông thả bản thân, đại đa số thời gian đều ở nhà chơi, thỉnh thoảng có hẹn bạn ra ngoài gặp mặt đi dạo, còn không thì đến nhà ông nội ăn cơm chùa.
Đã gần đến cuối năm, các anh chị em sống ở các thành phố khác đều trở về, nhà ông nội cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Đêm hôm đó, Lục Chẩm Tuyết nằm dài trên ghế ở ban công phòng ngủ ngắm tuyết, trong đầu cô đột nhiên nhớ đến Lâm Cảnh, lần cuối hai người họ gặp mặt, đã là vào hai tháng trước.
Cô nhớ đến câu hỏi ngày đó Lâm Cảnh đã hỏi mình, có phải cô hoàn toàn không thích anh hay không.
Cô thật sự không thích anh sao?
Nói ra thì ngay cả chính bản thân cô cũng không dám thừa nhận.
Nếu như cô đã không thích, tại sao ban đầu lại phải nhanh chóng dứt ra như vậy.
Không phải cũng chỉ bởi vì cô phát hiện mình đã rung động trước anh đó sao, sợ đến cuối cùng không thể khiến cho Lâm Cảnh yêu mình, ngược lại còn khiến bản thân lún vào quá sâu sao.
Sau ngày đó, cô gặp Tần Hâm, kể lại chuyện này, Tần Hâm kinh ngạc hỏi lại cô: “Vậy nên cậu đã từ chối anh ta?”
Lục Chẩm Tuyết ừ một tiếng.
Tần Hâm rất không hiểu, hỏi cô tại sao lại làm vậy.
Lục Chẩm Tuyết suy nghĩ rất lâu, mới nói: “Cậu không cảm thấy hai đứa mình không thích hợp với nhau hả?”
“Không thích hợp ở chỗ nào?”
“Gia đình, tính cách, tất cả mọi phương diện đều không thích hợp.”
Tần Hâm nói: “Nhà cậu cũng không hề thua kém đâu nha.”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “So với Lâm Cảnh thì còn kém xa. Tớ chỉ là vô tình trèo cao đến anh ta thôi, cảm thấy anh ta sẽ không thích tớ đâu.”
“Làm sao cậu biết anh ta nhất định sẽ không thích cậu? Cậu có thể đừng tự xem thường chính bản thân mình như thế được không?”
Cô trả lời: “Tớ hiểu rất rõ bản thân mình. Tính cách của tớ thế nào cậu còn không biết sao, khi cãi vã, tớ chắc chắn sẽ không bao giờ nhận thua. Nếu thật sự ở bên nhau, cứ xem như bây giờ anh ta thích tớ rồi sớm muộn cũng sẽ có lúc anh ta chán nản tớ mà thôi. Tính cách của hai người đều không thể bù trừ cho nhau. Đến lúc đó cả hai đều cảm thấy chán ghét đối phương, chi bằng bây giờ giữ lại một chút hảo cảm của nhau thì tốt hơn.”
Tân Hâm thấu hiểu cô, nói: “Tớ thấy cậu hình như đang sợ việc yêu đương.”
“Ừ.” Lục Chẩm Tuyết không giấu diếm gì. Cô sợ. Thứ tình cảm này rất dễ biến chất. Cô sợ một khi mình đã lún vào thật sâu, cuối cùng đối phương lại chưa từng yêu mình. Cô lại không thể bày ra dáng vẻ khóc sướt mướt được, quá khó coi.
Như thế thì thà rằng lúc ban đầu đừng nên bắt đầu chính là tốt nhất.
Tần Hầm bảo cô chính là một người điển hình cho chủ nghĩa tiêu cực.
Cô thừa nhận.
Huống chi cô cũng cảm thấy Lâm Cảnh không thích cô nhiều đến như vậy.
Tính cách của anh, có lẽ chỉ là không cam lòng mà thôi.
Đầu óc của Lục Chẩm Tuyết rất hỗn độn với nhiều suy nghĩ, bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi. Trên những tán cây có từng mảng tuyết đọng lại.
Mùa năm năm nay hình như lạnh hơn mọi năm.
Cô đang suy nghĩ rất nhiều chuyện lung tung, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Cô quay đầu ra nhìn về phía cửa một cái mới nói: “Vào đi.”
Tay trái của Lục Nam Cảnh đặt trong túi quần, còn trên tay phải đang cầm một miếng bánh ngọt đi vào, thấy Lục Chẩm Tuyết đang nằm trên ban công ngắm tuyết, cười nói: “Em sướng quá nhỉ.”
Anh đi đến ban công, đưa miếng bánh ngọt trong tay cho Lục Chẩm Tuyết, “Dì Dương mới nướng xong, bảo anh mang lên cho em một phần.”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt nhận lấy, “Cảm ơn anh ba.”
Lục Nam Cảnh đặt hai tay vào túi quần, dựa lưng lên lan can ban công, nhìn Lục Chẩm Tuyết, nói: “Năm nay em có chuyện gì à? Sao lại im lặng như vậy? Mọi năm lúc ăn tết, không phải em sẽ ở dưới lầu đánh bài sao?”
Lục Chẩm Tuyết buồn cười, trả lời anh: “Em nào có. Đó là do quá nhàm chán thôi.”
“Năm nay không nhàm chán hả?” Lục Nam Cảnh nhìn cô, cười hỏi: “Hay là ở trên lầu nói chuyện phiếm với bạn trai?”
Lục Chẩm Tuyết cười giễu cợt, “Chó má.”
Lục Nam Cảnh cười cười.
Cô chợt nhớ đến, nhìn Lục Nam Cảnh, nghi ngờ hỏi anh: “Anh ba, tại sao anh lại không kết hôn ạ?”
Lục Nam Cảnh ngước mắt nhìn cô một cái, “Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?”
“Tò mò thôi.”
Anh cười nhẹ, “Có nguyên nhân cả. Cuộc hôn nhân của ba mẹ anh, em cũng không phải chưa nhìn thấy, từ khi anh bắt đầu có trí nhớ, chỉ toàn ba ngày có một trận cãi vả nhỏ, năm ngày lại có một trận cãi vả lớn, cho đến bây giờ cả gia đình chưa bao giờ có một cuộc sống yên ổn. Em không biết khi còn bé anh đã phiền muộn trong lòng thế nào đâu, hận không thể khiến cho hai người họ lập tức ly hôn.”
Lục Chẩm Tuyết suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Nhưng quả thật nếu có một người yêu thương mình thì vẫn tốt hơn, đúng không?”
Lục Nam Cảnh nghi ngờ nhìn cô, “Thế nào? Sao hôm nay lại hỏi nhiều như vậy? Có thích ai rồi à?”
Cô lắc đầu, “Không có. Đột nhiên nhớ đến nên thảo luận qua thôi.”
Lục Nam Cảnh rũ mắt, như đang suy nghĩ gì đó, thật lâu sau mới trả lời cô: “Không biết, anh chưa từng gặp.” Nói rồi anh lại ngước mắt nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, nói tiếp: “Nhưng anh không yêu đương, em biết mà.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh nhớ cẩn thận đó. Vô tình như vậy, ngày nào đó lại vấp té rầm một cái, là anh xong đời luôn.”
Lục Nam Cảnh bật cười, không đưa ra câu trả lời.
Lúc này quả thật anh không hề nghĩ đến, cũng có một ngày anh lại té nhào đau như thế.
Mỗi dịp tết đến, mọi người đều tụ họp ở nhà ông nội. Trong sân treo rất nhiều lồng đèn, đỏ đỏ hồng hồng, rất chi là náo nhiệt.
Ban đêm, mọi người luôn ở bên cạnh chơi đánh bài với ông nội đến khuya, đói thì đi làm nấu mấy món đơn giản ăn khuya. Tóm lại mấy ngày ăn tết này, dường như không ai đi ngủ sớm cả.
Đêm nay là giao thừa nên mọi người sẽ đón năm mới đến lúc trời sáng.
Nhưng một người hễ mệt nhọc là ngủ như Lục Chẩm Tuyết, lại rất ít khi miễn cưỡng bản thân.
Nửa đêm, mẹ và bác tư đang nấu sủi cảo ở phòng bếp, Lục Chẩm Tuyết ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem chương trình xuân vãn nhàm chán, một bên vừa bóc hạt dưa ăn chơi.
Anh họ cả đánh xong một ván bài, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Chẩm Tuyết, cũng cầm một nắm hạt dưa lên bóc ăn chơi.
Lục Chẩm Tuyết chợt nhớ đến lời nói lần trước của Lâm Cảnh, chuyện ban đầu liên quan đến sự việc ở suối nước nóng trên sơn trang, bảo cô nên về hỏi lại anh họ cả, chuyện lúc ấy là như thế nào sẽ rõ.
Lúc ấy cô quên mất, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ lại nên hỏi thử.
Giọng nói cô thật thấp thật nhỏ, vừa bóc hạt dưa vừa nói: “Anh cả, em có một chuyện muốn hỏi anh.”
“Hỏi đi. Chuyện gì?” Lục Phong vừa nói vừa bóc hạt dưa bỏ vào miệng.
Lục Chẩm Tuyết im lặng một lúc, mới nhỏ giọng hỏi: “Sau khi Lâm Cảnh đến nhà chúng ta từ hôn, có phải anh đã đi tìm anh ta không?”
Động tác cắn hạt dưa của Lục Phong hơi khựng lại một hồi, anh nghiêng mặt sáng, nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết cũng nhìn anh, hỏi: “Có phải hay không?”
Lục Phong sợ run lên, “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Lâm Cảnh nói với em sao?”
“Thì anh cứ trả lời em là có hay không đi. Đêm đó ở suối nước nóng trên sơn trang, anh đi tìm anh ta, đã nói gì thế?”
Lục Phong chần chừ, im lặng thật lâu cũng không nói gì.
Ánh mắt Lục Chẩm Tuyết vẫn cứ nhìn chằm chằm vào anh, hỏi một câu: “Không phải là anh đã nói lời khó nghe gì với anh ta rồi chứ?”
Chuyện đã qua rất lâu, hôm nay Lục Phong đã bình tĩnh hơn nhiều, trong lòng anh có bao nhiêu thẹn, im lặng một hồi, liền trả lời cô: “Đúng vậy. Lúc đó anh cảm thấy Lâm Cảnh đẹp trai lịch sự, rất xứng đôi với em. Cộng thêm lúc đó anh muốn dựa vào quan hệ để làm thân với cậu ta, nên đã thúc đẩy chuyện hôn nhân của hai người.”
Lục Chẩm Tuyết nghe vậy thì mày cau lại, “Vậy rốt cuộc lúc đó anh đã nói gì?”
Lục Phong hơi xấu hổ, nói: “Lúc ấy anh đã phân tích với Lâm tổng về những điểm tốt nếu cậu ta kết hôn với em.”
Sắc mặt Lục Chẩm Tuyết trầm xuống.
“Anh ta cưới em thì có lợi ích gì chứ? Không phải chính anh cũng rõ ràng sao, muốn anh ta cưới em, thì phải có lợi ích sao? Anh đang muốn bán em cho anh ta à?”
Lục Phong rũ thấp mắt, không nói gì.
Vì tức giận nên giọng nói của Lục Chẩm Tuyết rất to, trong lúc bất chợt mọi người đều quay đầu nhìn về phía họ.
Bác hai đang ngồi đánh bài ở bên bàn, thấy Lục Chẩm Tuyết nhìn con trai mình với khuôn mặt tức giận, hỏi: “Làm sao vậy A Tuyết? A Tuyết, anh cả đã làm gì con à? Sao con lại dữ như vậy?”
Lục Chẩm Tuyết thực sự tức giận. Cô siết bàn tay thành quả đấm, lạnh lùng nhìn Lục Phong chằm chằm.
Nếu đêm nay không phải là giao thừa, cô chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình rồi.
Lục Nam Cảnh từ bên ngoài đi vào, thấy bầu không khí trong phòng khách hình như không đúng lắm, hơi sững sốt, mới hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đúng vậy A Tuyết, có chuyện gì thế?” Người lớn trong nhà thấy tình hình không ổn cũng lên tiếng hỏi thăm.
Lục Phong xấu hổ cúi đầu, còn Lục Chẩm Tuyết vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh nhạt nhìn anh ta chằm chằm.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên không mấy thoải mái, cô nhìn lạnh lùng nhìn Lục Phong một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, đứng dậy sãi bước đi ra ngoài.
“A Tuyết—-“ Mẹ Lục bưng dĩa sủi cảo đã được nấu xong đi vào, đúng lúc lại nhìn thấy con gái mình nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Bà nhìn về phía phòng khách, bầu không khí hơi sai sai, không kiềm được sự ngạc nhiên trong lòng.
Mẹ Lục Phong vứt bài xuống, đứng lên đi đến trước ghế sofa, lạnh lùng nói: “Một đứa cháu trong nhà, lại dùng sắc mặt như vậy nhìn về phía anh cả lớn hơn mình năm tuổi. Cô gái tính tình hư hỏng như thế, chả trách nhà họ Lâm lại muốn từ hôn. Cưới một cô nhóc như thế về nhà, muốn người ta tôn mình lên làm Bồ tát à.”
“Mẹ, mẹ thôi tranh cãi đi ạ.”
Mẹ Lục nghe những lời này rất chói tai, bà đi vào nói: “Lưu Phân, cô nói vậy là có ý gì? A Tuyết nhà chúng tôi thế nào? Con gái tôi tính tình như thế nào, chẳng lẽ tôi không biết sao? Dù cho tính tình con bé không tốt, nó cũng sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận, thế sao cô không hỏi xem con trai cô đã gây ra chuyện gì, khiến cho A Tuyết nổi giận đùng đùng như vậy.”
Bà đưa tay đặt dĩa sủi cảo lên bàn, lại nói: “Còn chuyện hôn nhân đại sự của A Tuyết nhà tôi như thế nào cũng không cần cô quơ tay múa chân ở đây. Nhà chúng tôi có tiền, nếu như cả đời này A Tuyết không kết hôn, chúng tôi có thể nuôi con bé được. Tính tình con bé thế nào, không mướn cô phiền lòng giúp, cô có tư cách gì mà quơ tay múa chân trước mặt con bé?”
Lưu Phân cười lạnh, nói: “Xem kìa, tôi còn đang thắc mắc sao tính tình của con nhóc đó lại hư hỏng như vậy, thì ra đều do mấy người cưng chiều mà sinh hư.”
“Con bé là con gái tôi, chúng tôi tình nguyện cưng chiều con bé, có liên quan gì đến cô sao?”
“Đủ rồi!” Ông nội tức giận ném hết xấp bài đi, “Đang ăn tết, lại ồn ào như thế à?”
Lưu Phân quay đầu kéo tay con trai mình lôi đi, “Đi thôi. Xem ra tết năm nay chúng ta không c ần sang đây nữa rồi.”
Lục Chẩm Tuyết không hề biết trong nhà đang xảy ra cãi vả.
Cô ngồi bên bờ sông hóng gió trời, nhớ lại những lời nói ban nãy của anh họ cả, lại nghĩ đến những câu nói trước kia của Lâm Cảnh.
Đừng nói là anh.
Nếu là cô, đoán chừng cũng sẽ nói chuyện không dễ nghe.
Đúng là nhà cô có điều kiện nhưng so với bối cảnh nhà Lâm Cảnh, rõ ràng cách nhau rất xa.
Anh họ cả đi tìm Lâm Cảnh nói cái gì mà lời ích với chỗ tốt, muốn anh phải cưới cô, được chút lợi ích đó thì có là gì đâu chứ.
Bỗng nhiên cô có thể hiểu được tại sao ban đầu Lâm Cảnh lại đối xử lạnh lùng với cô như vậy.
Ở trong mắt anh, quả thật cảm thấy động cơ của gia đình cô hoàn toàn không đơn thuần.
Cô bình tĩnh ngắm nhìn mặt sông ngây ngẩn cả người, sau đó lại ngước nhìn ánh trăng trên trời.
Bất chợt cảm khái rằng, năm nay đúng là không thuận lợi chút nào.
Lại cảm thấy, cô thật có lỗi với Lâm Cảnh.
Sớm biết là nguyên nhân xuất phát từ anh họ cả, cô cũng sẽ không đi trả thù Lâm Cảnh.
Sự chán ghét của anh dành cho cô, không phải là không có lý do. Càng không phải do anh cao cao tại thượng.
Cô ở bên ngoài hóng từng cơn gió lạnh, do dự thật lâu, vẫn không biết nên nói lời xin lỗi với Lâm Cảnh thế nào.
Lục Chẩm Tuyết lấy điện thoại ra soạn thảo tin nhắn lại xóa đi, xóa đi lại gõ lại, xoắn xuýt hơn nửa tiếng, cuối cùng vẫn không gửi đi, cất điện thoại vào lại túi áo, đi thẳng về nhà.