Tổng tài thần bí chống lưng cho tôi - Chương 58
Đọc truyện Tổng tài thần bí chống lưng cho tôi Chương 58 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Ánh mắt Tề Phong từ đầu đến cuối vẫn chuyên chú dõi theo nhất cử nhất động của Tần Nhã Linh, chỉ thấy cô viết thông tin bên B ở mục đầu, sau đó ngón tay lướt trên màn hình tìm đến phần trống ở mục ba mà không hề dừng lại đọc bất kỳ một điều khoản nào trước đó.
Viết xong điều kiện cần, ngón tay cô lại tiếp tục lướt trên màn hình tìm đến vị trí cuối bản hợp đồng, dứt khoát ký tên xuống mà không xem thêm những điều khoản còn lại.
Ký tên xong, cô đưa Macbook ra trước mặt hắn, lạnh nhạt nói: “Xong rồi, anh xem đi.”
Đáy mắt hắn trở nên âm u rét lạnh. Sự vô tình cùng vô tâm của cô khiến tim hắn một lần nữa chết lặng. Một bản hợp đồng hôn nhân níu lấy nửa đời còn lại của cô vậy mà cô lại không hề cân nhắc, không hề xem xét sẽ khiến cô phải trả giá thế nào, liền có thể tay không run, tim không nhảy mà đặt bút ký tên.
“Tần Nhã Linh! Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ gì? Có hay không nghĩ đến cảm nhận của anh?” Hắn âm thầm hỏi.
Về phần Tần Nhã Linh, từ lúc cầm bản hợp đồng hôn nhân trong tay, toàn bộ cơ thể cô đều đã đông cứng, trái tim nơi lồng ngực cũng co rút mãnh liệt nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra mạnh mẽ chỉ để đối phương nhìn thấy sự kiên định của cô, cũng như để chính mình không còn bất cứ hi vọng nào vào thứ tình yêu không có kết quả.
Giữa con tim và lý trí, cô cuối cùng đã đưa ra lựa chọn. Cho nên cô càng không muốn biết nội dung của bản hợp đồng vì nó không cần thiết, cho dù đối phương muốn như thế nào, cô cũng sẽ làm theo mà không oán thán nửa lời. Kết hôn cùng với người mình không yêu thì có được cả thiên hạ cũng chẳng có nghĩa lý gì, vậy thì dứt khoát không thấy, không nghe, không hiểu đi.
Hai người ngồi đối diện nhau nhưng trái tim mỗi người mỗi hướng, gần trong gang tấc nhưng lại xa tận chân trời. Cuối cùng đều sẽ khiến cả hai chịu tổn thương.
Nhìn chiếc Macbook trong tay cô, hắn không đưa tay nhận lấy mà nhìn cô cất giọng lạnh lùng: “Em không đọc những điều khoản bao gồm nghĩa vụ và quyền lợi của bản hợp đồng sao?”
Cô lạnh nhạt đáp: “Không cần. Tôi biết bản thân cần phải làm gì.”
Hắn phóng ánh mắt sắc lạnh về phía Tần Nhã Linh khiến cô chợt run rẩy, sau đó đối người đang đứng hạ lệnh: “Cậu đọc yêu cầu của cô ấy cho tôi nghe.”
Bị giọng điệu lạnh lùng đánh tới, Mark rụt cổ cầm lấy Macbook từ tay Tần Nhã Linh, tìm đến điều khoản cô vừa viết, dõng dạc đọc lên: “Một, vị trí Giám đốc điều hành SLC chi nhánh Hoa quốc, trong vòng một năm không chịu sự quản chế của tổng bộ, mọi quyết định của Giám đốc điều hành cũng không được quyền can thiệp. Hai, trong vòng một năm không được công khai quan hệ với báo chí truyền thông, không tổ chức hôn lễ, không phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng cũng như không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Sau một năm, tất cả quyết định của bên A, bên B sẽ tuân thủ vô điều kiện.”
Khoé miệng Tề Phong nở nụ cười lạnh. Tất cả các điều khoản có trong hợp đồng đều bị hai yêu cầu này của cô chặn đứng hết thảy. Hắn nên nói cô đã có sự chuẩn bị hay do cô may mắn đây?
Được thôi, một năm thì một năm, hắn có mấy chục cái một năm cho cô tung hoành, sau đó hắn sẽ chặt đứt đôi cánh đó của cô, giam giữ cô cả đời bên mình.
“Được, yêu cầu thứ hai tôi chấp nhận. Còn yêu cầu thứ nhất…”
Hắn nhìn người đang đứng nói: “Mark, sửa thành vĩnh viễn.”
Quay lại nhìn cô, hắn nói tiếp: “Tôi tặng em chi nhánh Hoa quốc, em muốn điều hành nó như thế nào tùy em, không có bất cứ ai có quyền can thiệp. Tất cả bất động sản, tài sản cố định và lưu động dưới danh nghĩa chi nhánh đó toàn bộ đều chuyển sang tên của em. Ngoài ra, tôi cho em thêm mười phần trăm cổ phần của SLC, xem như là quà cưới.”
Tần Nhã Linh hai mắt trợn tròn: “Không cần, tôi không cần cổ phần gì hết.”
“Em đừng vội từ chối, đó là quyền lợi mà vị trí Tổng tài phu nhân đáng có được. Hợp đồng hôn nhân có hiệu lực vĩnh viễn, sẽ trói buộc em cả đời và dĩ nhiên em không có quyền ly hôn cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, trừ khi tôi là người đề nghị. Khi ly hôn, em sẽ không nhận được bất cứ một khoản trợ cấp đền bù nào cả. Nếu như chúng ta có con, em cũng sẽ bị cắt đứt mọi quyền lợi đối với nó. Mục năm điều hai trên hợp đồng có nhắc đến, em có muốn xem lại không?”
Sắc mặt Tần Nhã Linh một lần nữa trở nên u ám. Đây là điều cô chưa từng nghĩ đến, chính xác là không dám nghĩ đến. Cô không sợ bị hợp đồng hôn nhân trói buộc mà là sợ sự ràng buộc của thế hệ sau.
Một khi đã kết hôn, cô chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ đến sẽ ly hôn. Con cái chính là khúc xương mềm của cô, cô không bao giờ muốn con của mình sống trong một gia đình không hoàn chỉnh. Cho nên trừ khi bất khả kháng, chồng có tiểu tam, có con riêng bên ngoài, còn lại cô đều có thể chịu đựng được.
“Anh sẽ không ở bên ngoài nuôi phụ nữ khác chứ?”
Hắn nhướn mày tỏ vẻ không hài lòng: “Sẽ không, tôi là người sạch sẽ cũng rất kén ăn, không phải hoa thơm cỏ lạ nào cũng ăn. Cho đến nay, em là người phụ nữ đầu tiên mà tôi muốn.”
Lời hắn thốt ra tràn ngập ý tứ, câu cuối cùng càng thêm nhấn mạnh giống như đang gợi ý cho cô để cô có thể liên tưởng. Đáng tiếc cô lại không hiểu, cho nên đã bỏ lỡ một phần tâm ý của hắn, khiến cho đôi bên càng thêm hiểu lầm sâu sắc.
Tần Nhã Linh gật đầu thoả hiệp: “Chỉ cần anh không có phụ nữ bên ngoài, không phải ly hôn vì lý do đó, tôi tán thành mọi quyết định của anh. Tôi không muốn con của tôi nhận người khác là mẹ. Phần tôi, tôi cũng sẽ làm tròn bổn phận của mình.”
“Được, nếu như đã thoả thuận xong, sau khi lấy vân tay thì hợp đồng lập tức có hiệu lực, giấy chứng nhận kết hôn ngày mai cũng sẽ có. Để tránh phiền phức, tôi sẽ giữ cả hợp đồng lẫn hôn thú. Việc chuyển giao chức vụ và các thủ tục liên quan, trong vòng một tháng tôi sẽ cho người liên hệ với em để hoàn tất cũng như giúp em hiểu rõ về công ty, đồng thời giúp em ngồi vững ở chiếc ghế Giám đốc điều hành. Em còn thắc mắc hay yêu cầu gì nữa không?”
Cô lắc đầu: “Không có.”
“Được, vậy lấy vân tay nữa là xong.”
Hắn hướng Mark cất giọng: “Mark, hoàn tất thủ tục đi.”
Mark đặt Macbook trước mặt Tần Nhã Linh, chỉ vào màn hình: “Tần tiểu thư, cô đặt hai bàn tay lên đây là được.”
Cứ thế mười dấu vân tay của cô được lưu lại. Mark lại chuyển Macbook cho hắn để làm hành động tương tự cũng như ký tên vào.
Thủ tục hoàn tất, hợp đồng hôn nhân lập tức có hiệu lực.
Mark nhìn hai đương sự trước mặt, lên tiếng hỏi: “Hai vị có muốn xem lại hợp đồng hay không?”
“Không cần.”
Cả hai đồng loạt lên tiếng khiến anh ta cũng khá kinh ngạc. Đây có được xem là vợ chồng thì sẽ có sự ăn ý nhất định hay không?
Hắn không xem lại thì cũng không có gì lạ, nhưng giá như cô xem lại thì tốt biết bao, bởi vì mục đầu tiên, nơi điền thông tin của bên A lúc nãy đã được Mark điền vào đầy đủ.
Hiểu lầm chất chồng hiểu lầm, hai trái tim chằng chịt vết thương khó lòng vãn hồi.
Nhiệm vụ hoàn thành, Mark cũng không muốn tiếp tục ở lại làm bóng đèn, rụt rè đối gương mặt lãnh khốc của người nào đó xin ý kiến: “Boss, việc của tôi xong rồi…”
Anh ta chưa nói hết câu thì hắn cũng hiểu được ý tứ của anh ta, lạnh nhạt đuổi người: “Anh có thể pđi.”
“Vậy Boss, tôi đi trước.”
Dứt lời, anh ta ba chân bốn cẳng chạy khỏi nơi đó nhanh nhất có thể. Cái mặt đã lạnh như tiền còn đeo thêm mặt nạ làm gì không biết? Xí, tôi đây chờ anh bị nghiệp quật.
Dù gì cũng là người từng trải, Mark làm sao không nhìn ra mối quan hệ không rõ ràng của hai người bên trong kia. Từ khi theo lão đại đến giờ có khi nào thấy hắn phải giấu mặt đâu, thà rằng nhất quyết không gặp.
Giờ nhìn mà xem, không muốn để người ta nhận ra, còn dùng chiêu trò bắt người? Hợp đồng hôn nhân cái gì, chẳng có nghĩa lý gì cả. Toàn bộ điều khoản đều đã bị hắn sửa đổi, bên có lợi nghiêng hẳn về phía cô nàng kia. Mà bây giờ phải gọi là Tổng tài phu nhân rồi nhỉ?
Đáng tiếc vị Tổng tài phu nhân lại không thèm xem hợp đồng dù chỉ nửa chữ.
Lại nói, trên hợp đồng làm gì có điều khoản không cho phép bên B ly hôn, có mà hắn không chịu ly hôn, tự biên tự diễn một mình, còn anh ta cũng chỉ là im lặng xem diễn trò mà thôi, ai biểu thân phận của anh ta chỉ là người làm công ăn lương cơ chứ?
Ài, chuyện của các người, các người tự xử với nhau đi, tôi đây xin kiếu.
Người ngoài cuộc đi rồi, căn phòng trở nên im ắng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp thở của đối phương.
Một người cúi mặt, một người nhìn chằm chằm người kia…
Tề Phong lặng lẽ thở dài, nhẹ giọng lên tiếng: “Em không có điều gì muốn nói với tôi sao?”