Tổng tài tại thượng kiều thê mang con bỏ trốn - Chương 36
- Home
- Tổng tài tại thượng kiều thê mang con bỏ trốn
- Chương 36 - Tại sao con phải phá hủy Tô gia?
Đọc truyện Tổng tài tại thượng kiều thê mang con bỏ trốn Chương 36 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn – Chương 36 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn – Tô Anh Thư (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tô Anh Thư không hề ngạc nhiên về câu hỏi của Tô Tri Huân, cô nhún vai cười:
– Cuối cùng cũng bị cha phát hiện.
Đối mặt với thái độ vô cùng thản nhiên của Tô Anh Thư, trong lòng Tô Tri Huân không khỏi run lẩy bẩy, ông ta vẫn không dám tin vào những gì mình nghe được. Nhưng thái độ này của cô không giống như người nói dối, mà đúng hơn là chuyện này đã rất rõ ràng, việc gì phải diễn kịch.
Nhưng ông ta không muốn tin!
Sắc mặt Tô Tri Huân trầm xuống, cố chấp hỏi lại một lần nữa:
– Mọi chuyện thật sự do con làm?
Dáng vẻ già nua, bất lực kia của Tô Tri Huân khiến Tô Anh Thư sửng sốt, mấy năm qua dù gặp phải bất kì chuyện gì cô cũng chưa từng thấy ông ta như vậy. Nhưng nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, lòng Tô Anh Thư lại lạnh trở lại, cô nhìn vào đôi mắt cha mình, lạnh lùng nói:
– Đúng vậy, nếu không cha nghĩ thử xem tại sao mấy lần đấu thấu, số liệu của Tô thị lại bị đối thủ biết được?
Cô cong môi cười, nụ cười đầy chết chóc:
– Chẳng qua, cha luôn nghĩ con là đứa vô dụng nên chưa từng suy nghĩ tới chuyện thủ phạm là con.
Tô Tri Huân ngẩn người, quả thực ông ta đã nghi ngờ rất nhiều người, ngay cả Đỗ Mỹ Kiều ông ta cũng từng điều tra qua. Thế nhưng mãi vẫn không tìm được ai là kẻ bán thông tin cho công ty đối thủ khiến Tô thị bị thua lỗ liên tục.
Cuối cùng, người mà ông ta chưa bao giờ đề phòng, cũng chưa từng đề cao năng lực lại là người làm ra tất cả mọi chuyện.
Tô Tri Huân ngẩng đầu, dùng đôi mắt đã chinh chiến trên thương trường bao năm của ông ta, cẩn trọng quan sát đứa con gái này một lần thật kỹ.
– Con…
Lần này, Tô Tri Huân thật sự kinh sợ, ông ta còn nhớ trong ấn tượng của mình về cô là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Xung quanh Tô Anh Thư lúc nào cũng tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực, tươi vui. Mặc dù vì nhiều lý do ông ta không thích đứa con gái này nhưng không thể phủ nhận được việc ông ta rất có cảm tình với nó. Đôi mắt trong trẻo ấy, mỗi khi nhìn ông ta rồi gọi một tiếng “cha” khiến tất cả buồn bực trong lòng ông ta đều vơi đi hết.
Tô Tri Huân cười, một nụ cười xen lẫn nhiều cảm xúc:
– Tại sao con lại làm như vậy? Tại sao con phải phá hủy Tô gia? Nơi này không phải là nhà của con sao? Tô Anh Thư, họ Tô ở trong tên của con đấy. Lẽ nào ông nội con chưa từng dạy con rằng dù có căm ghét người nhà đến thế nào cũng không được phá hủy cơ nghiệp mà tổ tiên để lại?
Mỗi một lời mà Tô Tri Huân nói ra đều giống như con dao đấm vào tim Tô Anh Thư, ông nội là điểm yếu, cũng là lý do khiến cô do dự chưa dám ra tay phá hủy Tô gia một cách triệt để.
Tô Anh Thư mím môi:
– Con…
Không để Tô Anh Thư kịp nói gì, Tô Tri Huân đã chen lời vào:
– Tô Anh Thư, những việc mà con đã làm, liệt tổ liệt tông Tô gia nhất định sẽ không tha thứ cho con. Ông nội của con ở dưới suối vàng chết cũng không nhắm mắt. Tô gia thật vô phúc mới có đứa cháu như con.
Trong lòng Tô Anh Thư có chút gợn sóng, cô nắm chặt bàn tay lại, toàn thân run rẩy, cô căm ghét Đỗ Mỹ Kiều, hận Tô Tri Huân nhưng cô lại rất yêu quý ông nội. Những việc cô làm đều vì báo thù Tô Tri Huân và Đỗ Mỹ Kiều.
Có thể là cô không sai với hai người bọn họ nhưng dường như cô đã sai với Tô gia, sai với người ông đã mất. Cả cuộc đời của ông nội cô sống vì Tô thị, nếu ông biết đứa cháu mà ông yêu thương nhất phá hủy tâm huyết của mình, liệu ông có tha thứ cho cô?
Chưa bao giờ Tô Anh Thư cảm thấy cắn dứt như vậy, Tô Tri Huân nói đúng, cô không xứng là người của Tô gia. Kể từ ngày cô bước vào con đường báo thù, cô đã không còn đường trở lại.