Tổng tài ngược thê yêu không lối thoát - Chương 362
Đọc truyện Tổng tài ngược thê yêu không lối thoát Chương 362 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát – Chương 362 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 362
Hoắc Anh Tuấn định đổi tần số, không ngờ Đường Hoa Nguyệt cũng chìa tay đúng lúc.
Hoắc Anh Tuấn rụt ngón tay lại, anh rất muốn nắm tay Đường Hoa Nguyệt nhưng anh đã nhịn được.
Đường Hoa Nguyệt rút tay về, cô nhìn ra ngoài cửa sổ còn Hoắc Anh Tuấn hỏi cô: “Lạnh à? Tay em lạnh quá”
Tất nhiên Đường Hoa Nguyệt không quan tâm anh, Hoắc Anh Tuấn sờ mũi xấu hổ định tắt đài phát và bật điều hoà nhưng tự nhiên tín hiệu mạnh, giọng phát thanh viên nữ nói năng lưu loát: “Chín rưỡi sáng hôm nay, chủ tịch Tân Dương của Tập đoàn Tân Á tổ chức họp báo công bố tin tức quan trọng với mọi ngư: Hoắc Anh Tuấn liếc xéo, cái thăng họ Tân này cứ như âm hồn không tan ấy nhỉ! Cả đài phát cũng có mặt được!”
Đường Hoa Nguyệt bỗng nói: “Đừng tắt, cho to lên” Chuyện đột ngột quá làm cô suýt quên hôm nay anh trai mở họp báo. Dù cô không đến tham dự thì cũng phải nghe tin trong khoảnh khắc quan trọng đó.
Hoắc Anh Tuấn đấu tranh ba giây rồi cúi đầu buồn bã nghe lời cô.
Đường Hoa Nguyệt cô ấy… thích cái thằng họ Tân vậy à?
Thích đến mức phải nghe bất cứ thông tin gì về cậu ta?
Hoắc Anh Tuấn vừa lái xe vừa lầm lì vừa nghe hoạt động mới nhất của tình đị Đường Hàn Khiết giới thiệu tương lai phát triển của Tân Á, Hoắc Anh Tuấn bảo Đường Hoa Nguyệt: “Cậu ta đang nói khoác nhỉ? Rõ ràng tập đoàn đứng đầu ngành game trong nước là GS. Tất nhiên, sau khi em liên minh, anh nghĩ chắc chắn Tân Á sẽ phát triển vượt bậc”
Dẫn chương trình giới thiệu Đường Hàn Khiết tuổi trẻ tài cao, Hoắc Anh Tuấn chẹp miệng: “Chưa đến mức đó đâu, ngoài cái thân cao hơn anh một chút thì cậu ta có điểm nào mạnh hơn anh?”
Mỗi câu nói vang lên là Hoắc Anh Tuấn lại làu bà làu bàu như chó nhà đang cố gắng lấy lòng chủ trước chó hoang.
Đài phát đã phát đến phần phát biểu của Đường Hàn Khiết, Hoäc Anh Tuấn càng nghe càng thấy sai sai, anh hạ giọng dân cho đến khi Đường Hàn Khiết nói câu ấy bằng giọng lạnh lùng: “Hôm nay tôi muốn tuyên bố với mọi người thân phận thật sự của tôi. Tôi là chủ tịch Tân Dương từ nước ngoài về của Tân Á nhưng cũng là Đường Hàn Khiết, người của nhà họ Đường đã sa cơ lỡ bước nhiều năm trước.
Bao nhiêu năm nay tôi vẫn nhẫn nhục mai danh ẩn tính để rửa sạch những tội danh vô căn cứ đã từng đổ cho người nhà tôi, và sau đó là cho kẻ đổi trắng thay đen chịu trừng phạt thích đáng. Chưa bao giờ trong bao nhiêu năm qua tôi quên tôi họ Đường, là người thừa kế khoa học kỹ thuật của Đường Khuyết.
Chưa bao giờ quên bố tôi tên Đường Hữu Thiện và hai cô em gái tên Đường Hoa Nguyệt và Đường Uyển Dư. Hôm nay tôi đã lấy lại sự trong sạch và cũng cần lấy lại thân phận của tôi. Từ giờ trở đi không còn cái con người giả dối đó, tôi phải nói với tất cả mọi người tôi là Đường Hàn Khiết”
Hoắc Anh Tuấn rùng mình đạp phanh xe, chiếc Rolls Royce Ghost màu bạch kim dừng đột ngột giữa đường quốc lộ dẫn theo một loại tiếng chửi bới ở đằng sau.
Bấy giờ Hoắc Anh Tuấn mới xấu hổ lái tiếp nhưng tay cầm lái hơi run, giọng cũng run nốt.
Đã nói xong chuyện quan trọng nhất trong buổi họp báo, Đường Hoa Nguyệt cũng không muốn nghe nữa. Tự nhiên cô lại bưồn cười khi thấy Hoắc Anh Tuấn bị kích động.
Đường Hoa Nguyệt quay mặt sang nhăn mày hỏi: “Nghe tin anh vui vậy à? Không ngờ anh thân với anh em thế đâu”…“ Hoắc Anh Tuấn rớt giọt mồ hôi lại. Sao anh… sao mà anh biết Tân Dương là Đường Hàn Khiết được? Hai cậu ta khác nhau hoàn toàn có giống chút nào đâu!
Hoắc Anh Tuấn liếm bờ môi khô.
“Ha ha, tốt quá, cả nhà em sắp đoàn tụ rồi” Hoắc Anh Tuấn chỉ biết cố rặn ra mấy chữ đó chứ không biết nói gì thật.
Trong đầu anh đang vụt lên những lần tỏ ra thân mật với Đường Hoa Nguyệt trước mặt Đường Hàn Khiết trong khoảng thời gian qua. Anh lại nhớ đến câu anh vừa mới nói với Đường Hoa Nguyệt.
Anh… xấu hổ quát Hoắc Anh Tuấn nóng hết cả mặt, bối rối bảo: “Nếu, nếu em không lạnh thế anh hạ kính nhé ha ha… Hôm nay nóng thế, anh đổ hết cả mồ hôi rồi” Đường Hoa Nguyệt nhìn về hướng cũ không trả lời anh nhưng khoé môi nhếch nụ cười khẽ.
Cái tên họ Hoắc này cũng biết xấu hổ.