Tổng tài ngược thê yêu không lối thoát - Chương 177
Đọc truyện Tổng tài ngược thê yêu không lối thoát Chương 177 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát – Chương 177 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 177: Hoắc Anh Tuấn cứu trợ
Ngành công nghiệp trò chơi của tập đoàn Hoắc Huyễn gần đây phát triển khá tốt, gần cuối năm, tầm nhìn mua lại tập trung vào các trung tâm mua sắm lớn toàn diện.
Năm tại trung tâm thành phố, Tmall là thương hiệu mới nổi ở Hà Nội trong những năm gần đây, kết hợp ăn uống và mua sắm, được giới trẻ rất ưa chuộng Hoäc Anh Tuấn cho rằng đây là một công ty có tiềm năng phát triển rất lớn, hai tháng trước anh đã bắt đầu kiểm tra và đàm phán, lần này là lần cuối cùng anh đến khảo sát hiện trường trước khi ký hợp đồng, anh cố ý chọn buổi trưa của ngày làm việt Đoàn người di chuyển từ khu quần áo sang khu ẩm thực.
Hoắc Anh Tuấn đã hết kiên nhãn định quay lại GS, nhưng vừa xuống thang máy tầng một liền nhìn thấy bóng người quen thuộc, là cô bé ở bệnh viện cổ vũ anh hôm đó.
Làm sao cô bé có thể xuất hiện ở đây mà không đi học? Hết bệnh rồi sao?
Hoäc Anh Tuấn nghỉ ngờ nhìn kỹ, độ nhiên phát hiện đứa nhỏ nắm tay cô bé anh cũng biết!
Đã mấy năm rồi không gặp, trông cậu ta giống người bố chết tiệt của mình hơn.
Hoäc Anh Tuấn sải bước một mình đi tới, đi theo sau hai đứa trẻ, nhìn bọn họ miễn cưỡng chia tay, trong đôi mắt mờ mịt hiện lên bão tố.
Anh cảm thấy có vô số sự trùng hợp xuất hiện trước mắt trong khoảng thời gian ngắn này, tình huống này như đang kiểm tra chỉ số thông minh của anh, cô bé này làm sao có thể biết được con trai của Lục Xuyên Mạn?
Rốt cuộc đây có phải là cô bé có cùng họ với Đường Hoa Nguyệt được cấy ghép tuỷ xương!
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy nếu anh cứ nhắm mắt làm ngơ, trong tương lai nhất định sẽ hối hận, vì vậy sau khi Lục Bạch Ngôn rời đi, anh chậm rãi đi tới phía sau Đường Thi Tịnh.
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Thi Tịnh bước từng bước sang đường, nhưng đúng lúc đó, một chiếc xe ô tô màu trắng đang vượt đèn đỏ bất ngờ lao ra khỏi vạch chờ, chuẩn bị tông vào cô bé!
Thi Tịnh bị tình huống này doạ đến khuôn mặt bé nhỏ bỗng chốc trắng bệch, đôi chân ngắn của cô bé làm sao có thể so được với tốc độ xe đang lao nhanh như vậy!
Lúc chiếc ô tô đó chuẩn bị lao đến, Hoäc Anh Tuấn lao lên không chút do dự, ôm Thi Tịnh vào lòng, ngã lăn ra băng qua đường!
Thi Tịnh chỉ cảm thấy mình bị một lực mạnh va vào, trời ơi, cô bé bị xe đụng sao?
Cô bé vẫn chưa muốn chết! Thi Tịnh run rẩy mở mắt, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn từ trên đầu, cô bé nhìn thấy rõ người đàn ông đã cứu mình ra khỏi xe.
Chúa ơi! Cô bé đang mơ à? Hóa ra đây là bối Cô gái nhỏ thấy rằng mình đã bình an vô sự, cảm xúc sợ hãi trong mắt của cô bé ngay lập tức được thay thế bằng một sự ngạc nhiên lớn, cô bé biết rằng mình đã đúng khi xuất hiện hôm nay!
Cô bé muốn bắt taxi đến công ty tìm Hoắc Anh Tuấn, nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây!
“Chú! Chú không sao chứ?” Thi Tịnh kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt của Hoäc Anh Tuấn cũng có chút luống cuống: “Chú không sao, còn cháu thì sao? Có đau không?”
Thi Tịnh ngoan ngoãn lắc đầu: “Không Sao ạ”
Cô bé liếc mắt nhìn xuống kêu lên: “Chú ơi, lòng bàn tay của chú chảy máu rồi!”
Hoäc Anh Tuấn thờ ơ kéo Thi Tịnh lên khỏi mặt đất, anh liếc nhìn một cái khiến người tài xế gây tai nạn giao thông sợ hãi.
La Cơ Vị Y vội vàng chạy tới giúp tổng giám đốc xử lý tai nạn, Hoäc Anh Tuấn siết chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của cô bé, cảm thấy dễ chịu hơn liền ôm Thi Tịnh ngồi dậy.
Đây là lần đầu tiên Thi Tịnh được Hoäc Anh Tuấn ôm, hai tay ngoan ngoãn ôm cổ anh, cô bé vô cùng vui vẻ.
Hoäc Anh Tuấn bế Thi Tịnh lên chiếc.
Maybach của mình, anh sơ cứu vết thương trên tay, nhìn bé con luôn quấy rầy anh một cách khó hiểu.
Càng nhìn… anh càng thấy cô bé giống Đường Hoa Nguyệt.
Hoäc Anh Tuấn thở dài một hơi, tự hỏi không biết có phải mình đang bị bệnh tim gì không, nhưng một ý tưởng ngớ ngẩn mạnh mẽ đột nhiên hình thành trong lòng, anh lại lưu luyến không thôi.
Anh đưa bàn tay to của mình lên để chỉnh lại bím tóc cho Thi Tịnh, năm chặt một vài sợi tóc mềm mại trong lòng bàn tay.
Thi Tịnh hoàn toàn không để ý đến điều này, cô bé dùng đôi mắt to trong veo mà nhìn chằm chằm Hoắc Anh Tuấn, sau đó không ngừng nói: “Chú… sao chú gầy đi nhiều thế?”
“Hả?” Suy nghĩ của Hoắc Anh Tuấn bị giọng nói lanh lảnh của bé con cắt ngang, anh không nhịn được cười, đây là người đầu tiên dám trực tiếp hỏi anh câu này trong một thời gian ngắn, đột nhiên anh cảm thấy kinh ngạc “Chú cũng không biết nữa” Anh dùng sự kiên nhẫn và dịu dàng nhất trong đời để trả lời từng câu hỏi của Thi Tịnh, cho đến khi La Cơ Vị Y xử lý xong tài xế kia quay lại xe, ngập ngừng nhìn Thi Tịnh, Hoäc Anh Tuấn hỏi: “Nhà của cháu ở đâu? Cháu có cần chú đưa trở về không?”