Tổng tài định chế tư nhân - Chương 30
Đọc truyện Tổng tài định chế tư nhân Chương 30 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Tài Định Chế Tư Nhân – Chương 30 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng Tài Định Chế Tư Nhân – Tống Phong Thời mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Lên giường với Kim Lan Thù nói sướng thì đúng là sướng thật, nhưng hôm sau cậu vẫn phải lết xác đi làm.
Đi làm thì lại phải tiếp tục suy nghĩ phương án.
Tổ kế hoạch của bọn họ nhốt mình trong phòng họp, điên cuồng động não, cố gắng nghĩ ra một câu slogan mà họ thậm chí còn không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Nếu không có cách nào tự nhiên nghĩ ra được,” Giả Khắc Lâm đề nghị, “Hay là chúng ta hãy thử tìm cảm hứng từ những mẫu câu kinh điển khác. Xem liệu chúng ta có thể sao chép từ những ví dụ điển hình khác hay không. Thay đổi câu từ một chút, nhưng đừng làm cho nó trông quá giống với ‘Nguồn cảm hứng’ là được rồi. “
Ái Lệ đảo mắt, đưa ra ý tưởng: “Không phải Coach có một câu ‘Thành công là vô tận’ sao? Chúng ta sửa thành ‘Tuổi trẻ là vô tận’, nghe được không? ‘Tuổi trẻ’ rất phù hợp với chủ đề chính, còn ‘vô tận’ cũng có cảm giác mới mẻ.”
“Ha”, Ace xem thường, “Cái câu đó cũng sao chép quá trắng trợn rồi, còn không bằng lấy của Chanel ‘Thời trang sẽ thay đổi, nhưng phong cách mãi trường tồn’. Chúng ta đổi nó thành’Tuổi trẻ sẽ trôi đi, nhưng Bảo Phạn Lưu mãi trường tồn’.”
“Câu này cũng không có trẻ trung gì mấy.” Ái Lệ trợn tròn mắt, “Còn nữa, anh nói gì mà ‘trường tồn’, cảm giác nghe giống như đồ cổ vậy.”
Ace và Ái Lệ vốn không ưa lẫn nhau, đương nhiên Ace không thể chịu được ánh mắt xem thường của Ái Lệ nên cũng trợn mắt lại với cô, “Cô đọc sách rất ít à? Spencer Johnson từng nói ‘Change is the only contant in life’! Nhấn mạnh sự không thay đổi nhưng đồng thời cũng sẽ tạo cảm giác mới mẻ. Hơn nữa, theo chủ trương mới của thương hiệu chúng ta thì ‘Trẻ tuổi’ mới chính là ưu tiên hàng đầu!”
(*) Change is the only contant in life = chỉ sự đổi mới bất biến trong cuộc sống -> nghĩa là không có điều gì là mãi mãi.
“Đủ rồi, lại cãi nhau nữa?” Giả Khắc Lâm ngăn cản cuộc đấu khẩu của hai người họ, sau đó nhìn sang Tống Phong Thời nãy giờ vẫn luôn im lặng, “Phương án của cậu đâu?
Tống Phong Thời giống như một cậu học sinh tiểu học không làm được bài tập môn toán trong lớp mà bỗng dưng bị thầy giáo gọi tên, lông tóc dựng đứng.
Tống Phong Thời ho khan hai tiếng nói: “Tôi…”
Nói thật thì, Tống Phong Thời căn bản còn chưa nghĩ ra được câu gì thích hợp.
Nhưng cậu vẫn cố gắng đóng góp một câu: “Nếu muốn sao chép từ những câu slogan quảng cáo hay khác, tôi cảm thấy câu ‘Kiểm soát quy trình, tạo ra sự đổi mới’ của Audemars Piguet rất truyền cảm hứng… Nhắc tới cái này, chúng ta muốn tập trung vào việc quảng bá bộ sưu tập giày mới đúng không? Vậy thì tôi nghĩ ra được một câu là ‘Thanh xuân tiến bước, từng bước đổi mới’, nó cũng đồng thời thể hiện được chủ đề ‘Trẻ hóa’ và ‘Lột xác’.”
“Cũng được.” Giả Khắc Lâm cười nói.
Cô nghĩ, dù sao thì phương án đầu tiên đề lên kiểu gì mà chả bị bác bỏ.
Vậy nên, kế hoạch của bọn họ là thay đổi phong cách cổ điển của bản gốc, viết một bản trình bày ngắn gọn nhưng cũng khá đầy đủ để giải thích ý tưởng thiết kế, rồi cứ thế nộp lên chờ sếp phê bình sau đó gửi xuống làm lại.
Mọi thứ diễn ra giống hệt như vậy.
Theo quan điểm của Giả Khắc Lâm, ba phương án này đều là kẻ tám lạng người nửa cân, nhìn không ra cái giống gì nên chắc chắn sẽ bị phê bình. Thế nhưng cô thật sự không thích phong cách làm việc của Ace và Ái Lệ thường xuyên mắng mỏ nhau trong cuộc họp. Cho nên, cô đã cân nhắc đến Tống Phong Thời, để Tống Phong Thời viết ý tưởng thiết kế.
Đồng thời, Tổ tiếp thị bên kia cũng nhanh chóng đưa ra phương án đầu tiên. Thế là, Tổ trưởng của hai tổ đã trực tiếp đến phòng làm việc của Kim Lan Thù để báo cáo. Bọn họ báo cáo trực tiếp với tổng giám đốc, vậy nên trong suốt quá trình thì trong căn phòng trừ Âu Văn với Kim tổng cũng chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.
Không giống như Giả Khắc Lâm, người đã làm việc lâu năm trong Phòng phát triển thương hiệu, Tổ trưởng Tổ tiếp thị bên kia là từ một công ty khoa học kỹ thuật muốn đi ăn máng khác nên mới tới đây, có óc suy nghĩ táo bạo, mà trông cũng không giống với người trong giới thời trang, ngoại hình cũng chỉ ở mức trung bình, tỷ lệ đầu chênh lệch rất nhiều so với cơ thể, đầu đặc biệt lớn, tên là “Tào Đại Đầu”.
Việc lựa chọn một người không có hiểu biết gì về giới thời trang như Tào Đại Đầu, cũng là do Kim Lan Thù cố ý làm như vậy. Hắn đề bạt một người dày dặn kinh nghiệm như Giả Khắc Lâm, nhưng đồng thời cũng chiêu mộ một “Người ngoại đạo” có óc suy nghĩ táo bạo, để xem liệu bọn họ có thể cọ xát ra được tia lửa gì.
Ý tưởng của Tào Đại Đầu thực sự rất táo bạo, nhanh chóng đưa ra phương án của mình: “Từ bướm hóa nhộng.”
Tào Đại Đầu giải thích: “Đây là ý tưởng của chúng tôi! Ban đầu, tôi nghĩ ra được một câu là ‘Từ bướm hóa sâu bướm’. Nhưng các thành viên trong tổ của tôi đều nói nó quá nhảm nhí, với lại hình ảnh ‘sâu bướm’ và hình ảnh thương hiệu của chúng ta cũng không phù hợp, vậy nên tôi đã sửa lại thành như thế này. Nó có ý nghĩa về hình ảnh và cũng thể hiện được chủ đề ‘Trẻ hóa’.”
Kim Lan Thù vừa lật xem bản kế hoạch vừa nói: “Tuy nhiên, nhộng cũng không khá hơn sâu bướm là mấy. Ít nhất sâu bướm còn được nhắc đến trong truyện cổ tích, còn nhộng thì thường chỉ có trong mấy bộ phim kinh dị. “
Tào Đại Đầu từ lâu đã được nghe bảo rằng Kim Lan Thù nói chuyện rất không nể mặt mũi, cũng có chuẩn bị tâm lý trước, cho nên vẫn còn khá bình tĩnh.
“Đúng vậy.” Tào Đại Đầu bị sếp phê bình, nên ngay lập tức trả lời theo mẫu câu “Đúng, nhưng” kinh điển, “Nhưng phiên bản này rõ ràng đã thể hiện được khái niệm ‘Lột xác nhưng ngày càng trẻ hóa’, đồng thời cũng mang ý nghĩa trực quan.”
“Nhưng nó trực quan quá mức.” Kim Lan Thù cười lạnh, “Thật vất vả mới hóa bướm thành công, rồi lại muốn trở về lúc còn xấu xí.”
Tào Đại Đầu bị lời nói của Kim Lan Thù làm cho nghẹn họng.
“Được rồi.” Kim Lan Thù ném bản kế hoạch đó đi như một mớ giấy vụn, vẻ mặt lạnh như băng nhìn sang Giả Khắc Lâm, “Còn của cô thì sao?
Giả Khắc Lâm dùng cả hai tay dâng bản kế hoạch lên cho hắn rồi bắt đầu trình bày: “Slogan của chúng tôi đưa ra là ‘Thanh xuân tiến bước, từng bước đổi mới’, phù hợp với chủ đề của bộ sưu tập giày mới, đồng thời cũng thể hiện được sự ‘Trẻ hóa’ và ‘Lột xác’.”
“Slogan như thế này rất thích hợp để dán ở các siêu thị lớn.” Kim Lan Thù tiện tay lật sang vài tờ khác, “Rất giống với trình độ học sinh tiểu học, còn không bằng con sâu bướm vừa nãy. Cái gọi là ‘Tổ nhân viên ưu tú’ mà lại viết ra được cái bản kế hoạch như này, ngày mai…” Ngay khi Kim Lan Thù đang xem qua bản kế hoạch, cặp mắt lia đến dòng trình bày ý tưởng thiết kế, chợt nhận ra đây chính là lối hành văn của Tống Phong Thời.
“Là do cậu ấy viết…” Kim Lan Thù nhíu mày.
“Ngày mai thì sao ạ?” Tào Đại Đầu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nghĩ rằng nhất định phải có người bị mắng cùng với mình, liền hỏi: “Tổng giám đốc nói ‘ngày mai’ là sao?
Kim Lan Thù dừng lại, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, có hơi khó xử nói: “Ngày mai…sẽ tốt hơn.”
Giả Khắc Lâm và Tào Đại Đầu sững sờ. Thật ra ngay cả Kim Lan Thù cũng không biết phải nói tiếp câu này như thế nào. Âu Văn đang ở bên cạnh ghi chép dường như cũng nhận thấy được, lập tức tiếp lời hắn: “Ngày mai phải cho ra được một phương án khác tốt hơn. Cả hai người! “
Giả Khắc Lâm và Tào Đại Đầu gật đầu liên hồi.
Vẻ mặt phiền muộn của Tống Phong Thời lại hiện lên trong đầu Kim Lan Thù.
Cái đồ đầu gỗ này…
— Kim Lan Thù thở dài, chỉ vào “Thanh xuân tiến bước, từng bước đổi mới”, kiên nhẫn giải thích: “Câu này rất đúng trọng điểm, nhưng do quá quan tâm đến chủ đề chính và chuyện đáp ứng yêu cầu được đề ra, mà quên mất vấn đề căn bản nhất đó chính là hoàn cảnh sử dụng. Mặc dù Bảo Phạn Lưu của chúng ta sắp chuyển sang loại hình trẻ hóa nhưng cốt lõi là một thương hiệu xa xỉ lâu đời mang tông màu tao nhã và sang trọng thì sẽ mãi không thay đổi. Còn câu slogan này lại trông giống như một thương hiệu thể thao dành cho giới trẻ hơn, không phù hợp với lộ tuyến cơ bản. Quay về suy nghĩ kỹ lại chút. “
Giả Khắc Lâm lần đầu tiên được nghe Kim Lan Thù giải thích một cách kiên nhẫn và cẩn thận như vậy, có hơi kinh ngạc.
Tào Đại Đầu thấy tâm trạng Kim Lan Thù có vẻ khá tốt, liền vội vàng dò hỏi xin ý kiến: “Vậy vấn đề của tổ chúng tôi chủ yếu là…?”
Kim Lan Thù liếc Tào Đại Đầu một cái, lạnh lùng nói: “Gu thẩm mỹ quá tệ.”
Tào Đại Đầu, một chiếc siêu cấp thẳng nam đi ăn máng khác từ một công ty khoa học kỹ thuật nào đó, nhất thời không phản bác lại được.
Giả Khắc Lâm đem lời phê bình của Kim Lan Thù nói lại với người trong tổ, Tống Phong Thời cảm thấy slogan và ý tưởng toàn bộ đều là do cậu viết nhưng lại bị bác bỏ, cảm thấy rất áy náy: “Là do tôi làm không tốt. Để cô bị phê bình.”
“Này vẫn còn tốt.” Giả Khắc Lâm cảm thấy Tào Đại Đầu mới thật sự mất mặt, tổ của mình còn khá ổn, “Dù sao phương án đầu tiên chỉ ở mức bình thường thôi. Nhưng điều đáng mừng là lần này thông qua việc bị bác bỏ, chúng ta có thể hiểu chính xác hơn về yêu cầu của tổng giám đốc. Đây thực sự là một tin tốt.” Giả Khắc Lâm cười nói: “Ngày mai sẽ tốt hơn mà! Tổng giám đốc đã khích lệ chúng ta như vậy đó!”
Giả Khắc Lâm động viên mọi người, nhưng tất cả vẫn đang trong giai đoạn suy sụp khi khó khăn lắm mới nảy ra được một ý tưởng mà lại bị bác bỏ thẳng thừng.
Kim Lan Thù gần đây đang liên tục tăng ca, không chỉ vì công việc ở Bảo Phạn Lưu.
Lữ thị mà hắn từng phụ trách nay được giao lại cho thái tử Quỳ Long, thế nhưng không ngờ rằng vị thái tử đó lại làm cho nó sụp đổ. Lão tổng gọi một cuốc gọi xuyên đại dương tới cầu cứu Kim Lan Thù.
“Nếu ông thật sự yêu chiều con trai mình thì đừng có cho nó làm việc nhiều như vậy.” Kim Lan Thù còn giáo huấn ngược lại ông, “Làm cho người khác bực mình.”
Sếp tổng của Quỳ Long thực sự bị Kim Lan Thù chọc cho tức chết, nhưng vẫn đáp ứng sẽ tăng tiền lương cho hắn.
Kim Lan Thù mặt lạnh cúp điện thoại. Thật ra hắn cũng rất bực. Lữ thị là do chính tay hắn vực dậy, kết quả giao cho người ta hủy đi hết còn bắt hắn về chùi đít. Hắn hiện tại còn đang rất đau đầu với Bảo Phạn Lưu đây nè!
Mấy cái lão sếp này, không có ai tin tưởng được hết!
Kim Lan Thù nghiến răng nghiến lợi, Âu Văn ở bên cạnh đã nhìn thấy hết.
Âu Văn chỉ nói: “Aizz, Kim tổng cũng quá vất vả rồi. Không thì nói cho sếp tổng biết, Bảo Phạn Lưu bên chúng ta đã không thể lo thêm được nữa…”
“Sao mà ‘không thể lo thêm được nữa’?” Kim Lan Thù nhíu mày – nam nhân, tuyệt đối không thể nói “không được”!
Biết Kim Lân Thù rất kiêu ngạo, Âu Văn đành phải an ủi nói: “Tôi chỉ cảm thấy bất bình thay cho Kim tổng.”
“Vậy khi tôi ra lệnh cho cậu làm những việc khác ngoài giờ làm việc, để cậu chịu khổ cực, cậu cũng sẽ cảm thấy bất bình thay cho chính bản thân mình à?” Kim Lan Thù đột nhiên hỏi.
Âu Văn cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Sao lại thế được…”
“Đừng có làm cái mặt như vậy, đều là người làm công thì sao lại không biết được chứ.” Kim Lan Thù nói, “Lương ông chủ đưa ra một nửa là lương lao động còn một nửa là phí tổn thất tinh thần.” Một khi ra xã hội làm việc thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi có tổn thất về tinh thần! Đã nhận tiền thì phải nghiêm túc làm việc! Dù cho là đi làm công ăn lương hay trong kinh doanh cũng vậy, ngoài tiền bạc, hàng hóa thì danh tiếng càng quan trọng hơn hết thảy, có thanh thế thì mới đi xa được.
Kim Lan Thù hiện tại ngày càng bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian hẹn Tống Phong Thời.
Mặc dù Tống Phong Thời cảm thấy công việc rất áp lực, thế nhưng khối lượng công việc lại không lớn, nên cũng có được chút thời gian rảnh rỗi, mà trong lúc nhàn rỗi này cứ mãi lo âu suy nghĩ cũng là một loại tra tấn. Suốt mấy ngày nay, người trong lòng còn không có liên lạc khiến cho tâm trạng của cậu như đang ngồi trên bàn chông.
Người đang yêu đương sẽ không khỏi suy đoán nguyên nhân khi đối phương đột nhiên “mất liên lạc”, mà trong hàng trăm nghìn “lý do mất liên lạc” thì suy đoán “Lạc quan” nhất chính là “Chắc hẳn anh ấy đang bận việc gì đó”, nhưng cái loại “Lạc quan” này thường không kéo dài được bao lâu.
Cứ coi như là đang bận đi chăng nữa thì vẫn có đủ thời gian để gửi một cái tin nhắn kia mà?
— Những người đang yêu chắc chắn sẽ đặt ra những câu hỏi như vậy.
Tống Phong Thời hận không thể trực tiếp đem cái câu hỏi này nói với đối phương.
Bởi vì, cậu cảm thấy như thể chỉ có mình cậu là “đang yêu”.
Đối phương…
Đối phương chắc sẽ không nghĩ vậy đâu.
Bề ngoài Tống Phong Thời nhìn còn rất cứng cỏi, nhưng trong lòng cậu thì đã sắp sụp đổ.
“Cậu ấy sẽ không có người khác rồi chứ?” Tống Phong Thời thậm chí còn suy đoán thành như vậy, nhưng cái suy đoán này lại càng làm cậu đau lòng hơn.
Không thể nào.
Tống Phong Thời cầm điện thoại lên, cảm thấy mấy ngón tay đang rất ngứa ngáy, nhất định phải gửi một cái tin nhắn cho Kim Lan Thù, nhưng nội dung là gì bây giờ? Cậu hoàn toàn không nghĩ ra.
Cậu thực sự muốn đề nghị một chuyên gia hẹn hò nào đó xuất bản một cuốn sách với tựa đề là « 100 lý do chính đáng để liên lạc với người yêu », chắc chắn nó sẽ bán chạy hơn cái cuốn « Quy tắc hẹn hò » gấp nhiều lần!
Lý do chính đáng cũng không có, còn muốn hẹn cái nỗi gì!
Nếu cậu ấy có người khác thì sao chứ?
Trong đầu Tống Phong Thời lại dấy lên một suy nghĩ kỳ quái như vậy.
“Ừm…” Ánh mắt Tống Phong Thời rơi vào cái thẻ phòng đang nằm lẻ loi trong góc.
Cái thẻ đó có thể tự do mở cửa phòng khách sạn của Kim Lan Thù.
Nếu lẻn vào phòng của cậu ấy, thì chắc sẽ tìm ra được cái gì đó… Nếu đúng thật là có người khác, trong phòng khách sạn hẳn sẽ có một ít manh mối…
eyJpdiI6IlExemt1cmQ0dERvMWlVb3QwZGE0MWc9PSIsInZhbHVlIjoiMkJuNzlpSXJtaE5jekM2ZTJIeWp0YVlObjJyTm9KOHdIOWFoZlZYR29TK1VyYXFDRWlQK2h6OHRKa0tJMEFMeSIsIm1hYyI6Ijc0ZTg2NzUxNTE4ZmZjZGNlMzZhM2YzM2NiMWY1YTk3NzkyZTk2OTQ4OGIzN2M0MjRlODdhNmIwOWJjMzJhNzMifQ==eyJpdiI6InBOVDd3R2RYSkMyZmhtSmVRclVpVHc9PSIsInZhbHVlIjoiaklLUTFvUGh4SHdIMHZnb21lWVFHbDlWV0hrQTJ4U1JnVUdlUG9xRGZRZ00wSmlObEh5N0c2Y3lGQmkxRXV1WkN2enF4ZG5mQXJ2XC9MODZGbldzM3dhU3V6ZmNleFFwOENEUWFnSkdvVnVrPSIsIm1hYyI6IjY4OWM5OTIxZjI4OTA2NDRjYTgxM2ZjYmE3NTAyNTQzY2UxYWJhYjJiZTk0OGU4Y2E1Yjc2MzkwMTI1ZTdlZTcifQ==eyJpdiI6IkR0VHdNVGExZkRDMGwxYmxzdE1zVEE9PSIsInZhbHVlIjoiVWpnYnhLMFl5b1FKYzZyb2ZnR2E4VHd1Ukg2QlpXNm5kTlwvZEFmTnhGd1F2cDhOSFQ0Sm5ORFhtRFFPd01SeWwiLCJtYWMiOiJhODE1ZjU0NDU0ODYyNThmOTE0MTdhM2ZlZTY3MzliNGVjMTRjYzFiYzk5ZjYwNWQxOWI5MWNlMTkwYTU0ZDVjIn0=eyJpdiI6IlJOOEFpQ2VCWlB2Wnk1V3BLekR6bkE9PSIsInZhbHVlIjoiejdQelVEZFBBSXRmMUFIZTRnY2VkaUF6SU9cL2dSQjBpcWRvVU44OWpzRENrc3hlRkQ0bFM3bUV0TEEwcUl4Z0lTRlBwMHhNaFFEWTBJVm9wSTlZTlNDXC9zRkRkRndCNlNBM1JNUTdpSnZqNElucG9xNmFKNm0xNm9FcmFnUHpSQ1c1cm1rakpvMVFleUlHcnNwR3ByWE5obzN5elhWRm5nU2RsOGU3VmZKRTYyWVFQc2NpZEFudkZtbG1sdTNKOWdKeFwvejBVRk1sTUszaTVCM2d2cUNKbGUyVzgwTGpZZmhKM1wvSEVcL2VDVjRnb1ZscERNSlhnNmVNNXIyTGdzN1Q1REJVY2FMeFwvdG5yRVA0ZXlHSEhQRVE9PSIsIm1hYyI6IjhiYzdjOTNlOTFkZmQ2Yzc0MjEwZmI0MmE3ODE3YmZmMzUwMDM1YjNmYTQxOWM4YWQ0NjdmN2M0ZDI2NWM2YzkifQ==eyJpdiI6IlBuT3RIWG8zUFQxdEMzRmMrXC92SEV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InFEQTNSMlwvUWhaNXFNclhmdDNORktVb1Z0V3M3elBVY2I3YUY3MmRcL2Y5b0NkV1wvdXlNMXQ5Q2lPRFwvN2lFQlNtIiwibWFjIjoiYjYxODVhYzI4ZGQ2ZWNkMDRkODk4NDhhZWI2YTZiNGYzODk2NjcxOGNjNGE4ZDQyNjRjYWZkNGRkMjU2ZjQzNSJ9eyJpdiI6IkZsSEY2K3hzMXJudE5ENlwvcERmd0JBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9lTk1oRmFWSmZ6N0pWOVprR3JiWTVmTDNLWVNadzh2XC9qZGs0Q3p5MjJjaGtLNU43RWRiV0duejhaUllON0RpdU5Oc2MwN3Y0VnZQcFowT3QrakdYWUxcLytrUDQwQkVoRkNXOWZ3Z0hZXC93UzZSZkVJTUwyUFpqRHRPTGQwYUg4IiwibWFjIjoiNTk4MDg4YzQ5ODYyOWFkZWM4ODgyNDc0ZGY2YjU3MDA0M2MzZGM2NzRjODc1NGM5Mzg4YzdjM2Q2YzZlZmE3YiJ9eyJpdiI6IllVRnZOYlpUY0lPXC9PTUhcL3ZNR3RWUT09IiwidmFsdWUiOiJtV3NGd043dUxwcjFXSkhEYndnQTN6VmRxdEtYYnErY0hLYVwvQzB6SlJSbSs1dUVURVhSdmg1cG5pa2prdU1jZiIsIm1hYyI6IjcyNzQ2ZmRlZTg0NzJhNjJmNzYwYzI3NWY5N2M2NjQ2MDcwYjQ5ZDQyZGI2MjNjMjE2YzY4MDJlM2UxM2E2YzYifQ==eyJpdiI6ImJyVDJOU0VmYmdJZyt5ZFpNQzRUK1E9PSIsInZhbHVlIjoiZER0WHVRd0N6QjdWeFNXaU5MblwvNlpQdDY2cDhHK3JtVjE1dTB0RGF0ajBcL0I3bnBaaTZoZHN3WlRROXppbnI4YVFPWkRYNXhzRmQwZmdkWkNwZkNhY2hZYVNVMW5ST0s3R3FCNUc2RlZ1QlVlWlRcLzdoZFIwTGNkUWpnb2VJRmY3TkNjMG9XSEQ3MkxqeEJEXC80V1wvUFB2VVJBdVJNWjVpTUtVTUsxMEYzTU16ODRQZmVzMTBWdUJcL0hDS09OWUcxIiwibWFjIjoiY2NmZjJiNmFkMTY0OWY1NDU3NjAxNGY5N2FmMzMzMjA3NDNkYWMxZDI2MjFhM2NmYmE5ZTg4ZmUxZTJhZmIwNyJ9eyJpdiI6IlwvMXpsYUpiUTVmWlU0SlwvaGNEMUFxdz09IiwidmFsdWUiOiJ1Q2VYWVVVa3VMSUh6bk4xUERxTUljRFpQWDF5VVE1V2xkRW1zbmxnbEtsYnZCZnVUZnFuNXhRXC9kaHg3MFBZNCIsIm1hYyI6IjY3OWViNGJlOWRlZGUzYTFjZTAzNjk5NmNiM2NkYmNhOGFiN2FiZTkzYmEyZjRlMmFjNjY0OTQ1YWYzNzQ1ZDgifQ==eyJpdiI6IjNpeFM3N3RYZXBJK2JcLzBKZFNFSHNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxoenR2Yk5hWmxxdUFaelF0U004OG94ZkRVaGFMV1ZKVXRrUGlnNERJQWVWR1M3anErSCtIWW5XXC8rUlVBakZiS1wvOHUzdDBCQU9QbkVCRVdnbUNOYXYyQll0SW5nSGtiRmJuKzFQYTdvOG82NHVBTTZNcitcL2FjMk5WbGNBcHZxQ243ZHo2dDdac3FsSWY4R2RFa3FETEJONEJjVFErWFpMZHZcL3FuZjdZQW89IiwibWFjIjoiNjY4ODVmMDE3NTY5ZjkzNzQ2ZjFiODFlYzdkZTZkMWRhNjllNTg4N2Q5MmIwOTYwODZkZGU4ZDU3ODZiZTA3NSJ9eyJpdiI6IjNnRWxiYzZUbUdzdVNpNGdvOEZlZmc9PSIsInZhbHVlIjoiXC8waFFSNzlQVzdBeVc1NzRoZTdUcTVycktaVVwvbENMczgySGlqN3lJWUU1b01wRUNqNFF4NnhaVzNmWTJXVEhPIiwibWFjIjoiY2YzYTAzOGQ0OTIxODE1Mzc2ZDNhNzc5ZDFkMzBkMmQ0MWFiNmI0Y2FhMDdlMmY1ZjdlOTc2Y2ExNWY3YzY3OCJ9eyJpdiI6IkMzZWpxbEV3RThZXC9mVFQxTjlQWlV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkQxbHpxR1pNMzVQTEJaT0l0bCtKcnhKMjJKRkl4dXJDbnZiTmpJa1pCbXBpUWFqVWtieEpcL0JzQnBwT09aYklNOTh4RElyXC9XSXZqdEFyYjhwZG5qUWhYZmI0dWV4ZzNOcm9jOVl1Y3JhemNcL3BjRU43ekhIazM2MWR6dmxtZE52SXdCbE9HaTFHaUQ1Zk1xZHJHYTJ3WGR1QUVoVmhST1VZTGhcL0lHVUlkTFk9IiwibWFjIjoiYjAwZmRlODM1YjZkMjFmY2FlY2YzNGZmZjczMWFiMTRmZjliOGQ0ZmZlMTA1ZDYyOTkwZDU0ODQ3ZDE1NTE5MCJ9