Tổng tài định chế tư nhân - Chương 29
Đọc truyện Tổng tài định chế tư nhân Chương 29 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Tài Định Chế Tư Nhân – Chương 29 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng Tài Định Chế Tư Nhân – Tống Phong Thời mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Phong Thời và Kim Lan Thù cùng đi siêu thị.
Cũng không phải vì lý do gì khác.
Chủ yếu là do Tống Phong Thời cảm thấy được đi siêu thị cùng với người mình thích là một việc rất lãng mạn.
“Cậu hiếm khi đi siêu thị đúng không?” Tống Phong Thời hỏi Kim Lan Thù, “Tổng giám đốc như cậu hẳn là rất bận?
“Ừm.” Kim Lan Thù đáp: “Bởi vậy, cậu tốt nhất nên nhanh chóng lựa đồ rồi đi thanh toán lẹ đi.”
Tống Phong Thời bỗng chốc không muốn nói chuyện với hắn nữa.
“Ăn bò sốt cay được không?” Tống Phong Thời hỏi.
Kim Lan Thù gật đầu: “Được.”
Kim Lan Thù dừng một chút rồi nói: “Thêm gà rán KFC. Trà chanh.”
Nghe vậy, Tống Phong Thời có chút thất thần.
Hồi còn đi du học, bọn họ thường ăn gà rán KFC và bò sốt cay trong ký túc xá, uống kèm với trà chanh. Tất cả đều do Tống Phong Thời tự tay làm.
Hai người họ đã ngồi ăn cùng với nhau.
Năm đó là như vậy.
Tống Phong Thời trong lòng dấy lên một cỗ cảm giác nhớ nhung, như thể năm tháng đã đánh bay mất mối nhân duyên xưa khỏi chiếc hộp ký ức đến tận hôm nay mới may mắn tìm lại được.
Điều này khiến trong lòng cậu như có chút gió xuân thổi qua.
“Vậy thì mua chanh đi.” Tống Phong Thời khẽ cười, “Còn trà thì… Nhà tôi không có lá trà, nên cứ mua một hộp… Trà đen Twinings đi.”
“Trà đen Twinings mà cũng uống được à?” Kim Lan Thù nhíu mày, “Không bằng uống lá cây ngâm nước cho rồi.”
Khóe miệng Tống Phong Thời **, nói, “Ừm… không phải lá trà cũng là lá cây sao! Về cơ bản, tất cả các loại trà đều là lá ngâm trong nước!”
“Nói như cậu thì thật vô nghĩa.” Kim Lan Thù dường như không biết Tống Phong Thời đang cố ý tranh luận với mình, hắn còn kiên quyết giảng giải cho cậu, “Vậy thì váy áo lễ phục của Bảo Phạn Lưu và hàng giảm giá của HM cũng đều chỉ được ghép từ mấy mảnh vải lại mà thành. So sánh vậy cũng được à? “
Tống Phong Thời thấy Kim Lan Thù đang nghiêm túc nói chuyện, cậu cũng không có ý muốn tranh cãi với hắn, liền gật đầu nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc nói đúng.”
Kim Lan Thù cầm điện thoại bấm số Âu Văn: “Cậu còn ở công ty không?”
Âu Văn nói, “Vâng, vừa mới rời đi.”
Kim Lan Thù nói: “Vừa mới rời đi? Tức là chưa đi xa? Vậy thì quay lại lấy đồ cho tôi.”
Âu Văn đang đi bộ trong bãi đậu xe, nhìn thấy bình chữa cháy ở đặt ở góc tường, trong lòng anh đột nhiên có ý định đem cái bình chữa cháy đó phang vào đầu ông chủ của mình.
“Vâng, thưa sếp. Không thành vấn đề ạ.” Âu Văn nhìn bình chữa cháy màu đỏ, hít một hơi thật sâu, giữ vững nụ cười như cũ, “Xin hỏi ngài muốn tôi đem cho ngài cái gì?”
Kim Lan Thù nói: “Mấy trái chanh An Nguyệt tôi để trong tủ lạnh… và cả lá trà tơ vàng Điền hồng Vân Nam trong hộc tủ.”
“Vâng, thưa sếp. Không thành vấn đề ạ.” Âu Văn nói, “Xin hỏi là ngài muốn tôi giao đến nhà ngài hay sao ạ?”
“Không, đợi lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
“Vâng, thưa sếp. Không thành vấn đề ạ.”
Kim Lan Thù nói với Tống Phong Thời: “Vậy tôi sẽ gửi địa chỉ nhà của cậu cho Âu Văn, để lát nữa cậu ta giao đến.”
“Hả?” Tống Phong Thời vội vàng nói, “Chuyện này… chuyện này phiền Âu tổng quá…”
“Âu Tổng lại là ai nữa?” Kim Lan Thù bất mãn, “Tôi mới chính là ‘Tổng’ của cậu.”
Bị giật mình trước khí thế của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời vội vàng gật đầu: “Vâng, Kim tổng.”
Kim Lan Thù cúi đầu, đem địa chỉ nhà của Tống Phong Thời gửi đi.
Tống Phong Thời sững sờ, nói: “Kim tổng, sao ngài lại có địa chỉ nhà của tôi?”
Kim Lan Thù đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, giọng nói bất giác có chút lớn: “Trong sổ ghi chép thông tin của nhân viên bộ không có lưu lại à?”
Cũng may, Kim Lan Thù chỉ là không hài lòng với hộp trà đen Twinings, chứ không có ý kiến gì về loại thịt bò, cũng không có yêu cầu gì thêm nữa, nếu không thì lại phải làm phiền Âu Văn chạy xuôi chạy dọc tìm kiếm nguyên liệu cao cấp cho cậu nấu ăn, như vậy càng khiến Tống Phong Thời thêm phần áy náy.
Tống Phong Thời dẫn theo Kim Lan Thù trở về nhà, đem nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp chế biến.
Kim Lan Thù nhìn quanh căn phòng nhỏ này một vòng, nói: “Nhà của cậu nhỏ như vậy, chỉ có một mình cậu ở đây?”
“Ừ.” Tống Phong Thời nói lớn tiếng hơn, đủ để cho Kim Lan Thù đang ngồi trong phòng khách nghe thấy, “Chỉ có mình tôi, đủ sống.”
Kim Lan Thù nói: “Tại sao cậu vừa về tới lại đi ngay vào bếp, không thèm quan tâm đến tôi?”
Tống Phong Thời tức giận nói: “Tôi quan tâm cậu làm gì?”
“Ít nhất cũng phải pha cho tôi một tách trà, đó không phải là phép xã giao cơ bản sao?” Kim Lan Thù nói.
— Đậu má, hắn còn có tư cách để giảng cho cậu về “phép xã giao cơ bản” nữa à?
Tống Phong Thời hít sâu một hơi, lại lớn tiếng trả lời, “Lá cây ngâm nước ở nhà tôi, không phục vụ nổi người có thân phận cao quý như ngài đâu!”
“Rất chính xác.” Kim Lan Thù gật đầu như không nghe thấy câu châm chọc vừa nãy của cậu, “Vẫn nên chờ Âu Văn giao trà tới đi.”
Tống Phong Thời dùng sức chặt củ hành, nghiến răng nghiến lợi, coi củ hành giống như đầu chó của Kim Lan Thù mà chặt.
“Ding dong” — tiếng chuông cửa vang lên.
“Tôi đi mở cửa, rất có thể là Âu Văn.” Kim Lan Thù đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, quả nhiên là Âu Văn đến giao đồ.
Âu Văn mỉm cười đưa một cái túi xách cho Kim Lan Thù: “Kim tổng, đây là chanh An Nguyệt và trà tơ vàng Điền hồng mà ngài muốn.”
“Ừm.” Kim Lan Thù liếc mắt một cái, gật đầu nói: “Rất tốt.”
Lúc này, Tống Phong Thời bước ra: “Âu Văn tới à?”
Âu Văn cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Tống Phong Thời, bình tĩnh gật đầu cười: “Chào buổi tối, Tiểu Tống tiên sinh.”
Tống Phong Thời lại có hơi kinh ngạc: “Anh… anh biết đây là nhà tôi?”
“Cái này không phải được ghi trong sổ thông tin của nhân viên à?” Âu Văn cười đáp.
“À…” Tống Phong Thời đột nhiên có chút bất an.
Kim Lan Thù lạnh lùng liếc nhìn Âu Văn: “Cậu giỏi quá nhỉ.”
Âu Văn bị hắn liếc như vậy, sống lưng chợt lạnh, vội vàng nói: “Không… không có gì… Tôi đi trước.”
Tống Phong Thời hỏi, “Không ngồi chơi một lát sao? Anh cũng đã chạy tới đây giao đồ vất vả như vậy rồi, sao không vào ngồi uống chén trà rồi hãy đi?”
Kim Lan Thù bất mãn nói: “Cậu còn không có chủ động pha trà cho tôi! Thì tại sao lại cho cậu ta đãi ngộ tốt như vậy?”
“Tôi…” Tống Phong Thời cứng họng.
Nhưng Âu Văn chỉ cảm thấy đây chính là “tai bay vạ gió”, nghe cái giọng điệu đó của Kim Lan Thù, anh dù có chết cũng không dám uống chén trà này của Tống Phong Thời, vội nói: “Không cần đâu, Tiểu Tống tiên sinh. Tiếp theo tôi còn có chuyện phải làm, xin phép đi trước.” Nói xong, Âu Văn vội vàng nói hai tiếng bái bai rồi chuồn mất.
Tống Phong Thời nhìn Âu Văn giống như chim sợ cành cong, liền biết bình thường anh ta hẳn đã bị ông chủ vô lương tâm này gây áp lực rất nhiều lần.
Tống Phong Thời đóng cửa lại, nói: “Thật ra, cũng không cần phải dùng những lá trà ngon như vậy để pha trà chanh đâu, tôi cảm thấy có hơi lãng phí. Với hiện tại đang là giờ tan làm, đột nhiên bắt Âu Văn làm chân chạy việc vặt cho chúng ta, hình như cũng không tốt lắm. “
“Chuyện này có là gì?” Ông chủ vô lương tâm Kim Lan Thù buông lời đau đớn, “Làm công vốn chính là đi bán thời gian. Công ty cũng không nghèo đến mức không mua nổi thời gian của cậu ta.”
Tống Phong Thời nói: “Ừ thì đúng… nhưng cậu cũng đừng có thô lỗ với anh ấy như vậy! Sếp và nhân viên phải tôn trọng lẫn nhau!”
“Tôi không có không tôn trọng cậu ta. Nếu tôi không tôn trọng thì đời nào tôi lại cho cậu ta đãi ngộ tốt như này.” Kim Lan Thù kiên quyết nói, “Cậu cho rằng Âu Văn là đồ ngốc sao? Cậu ấy rất thông minh. Nếu đã nhận được mức lương này thì đừng có mong mỏi gì thứ được gọi là giờ tan làm.” ngay lúc Tống Phong Thời đang định nói gì đó thì Kim Lan Thù lại bổ sung thêm một câu: “Chính là suốt 24 giờ đều phải standby.”
(Ý ông Kim là ông Văn luôn phải túc trực 24/24 để chờ mệnh lệnh của ổng ra là phải ngay lập tức phóng đi liền, không được chậm trễ á:)))))
Tống Phong Thời chính thức câm nín.
Trong lòng cậu cảm thấy có chút chua xót, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy lúc trước cấp trên của cậu là Thư Mặc Khắc, cậu cũng bị sai sử như thế này à?”
Kim Lan Thù nói: “Không có chuyện đó đâu.”
“Đúng thế!” Tống Phong Thời giả vờ như đang bênh vực Âu Văn, nhưng thực chất là đang “Điều tra quân tình”, “Sao anh ta lại không sai khiến cậu?”
Kim Lan Thù nói: “Trong chuyện công việc thì tôi sẽ hợp tác vô điều kiện, còn những chuyện khác thì quên đi.”
Tống Phong Thời cười: “Vậy thì tại sao cậu lại yêu cầu Âu Văn làm những việc không liên quan đến công việc?”
“Cậu ấy là trợ lý.” Kim Lan Thù nói, “Không thể so với tôi.”
Tống Phong Thời bất lực thở dài: Lời nói đều đúng sự thật, nhưng dùng cái giọng điệu này để nói thì thật sự rất ngứa đòn.
Tống Phong Thời nấu ăn, dọn bàn, cắt chanh để pha trà.
Kim Lan Thù uống trà, ăn cơm, đầu lưỡi nếm được hương vị đã thất lạc từ lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Nếu như nói rằng tay nghề của Tống Phong Thời rất cao siêu thì cũng không chính xác cho lắm. Thế nhưng Kim Lan Thù lại rất nhớ nhung cái hương vị này, khi không được ăn lại càng nhớ. Hắn cảm thấy, các món ăn này đều giống với con người Tống Phong Thời, đều ở mức độ bình thường, không có đũa ngọc mâm son của ngon vật lạ quý hiếm gì, nhưng Kim Lan Thù lại là một người tốt tính, hắn không từ chối, cũng không vì nguyên nhân gì khác, chỉ sẵn lòng tiếp nhận nó.
Tống Phong Thời ăn hai ngụm đồ ăn, nhìn Kim Lan Thù, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, giống như đang được trở về quá khứ.
Nhưng bây giờ, lại không giống với khi trước nữa.
Tống Phong Thời đã không còn là một cậu sinh viên non nớt.
Cậu nghĩ đến công việc của mình, không nhịn được hỏi: “Thực ra thì, tại sao lại trẻ hóa Bảo Phạn Lưu?”
Kim Lan Thù không ngờ Tống Phong Thời lại đột nhiên nhắc đến chủ đề này, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì đây là một xu hướng. Vì cậu đang làm ở cửa hàng bên dưới, nên cậu hẳn cũng sẽ có cảm giác trực quan rằng hiện tại độ tuổi người tiêu dùng càng ngày càng trẻ hóa. Theo nghiên cứu thị trường gần đây, độ tuổi trung bình của người tiêu dùng hàng xa xỉ trên toàn thế giới đã giảm từ 35 tuổi xuống còn 25 tuổi. “
“Quả thực.” Tống Phong Thời gật đầu, “Người trẻ tuổi tiêu thụ mặt hàng này khá nhiều.”
“Đặc biệt là ở Trung Quốc, giới trẻ Trung Quốc sẵn sàng chi tiêu cho các mặt hàng xa xỉ nhiều hơn so với giới trẻ ở hầu hết các quốc gia khác, trong khi giới trẻ ở phương Tây lại có xu hướng tiêu dùng bảo thủ hơn – điều này có thể không giống với nhận thức chung của rất nhiều người. Bởi họ cho rằng lượng tiêu dùng của người dân Trung Quốc mới bảo thủ, nhưng nó đã thay đổi.” Kim Lan Thù tiếp tục nói, “Tóm lại, ở thị trường hiện tại cậu có thể tạo ra được một cái bánh ngọt cực lớn, thì nó không thể nào không thu hút được giới trẻ, còn nếu như cậu vẫn tiếp tục đi theo con đường ‘Trưởng thành’ hoặc thậm chí là ‘Lão hóa’ thì chắc chắn không thể vực dậy nổi. Hiện nay hầu hết các nhãn hàng xa xỉ đều muốn kiếm tiền từ túi của giới trẻ. “
“Vậy nên Bảo Phạn Lưu mới muốn trẻ hóa,” Tống Phong Thời gật đầu, “Muốn thay đổi.”
Kim Lan Thù nhìn Tống Phong Thời như đang lâm vào đường cùng, liền biết có lẽ cậu đang lo lắng chuyện lập phương án tiếp thị.
Tống Phong Thời lẩm bẩm giống như “Hương Lăng học thơ”: “Viết như thế nào mới được đây…”
Kim Lan Thù cũng đã từng trải qua trạng thái hệt như Tống Phong Thời khi hắn bắt đầu khởi nghiệp, hắn cũng đã từng đau đầu như vậy chỉ vì để nghĩ ra được ý tưởng cho dự án mới. Theo kinh nghiệm mà người từng trải như Kim Lan Thù đúc kết ra được, thì đây chính là việc tùy hứng, trước tiên cứ lấp đầy bao tử trước, sau đó đi ngủ cho đầu óc được thông suốt.
Vì vậy, Kim Lan Thù dùng đũa gõ nhẹ vào đầu Tống Phong Thời, gọi hồn cậu về.
Kim Lan Thù dùng giọng điệu của trưởng bối nói: “Cậu, hiện tại phải ăn cơm rồi sau đó đi nghỉ ngơi.”
“Tôi…” Tống Phong Thời đang định nói gì đó.
“Đừng nghĩ tới chuyện công việc, ăn no rồi nghỉ ngơi một chút xong chúng ta lên giường.” Kim Lan Thù nói với giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy, thậm chí còn gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Tống Phong Thời, “Ngoan.”
Tống Phong Thời bĩu môi, nghĩ thầm: Quả nhiên hắn vẫn nghĩ đến chuyện lên giường.
Thế là, hai người liền lên.
Sau đó, Tống Phong Thời nghĩ lại, cảm thấy còn rất thoải mái.
– ———————————————–
eyJpdiI6ImVOUFBJbDlkclJcL284eTlcL1NpVERLUT09IiwidmFsdWUiOiJhVlh2bzc0WFwvYkQxRTFvQmZvMjVKSmlNVkRiNkZ0bkVKTDFRQlwvekxDa3VoRXdJNzNKT2RrN1JDT1ZWSVlsSm8iLCJtYWMiOiJlN2EyNjRmNTYyMmRiNTBkMjdlYjA5YjQ3ZGQ2ZDEzMjZkNTJhZGZhZWYwM2UwOWVlYWY4ODQwYzkyYTBmMzZmIn0=eyJpdiI6Im4zekZXdUQ0SlZ2WDgxWXNKWlo0cHc9PSIsInZhbHVlIjoiWUpmb2lrNmUzaXMxM1E0ditlOEJNcXg1bEY2OTFuR3ZsSEFLZHNjYlNVb0Y2Z2E0VHpIdFwvMmE0N3FWaVBFVXpEcFJFZk5pZ20yY1lrbEtBOFwvbGM0TXpWV1l6QndiQ2tjRmtLNFhwVk9tbz0iLCJtYWMiOiI1MDY0YjRmMzA5MTQ3MDAzZjU4N2U1ODk4MzU5NmFmNjA1Y2RhNjhiOTMyODdkMjNmZTUxMzVjODNiY2MxNjMzIn0=eyJpdiI6IjdqcmFIMVZzWHhhN1g0XC9jTTJYUU5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJ5Q1dzWktablFDNSt1d3FudWxzR3plNE4wQTAxMmp6RzJ0YTZSU25pOVhZUW1zaFI1SEcya1ZTcDEzYjB0cEYiLCJtYWMiOiI5YzA3OGMyODRjYzIyZmU0ZTI2MjBhNzQxMzE5YjE0ZjBjN2Y4OTY0NGIzZjM2NjI5NzI1YzdkOWZkNWQ5MmQ4In0=eyJpdiI6IklUZVRaS0l4Nk1RdjV1dUJ1T1wvazFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJ6Nm1ycnQ0QUh4ejZZNUV2OFRwUlpaWWEwTUJINnZ2RUpneFZJdXdrc3NrNHpHS2NOWk5wRUdzZUNcL3BjMkd1dUY0WTNyMWVQUlVLMm1WM1ZRa3hta3JYTDFncVwvaEkzOXI0UWcrU1J5ZGlUamJKODRoWUQydm5DRUJjUElJR2NPcStwT1Z2Mm1LTVZWNlpLR0FreVJrMVNMRkFuTWVYaWx1dE5MZnFXTjdFeklSNHplR1VXbUtRdUhCZGJsbFpkOWtZTmVqRHl6Z1ZOVlVIZ1VoNHBodz09IiwibWFjIjoiODIwOWE4YjVhNGQ0ZWEyNDBkNGQxMGVhNDVmZTQ5MTc3YTQyZTgyYWI2YWIzNDMzYWMyNThiYTFlNWQ0MWVkMyJ9eyJpdiI6InZvVHJseHg3QkdjZEF4SEtIZXZVNGc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9ZUFNEV2JuYnBvSVNiemd1OFB3NXU5U2xvMU5yXC8wSDlsU3NyWGdtS0RMeVNUYkRSOG85UjNJa1dGZk5kWVwvXC8iLCJtYWMiOiIyYzMyZDFiN2NkYTMwNzFlNDRmZmRiYWRjNzlhMWMyMjA0MTQ1Y2MyYTA1MjUyYTI5OGVjMTQzMjVhN2M3OTZkIn0=eyJpdiI6Imc2RVV2aWt0N3lobWFBaGtiYXJWVWc9PSIsInZhbHVlIjoiaGkxS0F0WDFMazJcL05iRlRTU1NoZ254TUxwZzR1NHdsUVE4TU51WVI4QnBTNTFjVit3Y3creEJ2dEhmaEExaTBUY1FtbStBOFlzTVR2bUdFT0p0WjBGK1wvNE1EMGhNYVwvbUdmeVwvXC9vVjlpUT0iLCJtYWMiOiJjZjY2ZTYyMmY0OGQ3NmVlNjMzMjFjNTMzNzMxMzNiZjkyYTdkN2E0ZjUwZmNhNmQ3ZGE4MjgyZTk1Yzg3MGJlIn0=eyJpdiI6IjZSMW9cL1A5a0FUVktMVzRMeXBIMlBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9vTW51TXdMdEU2aXlhYW9KeUxVSHlHNTYzVENkUkk3d2NHZ1RMdjc5TzZrUFVtU3lodElVKzJZcUhOVXU5K3ciLCJtYWMiOiIzOTQ3OGUxNDJiYTNkOWI2ZTJmNGUxODIxM2M4ZjUwNTIyNWQ4MDIxYjlhY2JmYzAxZmFhMGY2NDA1Y2ExZThmIn0=eyJpdiI6InNGT2dSNFZham9ZK2xQbzZFQldEUHc9PSIsInZhbHVlIjoiUnRXXC9MdFE4Z25aT1FhRnBZUU4yRWU4d1pJdlwvYm5xb2dHSVBESFBJSHhFZ2RXVXNTUVwvSjV4UzR3Rjc1cjRmbDI4ckUyYk5wWENxMUN3RGZRQlwvdzBVSUFLWE5MVjZNTFwvRDd2YkVKNDd2VjZqK1NXQVd6VTNqXC9Cb1hxY3lrWWFHWDNKUVBZbThZeXcrUHo2UGl4NXBwNHpIVGc2b1wvUEp4S2VJN0V3dElSVVhicU5kSVptXC92TVZrWVwvSlBlQlFXQ1U2RW5GUnZsalFrUVY0dHBxZVI0QT09IiwibWFjIjoiYzM1MGFjZGY0NGI4MzYyNjVkMTc1MzlkOTZhMzY1ZTZlMGU1NmEyNjA5NWJiNWIxNGViYjRmZDVjMDNlOGYwMSJ9eyJpdiI6IjNEQzEwMTFrTGJcLzZ2c2g5SnJcL3VzQT09IiwidmFsdWUiOiJabWtCVUFPcUltQ3dueXlBK3JYdmNsQnA1RzNCZEc0V2g2aUp1cXFycHVRdnJlbWdNRW8yR2JVYkFOUTB5M2R4IiwibWFjIjoiNDVmY2FjZjFhYzA5YmE4MDJkMDI1NTA4Y2Y5ZTNiMDlmODUzNjI4Mjk5OTkzZDkxNGEwN2MxM2ZlNTIyNjJjOCJ9eyJpdiI6IlZ1RFJTOE1KNW85NDVaSXFTM1VXYnc9PSIsInZhbHVlIjoiaFV3Z3dUMkFPbHZFS0JwNUl2akYyU0ZoM1ZNRzc2Y3djVnNETG9XOUhVeVwvem9YTTNWMnppVFVWM0RxZ0JpaFFMbzlBV2RIaWFhNmsyZVhYZmRsem4wOUJNMCtEc3N3d3BwelVHeGN1YUhuUWloMTkraXRTYkdEaHJFRW01Y3RwU0RSdDlRQUgwajNsVjFGV0c0d3BqQzAzRmlwWko4cDBWcHNydTJPY3hycTJSaGUwNjF1d29HVVRRMG5XcjNNeSIsIm1hYyI6IjZiOGE3NzE0YTFmZGU0MGNjOTc4N2NhZjQ0NDMwYzZiMTYxYWZjZmNjOThmOWIyMzRhMGRmNDIwNmQ3ZmE2YTkifQ==eyJpdiI6IkZ4djlJTmMyTDdFalUrMWxFTEozdmc9PSIsInZhbHVlIjoiT0dSWkhPYTlaODJhamRKXC9nOEx3elR1djhWWERHa2Njang1NDhNdHVyODhDMnNoVllEQVRlV2M4ZXF6dkdpbjUiLCJtYWMiOiJhNDM5NTNlZDI5OGRlMWI1MzU1MjRjNDE4NzU0ZGFhZDBmZTdkZjUwOGZjZTg4M2QzMjRmMjk5MTc2M2JmODk4In0=eyJpdiI6Im1aU0NscEp2V3l6ODdHNnBjY0FlVGc9PSIsInZhbHVlIjoib1BEeEM3YUo2dXpOdU5TdHFCbGpOdlZ0T295WTRNenUyK2lMeVhZN3dVdUJEMklQbk9yTW5nd1FQajNDd0JZMzBvUGlMUGNiVUNpeHBOa0tUYUJiQkVjZ0k0a3B6QW9OdlNGNk83Q3IxQStJeEIzcnBDMk13NXkzWHJSYTZsTmthcUlHU1NDYUpyRW8rS2FcL1djMFwvQnZCNHN3UFc2NDBxTGVtQ20ydzJGNExuR29tY3UyM1gxRkFQV2dpZEJ5Vk94ZHBVR1BzQWFORTBYSGRFUTZzYVBRPT0iLCJtYWMiOiI5Y2RiYTk0ZTBmYWQ0OTRjM2JjNjg0YTY0NGFhMDFhZjZlN2NmZGNlZmIyOTQ1NTAwMWZlZGEwMzU3MjE2NmFjIn0=