Tổng tài đại nhân siêu lợi hại - Chương 168
Đọc truyện Tổng tài đại nhân siêu lợi hại Chương 168 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại – Chương 168 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại – Hạ Tinh Thần mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Là anh sao?” Giọng nói lười biếng lại vang lên, vì vừa ngủ dậy nên giọng nói rất mềm mại nhẹ nhàng, có chút giống giọng trẻ con, vô cùng dịu dàng.
Hóa ra cô vẫn luôn…
Bạch Dạ Kình giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào trái tim, anh chậm rãi cúi người xuống nhẹ nhàng bật đèn sàn ở bên cạnh lên, nó tỏa ra một tầng ánh sáng yếu không chói mắt.
Trong nháy mắt anh đã nhìn thấy cô, thân hình mảnh mai của cô cuộn tròn lại nằm co ro trên ghế sô pha giống như một đứa trẻ, trên tay vẫn còn đang ôm một cái gối trông rất dễ thương.
Người phụ nữ nhỏ bé…
Hạ Tinh Thần vẫn nằm trên ghế sô pha, sau khi cô thích ứng thích được với ánh sáng mới mở mắt hết cỡ. Lúc này cô mới phát hiện Bạch Dạ Kình đang đứng bên cạnh ghế sô pha cúi đầu nhìn cô. Anh đã cởi áo khoác ngoài giờ chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng, một tay anh đút túi quần, tay kia cầm điện thoại, cổ tay áo được sắn lên để lộ ra cánh tay đẹp đẽ và rắn chắc.
Người đàn ông này dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng lại mang lại khí chất khiến người khác dễ dàng bị khuất phục.
Cô cứ nhìn anh rồi nhìn tới mức mê mẩn.
“Nhìn gì thế?” Bạch Dạ Kình bỏ điện thoại xuống rồi cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Hạ Tinh Thần ngượng ngùng, may mà có ánh đèn mờ ảo nên không nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng của cô. Cô chải lại tóc nhanh chóng ngồi dậy rồi chuyển tầm nhìn, cô hỏi anh một cách rất tự nhiên: “Anh về lúc nào vậy? Em vừa ngủ mà đã ngủ quên luôn.”
Bạch Dạ Kình ngồi xuống ghế sô pha rồi nghiêng người nhìn cô, ánh mắt có ý thăm dò. Ghế sô pha kiểu châu u khá rộng và với vóc dáng của một người như Hạ Tinh Thần thì hai người ngồi vẫn còn dư chỗ. Nhưng Bạch Dạ Kình ngồi xuống như vậy rồi nhìn cô khiến cô cảm thấy vô cùng chật chội.
“Sao anh lại nhìn em như vậy?” Bị anh nhìn đến mức căng thẳng nên cô theo phản xạ lùi vào bên trong. Nhưng hình như anh không cảm nhận được sự căng thẳng của cô nên khuôn mặt đẹp trai của anh cũng tiến lại gần, thân hình cao lớn của anh nghiêng về phía cô, một tay anh chặn ngang trước người cô chống lên tựa ghế sô pha đằng sau, anh vây chặt cô khiến cô không thể trốn.
“Em vẫn luôn ngủ ở đây sao?”
“Ừm, chả thế thì sao nữa?” Hạ Tinh Thần nghi ngờ nhìn anh, dường như cô không hiểu anh hỏi câu này là có ý gì.
“Em tỉnh lúc nào?”
“Không phải lúc nãy anh làm em tỉnh giấc sao?”
Bạch Dạ Kình không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô như thể đang xem xem lời cô nói là thật hay giả.
Sau khi cân nhắc một lát anh nói: “Cuộc điện thoại lúc nãy…”
“Chỗ này bị sao vậy?” Anh chưa nói xong thì đã bị cô làm xao nhãng. Ngón tay cô và sự chú ý của cô đều đang dồn vào vết thương nhỏ trên mặt anh. Ngón tay cô hơi lạnh nhưng khi cô chạm vào da thịt anh, anh lại cảm thấy rất khô nóng. Cảm giác khô nóng này lan từ da đến từng tế bào rồi bùng cháy ở nơi sâu nhất trong cơ thể khiến trái tim anh cũng trở nên khô nóng.
Anh thở gấp rồi cúi đầu xuống nhìn ngón tay cô sau đó anh dần dần chuyển tầm nhìn lên khuôn mặt cô. Dường như cô không cảm nhận được sự khác thường của anh lúc này mà chỉ chăm chú vào khuôn mặt anh. Ngón tay mềm mại của cô lướt nhẹ qua vết thương sau đó mới nhìn vào mắt anh: “Sao anh lại bị thương? Có đau không?”
Bạch Dạ Kình im lặng một lát rồi mới gật đầu: “Đau.”
Đau gì mà đau? Nếu giờ này mà Bạch Minh Diệp và Lãnh Phi ở đây chắc phải trố mắt kinh ngạc lắm. Lúc anh bị bom nổ thành bộ dạng này chưa từng mở miệng kêu đau lấy một lần.
Hạ Tinh Thần cau mày nói: “Anh chờ em một lát em đi tìm thử xem trong khách sạn có túi y tế không, theo lý mà nói thì khách sạn như thế này đều có chuẩn bị đầy đủ.”
Cô vừa nói vừa xỏ dép đứng dậy, tuy nhiên cô còn chưa kịp đi thì bàn tay ấm áp của người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô. Cô ngạc nhiên quay đầu lại còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đôi môi cô đã bị chặn lại. Nụ hôn của người đàn ông đến mà không hề báo trước, ngay sau đó anh dùng một tay ôm lấy gáy cô không cho cô có cơ hội lùi lại, chỉ đành dùng sức hôn thật sâu.
Nụ hôn này của Bạch Dạ Kình chứa đựng rất nhiều cảm xúc phức tạp khó nói và cũng nhiều ham muốn hơn bao giờ hết. Dáng người anh cao lớn, còn cô chỉ cao 165 cm, trước mặt anh cô gầy yếu mỏng manh giống như một đứa trẻ. Khi anh ôm cô giống như cả người cô đều vùi vào trong người anh, hô hấp của anh càng trở nên nặng nề hơn, lòng bàn tay nóng bỏng của anh trượt dọc theo tấm lưng quyến rũ của cô đến tận eo.
Eo cô nhỏ đến mức gần như một tay anh có thể ôm trọn.
Cái cảm giác kiểm soát hoàn toàn đó khiến hô hấp của anh trở nên nặng nề, anh kéo cơ thể mềm mại của cô lại dán sát vào cơ thể anh không kẽ hở.
Hạ Tinh Thần vô cùng kinh ngạc, cô lập tức tỉnh táo hơn một chút. Cô mở mắt ra nhìn, ánh mắt đầy dục vọng và khổ sở của người đàn ông khiến cô vô cùng lo sợ không kìm chế được mà đắm chìm vào trong đó.
Nhưng bên tai cô lại vang lên câu nói trong điện thoại lúc nãy trên sân thượng.
Nếu đã có lòng như vậy hay là tổ chức đám cưới sớm hơn dự định vào năm ngày sau.
Năm ngày sau, người đàn ông này thực sự sẽ thuộc về Tống Duy Nhất, giống như Dư Trạch Nam nói, lần này không chỉ là lễ đính hôn…
Cô muốn giả vờ như mình không nghe thấy gì nhưng cơ thể và trái tim không giả vờ nổi…
“Đừng…” Trái tim cô đau nhói, cô cố gắng dùng chút ý chí còn lại đẩy tay người đàn ông ra. Bạch Dạ Kình nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề, sự bối rối khi bị từ chối xen lẫn với nỗi đau khi phải kìm chế về mặt thể xác khiến cho đôi mắt tĩnh lặng vốn có của anh trở nên gợi cảm và quyến rũ hơn.
“Tại sao lại đừng?” Bạch Dạ Kình nhẹ nhàng mút lấy tai cô, giọng nói vang lên bên tai cô vừa trêu ghẹo vừa mập mờ: “Em không muốn sao?”
Trái tim Hạ Tinh Thần đạp rất nhanh giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy nhưng ngực đau âm ỉ khiến cô cảm thấy khó thở. . đam mỹ hài
Ngón tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay, cô lùi lại một chút muốn kéo khoảng cách với anh, trên khuôn mặt bé nhỏ đang bối rối và hoang mang không có vẻ gì đau khổ mà chỉ có tủi thân và đáng thương: “Đến giờ em vẫn còn chưa ăn cơm, sắp đói chết mất, lúc trưa cũng chưa ăn gì. Chúng ta đi ăn trước nhé, được không?”
Giọng nói này mềm mại giống như đang làm nũng.
Bạch Dạ Kình nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Anh cũng rất đói, nhưng… giờ anh muốn ăn em hơn.”
eyJpdiI6Im44WjJaY0FNbzRZSjFHMTBxYkU3VXc9PSIsInZhbHVlIjoiM1BmNUlOMmxjdEd3NEtcL1NEVThsaE9tZmxzbnJUN1paOENpaE9qT3NVR28wd2NuUkFnU0RWbVRpQVdzbHNBeGsiLCJtYWMiOiIwMzMyMWFiOWQ0ZDYxMjhkMzg2OWJmMWVkODAzODJhY2Y5NGE1OWViOTY1ZmRmYmY5MmQ5NGIzMTVlMzdiNmZiIn0=eyJpdiI6IlN4cERCY0NTRHRWRWhLTkRzRUJtcHc9PSIsInZhbHVlIjoiOXdmVE1yWkY5NkZpXC9BVGFlQXhHSm1pTjZYMzUzUHQ1czhsUWtlVTQzbmp5b1JzUnlGZHlxZk9sT1VxcHFmWVlWeHN3STVIUUF4dHZtb2RmNmN4VktQUFBxOCs2ZENiZkMzYmh5M2srcTQyQUdZd3pwZERacDFhNGJyTTVnTUhsUU91a1lZWjYxcWFGUHFsNFJZdTlkbzVLRG5rdlwvazZUME5Lcm5GV2hQWFFNek8zVHcwaDh5VWpJNVJcL2VnbXRVeFplaytxZktPalkxN2pJU1hwSXBuNkFCYmhIQ2l0RGJuN3RkSGdGcW1VZGZpUVdRM3JOT0o3cG9HR1Z6cFc5N2R1cFhEdXJTb21FZjB3QzFxS0hlVW1cL3laYk8rQm5obVVcLzNoN0tHcHFmYzh1VGNHcjc3M24wbGJleWJURDdPYiIsIm1hYyI6IjA3Mjc4MWVlNzMzNDdmNzUyYzg2MTU1ZjAyYzYwZmZmODRhNDUxNGFhMTliYWI1OWI4ZGU4ZTM5MWM2NzlhOWUifQ==eyJpdiI6Ikt2Z2tISW5QZFNxeTFObGJuUk04QXc9PSIsInZhbHVlIjoicW82eTlHWHVIMVJjMWxuSHFOdFBMbnl0SlVtZWdBV1RSRXFcL0ZXRHpsb1JERWczdkZUZEM2RlNGMjI2Vm1kN2oiLCJtYWMiOiI5M2NkMDQ3MzNhMzdmMThkMDI0ZWZjZGNkNTc5ZWRkYjcxMWJiZmUwOTkyNDYyNzU4MWVmNDFjMmUyNmEzYWQ0In0=eyJpdiI6IkZmWVg0WWF1dGRJXC80S1wvQjA4T2dFZz09IiwidmFsdWUiOiI5K0JwUGozaHp5RzU1RjdEN3NkS0ZJNmRDdXl4eE1mbzE0dEo1aHY4dlpLcHZPbXJcL2pWcmlYOVVNR1wvRjFkRGtlSjJvaGVqd2RocEdneGVweFlaMVBydWNCKytwQ0x4UmFOdFJHOUNKeWFCR293Q2JnQWNrUk1iK3JUd1Q4ZkhXOVZxYUZJMnpHbDdCQmMraHF3NnU0MlZTWlh3ajg5eXNWRkRZejhjV3dWcklDeFNIQzlmaFg3bkg0c1BtcG5WTUIzdFdDSXpkZ1hieTVsdmlJYVVJRmg0eWZZcENcLzJXVWRmZHBUZkFVeFBIS0dZZEJvVGRDdTdRVGJoS28zdG9IVWJ6MDVaaU9CMnhYSDYxaHk0SjRUbDFUanowSGZFUVhhNUhGYXRJdEpPTFZwNmVVdDY5RTcxTjlwZVdqNHRXbGI4MHNZUU9QTVwvZlBQVHFkcExlMkFkb0ZLcGo0WU16Y2RuSUVBam1qZGlhXC81SFY5OWlWd1VuMWlIU0ROb0hIQ0lxVU9ia1FuM080M1F2aDNiSElMbytGSzJMMDM3eWtxSmM1dUY3NmI0XC93PSIsIm1hYyI6IjA4YTVmZWRmODRiZjY1Njk2OTQxZmVhZjcwMTE0ZGQ3YWIzYjQyNmFiZWE4OTBjYThlYTU2ZjU2ODM5ZjU2YWYifQ==eyJpdiI6IlRBSWorNXNWTThOU3lGZ2JcLzVsOGlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjM2SVg4XC94bVBLdzk3REo1b285THN5YTJLRXMyMk8weXJ3Nm13N1V3QTFyVDJ3dWR3MmlZZUVKa2o2aFhETjdRIiwibWFjIjoiNjliYzlhZWJmOTdhYWFjZDc5NGQxM2IxM2ZiOGZiNWM1ZDJlNThlZWQ4MTUxYjFjMmU4NWRlYTUzYmRmMDRjNSJ9eyJpdiI6IjRXdGZ1V2VNeDdHNklMTjRyMXpVRHc9PSIsInZhbHVlIjoiVkVNVzMwK3JnbCtiTVA0OUkzMkRUOGtndmdWNXRoWkxRaERSeU9lUUJab2FJUnRcL3BFdFFFbjY0RUQxNExZSlRPMDhIcVwvaVJcL1BvaHJyTzRkRU1qdGQrTG1SVDZzbDFpaXlkN0Z4XC9zZlRTdXY3SXphUjRQdERoS3Y2aUQ1RUxvdW5wWlFkN095c3I3S3AyXC9kSjR6V29CbUFCVVZMc25Fb2k0TnRuV09CTzdvcTNRckRRQmZpZlhRSTlTckN4RDdyRnVlSWtWdXRQblYrdm94T09zUWhnZjlZN0lFRVB5dVdzeUdKMUJWa095VUlTZEpDNWgrZzFNTDd0WXJTbkptQ0hlQUhjOE1kdks0RjZkbndwRmlhMUpKV21MSHFKOSsxcUdub01ycDJLZVM2WFAxUGEzbG95MmRVTElWVWdcL1Y0VnBnc055clFNenArNUkzRXZEeE5XZEVqWlgwRUNlekI5QzhOcTl3enRiUTExb293VFQ2S1R3YndlaW4ySnFkY3VyWlplU0loNHIyS1ZmbVFlbzJBV2EzdWNQOFdDVVJWNHRuT0JQRkRCUTlaNzRuRmlcL2ZxaEM4c09aUFdkekoiLCJtYWMiOiIwNjBjODk5ZTI2NTlhNGUzNmJiZGJkZjgzZmMzNjc5ZDExZjZiYWYxMzFmNTdkOGZiYjc4ZGE3ZTdhODhlOTg5In0=eyJpdiI6IlVPYUd3SGRQMFlLWW5KRnU4UVlIamc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9cL0NmdlhDVmpVYURcL2plQ2FUYmVJRk1yNjB5YzRjNGdoNjZWRDZXYjVaZXJpaXZjNE9XZWxwNVhiSXNNbXBEdSIsIm1hYyI6IjIwY2Q2Y2YzYTQ1M2M2Mzg2YThkZWZjMjNlNDhiNGYxYzU3Y2ZkNWEwZmM5ZjliZmZiZjFkMTE0MWJjNDZjMmUifQ==eyJpdiI6ImV1N2Q2dHl5Rlp0N1F2SzVFdEM3NUE9PSIsInZhbHVlIjoicnIxT2VZZHh2RklnUFBlK0M0NUkxYkFwcGE0M1l1VVN5MksyUU1ubEtSWDhjbVhlZEtHVlVUT3lcL2VLUXFDNm1uYUtSRGRnOFB0NVNTWXVjOGRyWHJGc2VJTkpJZVdzNTdaQ1k1YlZiblRKWWJyTDZKRkh6bW5LcGVcL2pVQjdHXC9LWDB5OHRrU0ZKMTN0MERHa25GXC9sZWZNcjZyTEVBV0twNDdMMDZJNDFCTWN0a0pZTXBWOVdsVEZZdVFBV3FBUm1oWDVBdWxBUEl3Z3JvNSswRmdvckhPeWdKall1WWlwTTJyWnZ2bkNHT3M9IiwibWFjIjoiMGZlMDgyNzc5MTk1MzgyNzAzN2FhNThmNjExNzk4YmQ4NWZkZDZlZmI5ZTAyNTZhYWEzMGMzOTg2ZWRmYjljNiJ9eyJpdiI6IkZnbUdHUjBhcWgwVEw4V1BZMThzNFE9PSIsInZhbHVlIjoiMGx5aHJPM3VzSmtvN0RvZHJrTHd3bTkzdzBWRWlPSmxzYk52ZmpvQkZDcUgycjBKbWd1cjZSY3pYdGUrN3RYdyIsIm1hYyI6IjQ4MTZmYmQxYWFhYjI2N2RkYmVhMzFjNDVjYTc0MDIzOWJiODZlNmQ3NjIxMWIzYjRjMjA1YmFjODYzNmEwYzcifQ==eyJpdiI6Ik84bHFxc3QyNXRBVEMzSmo0RUJhQWc9PSIsInZhbHVlIjoiMVFJQzRvUXRRY0hiYk9KMURtcVlOajlFcGhnSTk2N3VWOE9qWUU0NWVINFdXUXpZSVwvc3U4RkNcL01lbU5LcmhzU0NNT2Jza3dyUHZZTFo4ZVk2ZmRWaWFyczdqYk9MNlZoYVNoVWIwSUJRa2hZdDN3M2VZSFJINUNoRFJXTEVwXC9SNXJQQWEydEFFVUJGQ0xOeDZlS0JqMCtxSVwvY09IRWhwSld5cHlcL2VHa0tNSEFyNFwvd3Q4THE0QWlLckh4TVpid3N3Q2dOaGZ0K1lKVUJcLzgyaXlBTVdGYXE1WmdCa1JLNUhpcFRhaklHYzF1TE1IREFTRkpGNmxKYWNqQ1REU0liS0pFcllWa29ZY1ZGTm54c3NhZ3p4VE9USzMyTW9rY1wvRnY1MVwvVDdlWnFZd1VBM1FQZEhaMW9WSVpkdVkzczQiLCJtYWMiOiJkMDZjNzhkZGZiZmZlZDU5NmJlZTA4ZDY2YmVhOWMxYTg2NzgwYjkxNTJkODA5YTY0OTZiNWE4MzAzN2VhZjk3In0=eyJpdiI6Inh5bmJLSmNtMEpuZmZRdjZ6bWQ0MWc9PSIsInZhbHVlIjoiejdLS0N6YzlpVDhHTWNqaWprSU90OCtlWlNEbDU4WFlSbGR5RTdxdGdXRm9DRmhnTUh6d1dvaiszM1ptblhNSiIsIm1hYyI6ImY5Y2NlOWIxMjMwMDZkYzZiYjk0NzQ5MTJhYzY2MDczM2M1MzMzNjIxNDViY2ZlZWM1OTNjNDMzYmNlNjc3NjMifQ==eyJpdiI6IlJNVkxwQmljd3Z1YU5ENUFyNzdFWnc9PSIsInZhbHVlIjoiV05naW9JZ2JBTFU3WWtNaHlobncrdjJmSXcrWWZqVjd3TmVpbmZXMllZcEIwdTNZSnV4ZzNsXC9XWGg4N1JrQkxHQ3JDS2ZiM3NKSnhtY1V4NXRqc1U5MjA0c285UFY4Rm5SXC9DT1o0RFVrclwvWlhCUVJQdnEyTm5lRzJxSXlKUk5FTTFFQnM4SmJDeHZneTFaYTVvRFA1VVVwV0Vkd005UzhUZUVSTWZHdVMxYzVJWUhGMjBjaFMzb2lxWnpUS1NHMks4a2JYY0VVUFJueG5aZTNMNW9sMkxpaVdHbk9UR0lXMTkzZzB6NEkxSE9rUzJZeCsyY1NQNytaSFlkVlhDMjliVVZndVZUenFUSFhlbUkzSmVocXVXQTl6K29FTDhrTTRDXC9Sc24zR1wvKzlZUERHZnFZQkhySTd5WnBnS0RlVEs4OVZnTkhDQzR3bUFyZnpqY3pENHBTNEIxczZqc1dLd0gzTXN1SzlmWEkwOUU3WGxZaFwvME5KMmRreWpMXC9ldiIsIm1hYyI6ImMxYzdlNDIzODBkZDQwMjkzNzg3MmIzMjM5NTcwNjdhNjg5MjkyMmExZDFhNDcwZDE0NzRlMGNjMjdjNTFkMTcifQ==