Tổng tài bá đạo thật trẻ con - Chương 1157
Đọc truyện Tổng tài bá đạo thật trẻ con Chương 1157 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng tài bá đạo thật trẻ con (Full) – Chương 1157 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng tài bá đạo thật trẻ con (Full) – Tô Lạc Ly – Ôn Khanh Mộ (Truyện full mới nhất) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tô Lạc Ly không có nhà mẹ đẻ, mà nhà cậu của cô thì lại quá xa, nên cuối cùng cô chọn biệt thự mà trước kia cô đã từng ở với Ôn Khanh. Mộ để làm nơi đón dâu, đối với cô mà nói thì đây cũng là một căn nhà khác của mình.
Biệt thự đã được trang trí lại hoàn toàn, Tô Lạc Ly mặc bộ đồ cưới màu đỏ, ngồi trên giường, bộ đồ cưới màu đỏ được thêu các chi tiết rồng phượng, trang sức trên người cô cũng được thiết kế riêng bởi các chuyên gia có kinh nghiệm.
Dàn phù dâu mặc váy màu hồng phấn, cô gái nào cũng xinh đẹp, trong sáng.
“Chúng ta mau nghĩ cho kỹ đi, lát nữa chú rể đến thì phải làm khó anh ấy thế nào nhỉ? Không thể để anh ấy lấy chị Lạc Ly dễ như vậy được” Có vẻ như Hùng Cẩm Cẩm đang muốn chơi lớn một phen.
“Nói cũng đúng! Nghe nói bên kia có đoàn phù rể rất xa hoa, không thể để ai chạy thoát được!”.
“Thôi, mọi người làm vừa vừa thôi, bọn chị có cả con rồi” Tô Lạc Ly lên tiếng.
D>
“Chị Lạc Ly, sao chị lại gả đi dễ dàng như vậy! Lát nữa chúng em có làm gì thì chị cũng không được lên tiếng nói gì đâu nhé!”
“Được rồi, được rồi, chị không nói gì cả, chỉ sợ bọn em không dám làm thôi.”
Đợi lát nữa Ôn Khanh Mộ đến đây đứng nhìn, xem mấy cô gái ở đây có còn dám nói câu nào không. Tô Lạc Ly thì chắc chắn là không sợ gì rồi.
“Đến rồi, đến rồi!”
Vừa dứt lời thì tiếng pháo bên ngoài đã vang lên.
Các cô gái vội vàng đứng chắn ở cửa, đoàn phù rể cũng nhanh chóng
chạy lên lầu.
“Mấy người ngoài cửa, không dễ để đưa chị Lạc Ly đi đâu, phải qua mấy ải đã”
Hùng Cẩm Cẩm vừa dứt lời thì đã có mấy bao lì xì được nhét qua khe cửa.
“Má ơi, em còn chưa nói hết câu thì đã có tiền lì xì vào rồi, mau xem xem có bao nhiêu tiền đi, nếu ít thì không cho họ vào!”
Hùng Cẩm Cẩm vội vàng nhặt bao lì xì lên, lúc mở ra xem thì thấy bên trong không có tiền, mà chỉ có thẻ ngân hàng.
“Sếp Ôn hào phóng thật đấy, đưa hẳn thẻ ngân hàng”
Bên trong còn có một tờ giấy: Mật khẩu là sinh nhật của sếp Ôn, trong mỗi thẻ có tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.
“Trời ạ, như thế này là hào phóng quá rồi đấy!”
Những người ở nhóm phù dâu chưa bao giờ thấy số tiền lớn như vậy,
đây có nhiều phù dâu như vậy mà mỗi người đều được cho tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, số tiền này quá xa xỉ!
Nhưng mà sinh nhật của Ôn Khanh Mộ là ngày bao nhiêu?
Mặt Tô Lạc Ly tối sầm lại, người đàn ông này lúc nào cũng thích dùng tiền để làm việc.
“Sếp Ôn, sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu?”
Ngoài cửa vang lên tiếng nói ngông cuồng của Ôn Khanh Mộ: “Mở cửa ra thì tôi sẽ nói cho mọi người biết.”
“Sếp Ôn, vậy anh phải giữ lời đấy nhé! Đừng để chúng tôi mở cửa ra rồi thì lại lật lọng không nói cho chúng tôi biết!” Tất cả các phù dâu đều cảm thấy động lòng.
Đây là tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đấy, không phải là món tiền nhỏ đầu!
Sếp Ôn ra tay xa xỉ như vậy rồi thì các cô cũng phải mở cửa ra chứ.
“Yên tâm đi, sếp Ôn mà đã nói rồi thì chắc chắn sẽ giữ lời.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của ai đó.
Tô Lạc Ly thở dài: “Mấy cô gái này, ai đã nói là dù nghèo nhưng không được hèn, tuyệt đối sẽ không khuất phục trước quyền thế vậy? Giờ mới có tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đã mở cửa rồi”
“Chị Lạc Ly, sếp Ôn đã bỏ hết vốn liếng ra rồi, chúng em mà còn làm khó anh ấy nữa thì cũng ngại” Hùng Cẩm Cẩm vội vàng giải thích.
Cửa mở, Ôn Khanh Mộ và các phù rể ùa vào như ong vỡ tổ.
“Mau tìm giày cưới!” Nhóm phù dâu lại bắt đầu ồn ào: “Nếu không tìm được giày thì phải đưa thêm tiền lì xì đấy!”
Ôn Khanh Mộ ho khan một tiếng, sau đó đẩy Mục Nhiễm Tranh lên: “Giao cho cháu đấy”
Mục Nhiễm Tranh sờ cằm, nở một nụ cười xấu xa, nhìn một vòng khắp phòng, cuối cùng anh ta dừng mắt ở trên người Bạch Mục – người đang cầm túi.