Tổng tài anh quá bá đạo rồi - Chương 776
Đọc truyện Tổng tài anh quá bá đạo rồi Chương 776 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi – Chương 776 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 776
Xem ra bệnh của Tiêu Mạch Nhiên là thật.
“Rồi sao nữa? Khoảng bao lâu thì cô ta có thể khỏe?”
“Điều trị bằng thuốc bổ máu chỉ là phương án chữa trị khẩn cấp, cần khoảng một tuần. Nhưng vấn đề thiếu máu thì vẫn cần phải nghỉ ngơi và chăm sóc cho tốt.”
“Tôi biết rồi.”
Quan Triều Viễn ra khỏi phòng làm việc.
Anh nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng.
Chắc chắn Tô Lam đã ngủ rồi.
Dạ Bân và Quan Triều Viễn đều ở lại bệnh viện.
Sáng hôm sau Tiêu Mạch Nhiên tỉnh lại.
Vừa mở mắt, Dạ Bân đã lập tức đến bên giường.
“Mạch Nhiên, cậu tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”
Quan Triều Viễn vẫn đứng trong phòng nhưng cách hơi xa.
“Tôi bị gì vậy?” Giọng Tiêu Mạch Nhiên rất yếu như một cơn gió thoảng.
“Còn nói nữa, hôm qua cậu ngất ở sân bay, vẫn là bệnh thiếu máu thôi. Gần đây cậu dốc sức quá, giờ là lúc nên nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ờ…”
Tiêu Mạch Nhiên dời mắt thì thấy Quan Triều Viễn đứng ở cách đó không xa.
Cô ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Vốn tưởng rằng Quan Triều Viễn sẽ ở bên cạnh Tô Lam, dù sao thì Tô Lam cũng bị thương.
“A Viễn… xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”
“Chẳng phải cậu ấy nên lo lắng à? Không do cậu ấy thì cậu có thể thiếu máu sao?”
“Dạ Bân, đừng nói thế.”
Quan Triều Viễn đi tới bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên.
“Bác sĩ và y tá ở đây sẽ chăm sóc cô hai bốn trên hai bốn, yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi về nhà trước đã.”
Nghe Quan Triều Viễn nói muốn về nhà, Dạ Bân vô cùng tức giận.
“A Viễn! Mạch Nhiên vừa tỉnh… cậu…”
Tiêu Mạch Nhiên lập tức kéo Dạ Bân lại rồi lắc đầu với anh ta.
“Anh mau về đi, Tô Lam bị thương cần anh chăm sóc, em không sao, đã phiền anh ở đây cả đêm rồi.”
Quan Triều Viễn cụp mí mắt.
Dù ít hay nhiều thì anh luôn cảm thấy áy náy với Tiêu Mạch Nhiên.
“Lát nữa tôi lại đến thăm cô.”
Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Dạ Bân tức đến giậm chân.
“Mạch Nhiên, cậu làm sao thế hả? Cậu ấy ở đây chăm sóc cậu chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười lắc đầu.