Tổng tài anh quá bá đạo rồi - Chương 147
Đọc truyện Tổng tài anh quá bá đạo rồi Chương 147 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi – Chương 147 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 147
“Vâng!”
Quan Triều Viễn còn định nói gì đó, điện thoại bỗng reo lên một tiếng, anh lập tức cầm lên xem, liền thấy là tin nhắn Tô Lam gửi tới.
“Tối qua là anh về sao? Là anh thoa thuốc cho tôi sao?”
Quan Triều Viễn lập tức trả lời: “Còn đau không?”
“Đỡ nhiều rồi, làm việc đi, không làm phiền anh nữa”
Doãn Cẩn lén ngẩng đầu lên.
ĐM! Anh thấy gì đây?
BOSS lớn vừa rồi còn mang dáng vẻ muốn ăn thịt người, giờ trên mặt lại là nụ cười dịu dàng như nắng mùa thu.
Thân thiết dễ gần như thế, dịu dàng như dòng nước.
Anh dụi mắt còn cho rằng bản thân đã bị Quan Triều Viễn dày vò thành bệnh, xuất hiện ảo giá!
Quan Triều Viễn còn đang cẩn thận trả lời tin nhắn.
“Muốn ăn gì thì bảo giúp việc làm cho, mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi tử tế đi”
“Được, trời nắng nóng, tránh nóng cẩn thận, uống nhiều nước vào.”
Thấy lời dặn dò của Tô Lam, Quan Triều Viễn cười càng tươi, duỗi tay lấy ly nước trên bàn.
Hử?
Hết rồi.
Anh đang chuẩn bị đi rót nước, liền thấy Doãn Cẩn như đầu gỗ đứng trước mắt, sắc mặt liền trầm xuống.
“Sao cậu vẫn còn ở đây?”
“Tôi lập tức đi!” Doãn Cẩn lập tức xoay người rời đi, rời khỏi chốn thị phi này.
Vừa rồi nhất định là bà chủ!
Anh còn chưa từng thấy có ai khiến BOSS lớn chớp mắt nở nụ cười như thế, xem ra sau này phải nịnh nọt bà chủ nhiều nhiều!
Tô Lam nhìn chăm chằm dòng chữ trên màn hình, mặc dù chưa từng gặp người đàn ông này, nhưng cô luôn cảm thấy anh là một người đàn ông rất dịu dàng.
Đều nói đàn ông càng lớn tuổi, thì càng biết thương vợ, xem ra người đàn ông bốn mươi tuổi này quả thật là như vậy.
Mặc dù chênh lệch tuổi tác nhiều như thế, nhưng Tô Lam cảm thấy, chỉ cần anh đối xử tốt với, có gì mà không được chứ?
Tô Lam xoa bụng mình, nếu có thể mang thai sớm một chút thì tốt.
Cô ở nhà năm ngày liền, mặt đã đỡ sưng, vết thương trên người cũng vì luôn kiên trì thoa thuốc nên cũng khỏi rất nhanh.
Năm ngày này, cô ăn ngon, ngủ tốt, trước giờ chưa từng thoải mái như vậy, dường như trong cái rủi cũng có cái may.
Đoàn phim gọi điện tới, muốn cô nhanh chóng sáp xếp quay lại đoàn phim.