Tổng tài anh nhận nhầm người rồi - Chương 2284
Đọc truyện Tổng tài anh nhận nhầm người rồi Chương 2284 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi – Chương 2284 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Xe chạy rất vững, lái xe từ quốc lộ trong thành phố đi về hướng đồng bào dân tộc còn phải đi qua một ngọn núi đá, một ngọn núi sừng sững hiện ra đầy hùng vĩ giữa trời và đất.
Xe tiếp tục đi về phía trước, bất giác càng ngày càng cách xa thành phó, càng nhiều cảnh núi non hiện ra, còn có rải rác vài ngôi làng, dân cư cũng ngày càng thưa thớt.
Tưởng Hân Vy thực sự rất vui vì anh có thể đi cùng cô đến đây, nếu không, một mình cô đi đến đây, có lẽ cô vẫn sẽ thấy sợ. Sống ở thành phố quá lâu, đá rất lâu rồi cô không một mình trèo núi vượt sông đi đến những nơi như này.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ bắt đầu buông xuống, máy anh vệ sĩ mở đường phía trước báo cáo lại, trước mắt không có chỗ ở, phải mắt hai tiếng đồng hồ mới đến được bản dân tộc thiểu số mà họ muốn đến. Hạng Kình Hạo bảo bọn họ đi tiếp, có thể lái xe chậm một chút.
Tưởng Hân Vy nhìn mặt trời khuất dần sau chân trời xa xôi. Xung quanh không có ánh đèn, chỉ có mặt trăng tròn to trên đầu, ánh trăng sáng rực rỡ, cả thế giới như bị nhuốồm một luồng ánh sáng bạc.
Các vệ sĩ đưa thức ăn khô và nước qua từ bên ngoài qua cửa kính xe, họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Hạng Kình Hạo cầm một gói bánh mì mềm đưa cho cô, Tưởng Hân Vy nhận lấy, nhoẽn miệng cười: “Cảm ơn.”
“Tối nay chúng ta chỉ có thể dùng cái này để lấp đầy cơn đói, khi nào đến nơi thì sẽ có một ít đồ ăn nóng.”
“Ừm, được.” Tưởng Hân Vy không nghĩ ăn những thứ này thì có gì là khổ, hơn nữa, cô còn thấy rất ngon.
Xe một đường chạy xuyên qua màn đêm, vệ sĩ của Hạng Kình Hạo đều là những người rất lợi hại, tuy đường núi có chút khó đi nhưng họ lái xe rất ổn định, lộ trình cũng không sai một chút nào.
Tưởng Hân Vy vừa phải ngồi máy bay, lại phải ngồi xe, gần tám tiếng đồng hồ đi đường, vì là con gái nên thể lực của cô vẫn là có hạn.
Cô không khỏi đung đưa, cảm giác như đang nằm trong nôi, khiến cô muốn ngủ một giấc thật thoải mái.
Mà cũng không hay không biết từ lúc nào, cô mơ màng nhắm mắt lại, nghiêng đầu nhỏ tựa vào vai người đàn ông bên cạnh.
Hạng Kình Hạo đang nhìn chằm chằm con đường phía trước thì đột nhiên bị dựa vào, qua ánh trăng bên ngoài cửa sổ, anh nhìn thấy cô gái bên cạnh anh vậy mà đã ngủ quên mắt.
Hạng Kình Hạo lập tức vươn tay ôm lấy cổ cô, đẩy đầu nhỏ của cô dựa vào ngực anh, đồng thời, anh trầm giọng ra lệnh: “Đi chậm một chút, Tưởng tiểu thư ngủ rồi.”
Câu nói này thể hiện Tưởng Hân Vy quan trọng đến nhường nào, mà mấy người vệ sĩ đi theo anh đã lâu, làm sao có thể không biết thiếu gia của bọn họ đang theo đuồi Tưởng Hân Vy cơ chứ?
Vì vậy, tốc độ của hai chiếc xe địa hình lại giảm đi, chầm chậm khám phá con đường núi quanh co.
Tưởng Hân Vy lúc này cảm thấy rất thoải mái, thì đột nhiên, bởi vì đường núi gập ghềnh, ban đầu vốn đã có chút không bằng phẳng, khi xe địa hình của Hạng Kình Hạo băng qua một cái hố to, cả chiếc xe vẫn bị rung lắc nhẹ.
Hạng Kình Hạo không phản ứng kịp với cái hố bất ngờ: xuất hiện này, bàn tay của anh vốn dĩ đang đỡ lấy cô, một cú rung lắc này làm đầu của Tưởng Hân Vy tụt khỏi lòng anh, trực tiếp ngã xuống, vùi vào một nơi khó nói nào đó.
Cô gái đang say giấc nồng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông sau khi cứng đờ trong tức thời thì lập tức đưa tay đỡ cô dậy, ôm chặt lấy cô.
Cho dù cô có ngủ thiếp đi rồi thì loại chuyện này vẫn có chút xấu hổ.
Xe địa hình mắt 3 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mờ ảo ở sâu trong ngọn núi, đó là điểm đến cuối cùng của họ lần này, một nơi có tên là Ngật Nhân Trại.
Ngôi làng nằm ở lưng chừng núi, dưới ánh trăng hiện lên vô cùng huyền bí, khiến người ta vừa tò mò, lại vừa sinh ra cảm giác kính sợ đối với ngôi làng cổ này.
Hai chiếc xe địa hình dừng lại trên một bãi đất bằng phẳng ở lối vào làng, Hạng Kình Hạo để hai người vệ sĩ đi xuống hỏi xem có chỗ nào để dừng chân không.
Hai người vệ sĩ xuống xe liền cầm đèn pin đi qua, lúc này chỉ mới hơn chín giờ, vẫn có máy hộ gia đình còn chưa tắt đèn, chẳng bao lâu sau liền nghe thấy tiếng chó sủa kêu vang.
Gương mặt tuần tú của Hạng Kính Hạo dưới ánh đèn xe, trông bình tĩnh lạ thường, mười phút sau hai người vệ sĩ quay lại.
Trong trại cũng có phát triển du lịch, bây giờ còn có hai nhà trọ ở đây có thể dừng chân được, nhưng ô tô không lái vào được, bên trong chưa xây đường nên phải đi bộ vào.
Tưởng Hân Vy trong lúc mơ mơ màng màng nghe thầy có người đang nói chuyện, cô dụi mắt, nhìn thấy xe đã dừng lại, mà bên ngoài cửa kính xe là những ngôi nhà. Cô vui mừng ngạc nhiên nói: “Đến rồi sao?”
Hạng Kình Hạo khẽ cười: “Đến rồi, nhưng chúng ta phải xuống xe đi bộ vào, bên trong có nhà trọ.”