Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc - Chương 9
Đọc truyện Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc Chương 9 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Chương 9 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ mới nhất tại Ngôn Tình Hay
CHƯƠNG 09: PHỤ NỮ CƯỚI LẦN HAI, CÔ MANG THAI ĐÓ À?
“Các người muốn làm gì vậy hả?” Thẩm
Cửu vừa định đi ra ngoài thì lại bị bọn họ
ngăn cản lại.
“Đừng, đừng có đụng vào tôi, thả tôi ra
đi.”
Nhưng mà chẳng kịp đợi Thẩm Cửu
phản ứng, một người ở trong đó liền tiến
lên phía trước, khiêng cô hùng hùng hổ
xông ra bên ngoài, mấy người khác cũng
nhanh chóng đuổi theo.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường
đều ngây ngốc, không hiểu rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì.
Ở tập đoàn Dạ thị.
“Cậu Dạ, ở bên phía bệnh viện đã có tin.
Lang An không quan tâm đến tình
huống ở bên trong phòng tiếp khách là
như thế nào, trực tiếp đi vào nói. Dạ Âu
Thần đang chiêu đãi một vị khách rất
quan trọng, vốn dĩ bởi vì Lang An xông
vào mà không vui nên nhíu mày, sau đó lại
bởi vì câu nói kia của anh ta mà thu lại.
“Có tin tức rồi?”
Lang An nhìn thoáng qua mấy người
khác, trịnh trọng nhẹ gật đầu.
Một giây sau, Dạ Âu Thần lạnh lùng nói:
“Ông chu à, hôm nay thật là ngại quá, tôi
có một vài chuyện rất quan trọng, tiếp
theo đây tôi sẽ sắp xếp người khác để
đón tiếp ông.”
Nói xong, anh cũng không quan tâm
người kia có đồng ý hay là không, Lang
An đi lên đẩy Dạ Âu Thần đang ngồi ở trên
xe lăn rời khỏi.
Lên xe, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Tình
huống như thế nào vậy?”
“Không phải là cậu Dạ vẫn kêu tôi lưu ý
tin tức ở bên phía bệnh viện sao? Lúc nãy
cấp dưới đã truyền tin tức tới, nói là có
một người phụ nữ ăn mặc kì quái, đội nón
còn đeo khẩu trang, giữa ban ngày ban
mặt mà có bộ dạng thấp thỏm không yên
đi đến khoa phụ sản, hơn nữa ở bên cạnh
cũng không có người đi cùng.”
Nghe đến đó, Dạ Âu Thần nguy hiểm
nheo mắt lại.
Đó có lẽ là cô ấy rồi!
“Đã bắt được người rồi, đang ở bên phía
biệt thự Tây Lang.”
“Rốt cuộc là các người muốn làm gì vậy
hả, thả tôi xuống đi.” Thẩm Cửu bị người
kia khiêng ở trên vai đi cả một đường, đầu
muốn choáng váng, cũng sắp muốn nôn
ra ngoài.
May mắn là sau đó đã lên xe, nhưng mà
lái xe không bao lâu thì đã đến nơi, Thẩm
Cửu lại bị người ta khiêng lên tiếp, xóc nãy
không biết bao lâu mới rốt cuộc được để
xuống một lần nữa.
“Các người đây là bắt cóc đó, tôi nói
cho các người biết tôi không có cái gì đâu,
các người cũng đừng đánh chủ ý lên
tôi.
Lời nói đến bên môi, sau khi nhìn thấy
được người ở trước mắt thì đột nhiên lại
dừng lại.
Thẩm Cửu không thể tin mà nhìn người
trước mắt.
Dạ Âu Thần!
Tại sao anh lại ở đây vậy chứ?
Lang An đứng ở sau lưng của anh, mặt
không đổi sắc nhìn cô, mà ánh mắt của
Dạ Âu Thần lại đen như bóng đen, trên
người tản ra hơi thở lạnh lùng vô cực.
Chỉ một cái liếc mắt.
Thẩm Cửu liền vội vàng cúi đầu xuống.
May mắn là cô còn đội nón đeo khẩu
trang và kính mắt, cho nên Dạ Âu Thần
nhất thời cũng không thể nhận ra cô.
Chỉ là anh cho người bắt cô tới đây để
làm cái gì vậy chứ?
Chẳng lẽ đã biết chuyện cô mang thai
rồi, cho nên không chứa chấp cô nữa?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Thẩm Cửu
thay đổi dữ dội.
Cô vốn chính là thay thế gả đến đây, Dạ
Âu Thần đối với chuyện này đã rất bất
mãn rồi, nếu như phát hiện cô cũng đang
mang thai, vậy thì chắc chắn anh sẽ đuổi
cô ra khỏi nhà họ Dạ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu đẩy mấy
người này ra rồi xoay người rồi bỏ chạy.
“Mau bắt cô ta lại ngay.” Lang An thấy
thế thì lên tiếng quát.
Dạ Âu Thần quan sát bóng dáng nhỏ
nhắn đó, nhớ đến buổi tối vào một tháng
trước, lông mày của anh sâu thêm mấy
phần, thấp giọng dặn dò nói: “Đừng làm
cô ấy bị thương.”
Lang An dừng lại, gật đầu rồi bước lên:
“Cẩn thận một chút, các người đừng làm
cô ấy bị thương.”
Thẩm Cửu đâu phải là đối thủ của mấy
người áo đen đó, bọn họ đều là những
người được huấn luyện nghiêm chỉnh của
Dạ Âu Thần, chạy chưa được mấy bước
thì đã bị bắt trở lại rồi.
Thẩm Cửu bị khống chế gắt gao, có
vùng vẫy giãy dụa như thế nào cũng
không được.
Dạ Âu Thần nhìn qua cô, ánh mắt không
rời, sau đó anh nhẹ nhàng hất cầm lên,
Lang An lập tức hiểu ý đẩy xe lăn đi tới.
Thẩm Cửu nhìn anh đang ngày càng
gần về phía mình, trái tim của cô cũng
đập điên cuồng.
Tiêu rồi, cô sắp bị phát hiện rồi!
Mặc dù là Dạ Âu Thần đang ngồi trên xe
lăn, nhưng mà vóc dáng của anh cao lớn,
căn bản cũng không thấp hơn so với cô
bao nhiêu, tay vừa mới nhấc lên thì liền
chạm vào miệng đang được che lại của Cô.
Thẩm Cửu trừng to mắt quay mặt sang
chỗ khác.
Bàn tay của Dạ Âu Thần lại đuổi theo,
Thẩm Cửu lại trừng mắt, tiếp tục lãng
tránh.
Cái này cứ như là mèo vờn chuột, làm
cho Dạ Âu Thần cảm thấy buồn cười, nhỏ
giọng cười một tiếng, âm thanh trầm thấp
êm tai.
“Thích chơi như vậy à?”
Có chuyện… gì vậy?
Thẩm Cửu không thể tin mà nhìn về
phía anh.
Cái này vẫn là Dạ Âu Thần lạnh lùng
như băng, không lộ ra biểu cảm gì đó à?
Sao giọng nói và ngữ khí của anh đột
nhiên lại trở nên dịu dàng như thế?
Đang mất hồn khẩu trang ở trên mặt
của Thẩm Cửu đột ngột bị Dạ Âu Thần
kéo xuống
“AI” Thẩm Cửu kêu lên sợ hãi, vô thức
muốn đưa tay che mặt mình lại, cô hơi
nhúc nhích một chút, mới giật mình phát
hiện tay của mình đã bị người ta bắt lại,
căn bản cũng không thể che mặt được.
Lúc nãy đáy mắt của Dạ Âu Thần rõ
ràng còn mang theo thần sắt dịu dàng,
sau khi tháo khẩu trang của cô xuống,
nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của cô, phần
dịu dàng ở trong mắt liền biến mất từng
chút từng chút một, sau đó bị rét lạnh
thay thế.
Một lát sau, anh nguy hiểm nheo mắt
lại: “Tại sao lại là cô?”
Thẩm Cửu cũng ngơ ngác, anh không
biết là mình à?
“Anh hỏi tôi? Không phải là người của
anh bắt tôi tới đây à?”
Nghe nói như vậy, Dạ Âu Thần nghĩ đến
cái gì đó, ánh mắt của anh híp lại nhìn
chằm chằm vào cô.
“Cô đến bệnh viện làm cái gì?”
Trái tim của Thẩm Cửu lập tức treo lên,
cô không phải là một người biết nói dối,
lông mi khẽ run: “Tôi bị cảm, đi bệnh viện
khám bệnh.”
“Hửm?” Dạ Âu Thần nhướng mày lên,
cười lạnh: “Đến khoa phụ sản khám
bệnh? Không bằng cô nói cho tôi biết
xem, cô đi khám bệnh gì đấy?”
Tiêu rồi!
Làm sao bây giờ đây.
Thẩm Cửu cắn môi dưới, suy nghĩ cả
nửa ngày, cô đột nhiên hỏi: “Vậy còn anh
thì sao? Anh căn bản cũng không biết là
tôi, vậy anh tìm người bắt tôi tới đây để
làm gì vậy?”
Nghe nói vậy, Dạ Âu Thần sửng sờ.
Anh cũng không ngờ đến là trùng hợp
như vậy, người mà anh muốn tìm là người
phụ nữ vào một tháng trước, thật sự
không ngờ đến cấp dưới của mình lại bắt
được cô, hơn nữa còn là ở khoa phụ sản.
Vừa nghĩ đến khoa phụ sản, trong mắt
của Dạ Âu Thần liền hiện lên sự hung ác
nham hiểm.
“Người phụ nữ đã kết hôn hai lần, cô
mang thai đó à?”
Một câu nói thẳng thắn này khiến cho
sắc mặt của Thẩm Cửu tái nhợt, đôi môi
của cô run rầy, đôi mắt trừng to, không thể
tin được mà nhìn Dạ Âu Thần.
“Ồ, xem ra là tôi nói không sai nhỉ.” Dạ
Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Trách
không được cô lại vội vàng thay em gái
Thẩm Nhã của mình để gả vào nhà họ Dạ,
hóa ra là mang theo vướng bận, không kịp
chờ đợi mà muốn tìm người đổ vỏ ốc cho
cô?”
Lang An đứng ở sau lưng của Dạ Âu
Thần, nghe nói như vậy, lập tức giận đến
nỗi nắm chặt nắm đấm.
“Cô coi cậu Dạ nhà của chúng tôi là
người như thế nào vậy hả? Thế mà lại
dám mang theo con đến nhà họ Dạ, trách
không được cô đến khoa phụ sản mà phải
lén lén lút lút, cô không ngờ là sẽ bị chúng
tôi gặp phải chứ gì?”
Thẩm Cửu hết đường chối cải.
Vốn dĩ là cô muốn im lặng xử lý chuyện
này, thật sự không ngờ đến đám người
này lại đột nhiên lao ra bắt cô mang đến
đây, đến bây giờ cô còn không rõ là đã
xảy ra chuyện gì.
Không được, Thẩm Cửu, mày phải tỉnh
táo lại.
Tỉnh táo lại.
Thẩm Cửu đè xuống cảm giác sợ hãi
cuồn cuộn trong đáy lòng, ngẩng đầu lên
kiên cường nhìn thẳng vào đôi mắt của Dạ
Âu Thần: “Ai nói tôi đi đến khoa phụ sản
thì chính là mang thai? Anh cũng biết tôi
là người phụ nữ đã cưới lần hai, tôi có
bệnh phụ khoa, cho nên đi lấy số xếp
hàng khám chữa bệnh cũng không được
nữa hả?”
Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của Dạ
Âu Thần liền bóp chặt lấy cái cằm của cô.
Giọng nói lạnh lùng như là đến từ địa
ngục.
“Xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.