Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc - Chương 20
Đọc truyện Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc Chương 20 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Chương 20 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ mới nhất tại Ngôn Tình Hay
CHƯƠNG 20: DẠ ÂU THẦN KHÔNG PHẢI LÀ MỘT NGƯỜI VÔ TÌNH NHƯ VẬY
Đi vòng qua chỗ ngoặt, bước chân của
Thẩm Cửu đột nhiên dừng lại, bởi vì trước
mắt đột nhiên xuất hiện hai người.
Lang An đẩy Dạ Âu Thần đang đứng ở
đó, ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lùng
nhìn chăm chú vào cô.
Nếu như là tâm thái trước đó, có lẽ là
Thẩm Cửu sẽ xoay người đi khỏi. Nhưng
mà sau khi biết được anh bị ông nội và
anh ruột của mình ghét bỏ, ánh mắt của
Thẩm Cửu nhìn về phía Dạ Âu Thần đột
nhiên cũng không giống như lúc trước nữa.
Nhưng mà cô vẫn không thể nào phủ
nhận được sự thật đứa bé đã bị phá bỏ,
Xoay người rời di.
Thẩm Cửu bỗng nhiên đứng nguyên tại
chỗ, quay đầu tức giận nhìn anh: “Có
chuyện gì không?”
“Thân là trợ lý, cô vô duyên vô cớ bỏ bê
công việc hai ngày, không muốn làm nữa à?”
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu nhớ đến
những lời nói lúc nãy ông cụ Dạ đã nói với
mình ở trong thư phòng, nghĩ đến mình
căn bản cũng không phải là đi làm trợ lý,
mà là đi giám sát, cô liền dứt khoát nói:
“Không phải là anh không cần trợ lý hay
sao? Vậy thì tôi sẽ không lắc lư ở trước
mắt của anh làm anh chướng mắt.”
“Cô cho rằng Dạ thị là nơi muốn tới thì
tới, muốn đi thì đi hả?”
Đôi mi thanh tú của Thẩm Cửu nhăn lại:
“Vậy anh muốn như thế nào?”
Lang An ở bên cạnh nhìn thấy cô có bộ
dạng này, lập tức dừng to mắt: “Tôi nói
này, người phụ nữ này sao lại không biết
xấu hổ vậy chứ! May mà cậu Dạ của
chúng tôi còn suy nghĩ vì cô mà giữ lại
đứa con hoang ở trong bụng của cô, vậy
mà cô lại…”
“Câm miệng!” Dạ Âu Thần trách móc
một câu, Lang An im lặng.
“Anh nói cái gì chứ?” Thẩm Cửu khó có
thể tin được mà trừng to mắt, không thể
tin được lời nói của Lang An: “Sao có thể
được, anh rõ ràng…
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm vào Dạ Âu
Thần, ngày hôm đó trước khi cô ngất đi,
không phải anh đã kêu người ta làm phẫu
thuật phá thai cho cô rồi sao? Còn để
Lang An tự mình tìm bác sĩ tới, sau đó cô
lại ngất đi, lúc tỉnh dậy thì đã trở về nhà họ Dạ rồi.
“Đừng có suy nghĩ quá nhiều, đối với
loại phụ nữ như cô, tôi lười phải ra tay mà
thôi.” Dạ Âu Thần lạnh giọng nói xong lời
đó liền kêu Lang An đẩy anh đi khỏi.
Nhìn qua bóng lưng của hai người, trái
tim của Thẩm Cửu rối thành một đoàn.
Sao lại như thế được, cô còn tưởng
rằng… đứa bé đã sớm mất rồi, bây giờ
Lang An nhắc tới, cô bỗng nhiên nhớ đến
ngày hôm đó lúc mình tỉnh dậy, bụng của
cô hoàn toàn không có thay đổi gì.
Nghĩ đến cái này, Thẩm Cửu lấy điện
thoại di động ra gọi cho Hàn Mai Linh.
Sau khi Hàn Mai Linh đến nơi thì trực
tiếp mang cô đến bệnh viện làm kiểm tra,
lúc bác sĩ chúc mừng cô mang thai, cả
người của Thẩm Cửu vẫn ngây ngốc.
Tại sao lại như vậy chứ? Cô còn cho
rằng Dạ Âu Thần sẽ không chấp nhận đứa
bé này, không ngờ là…
“Xem ra Dạ Âu Thần ở trong miệng của
cậu cũng không phải là loại người khát
máu vô tình mà.”
Thẩm Cửu không phản bác, buông
thõng tầm mắt, không biết là đang suy
nghĩ cái gì.
“Tiếp theo cậu muốn làm như thế nào đây?”
“Không biết nữa, đi một bước tính một
bước thôi.” Thẩm Cửu cũng không có kế
hoạch cho cuộc đời, cuộc đời của cô từ
khi gả cho Lâm Tuấn thì bắt đầu sống vì
anh ta, sau đó ly hôn thì bị ba mẹ yêu cầu
đến nhà Dạ. Bây giờ mục đích chỉ có một
cái, đó chính là ở lại nhà họ Dạ.
“Nhưng mà… người đàn ông xa lạ đó rốt
cuộc là ai vậy chứ?” Hàn Mai Linh tò mò
muốn chết: “Cậu nói là anh ta ngủ với
cậu, chẳng lẽ là không sợ cậu mang thai
hả? Tại sao mà không đi tìm cậu? Cửu à,
cậu có nghĩ đến muốn đi tìm người này không?”
Tìm người đàn ông xa lạ đó? Ánh mắt
của Thẩm Cửu có chút hoảng hốt: “Tìm
anh ta để làm gì chứ? Tớ hoàn toàn không
có ấn tượng gì với anh ta, căn bản không
biết anh ta là người như thế nào. Ngày
hôm đó mưa quá lớn, trời quá tối, không
nhìn rõ cái gì cả, hơn nữa bây giờ tớ là vợ
của Dạ Âu Thần, nếu như đi tìm một người
đàn ông, đến lúc đó nhà họ Dạ sẽ càng
không thèm chứa chấp tớ.”
“Như vậy đi, để tớ sai người tìm hiểu
cho cậu, xem xem có tra ra được thông tin
gì hay không.”
“Cảm ơn cậu, Mai Linh.”
“Cảm ơn tớ cái gì chứ. Muốn cảm ơn
cũng phải là tớ cảm ơn cậu, lúc đầu tớ ở
trường học bị tất cả mọi người ở trường
học ức hiếp, cũng chỉ có một mình cậu xã
thân ra mà cứ tớ, còn chịu đòn thay cho tớ
nữa.” Nói đến cái này, Hàn Mai Linh liền
nhớ đến đoạn thời gian ở trong trường
học, lúc đó cô ấy vẫn còn chưa đến nhà
họ Hàn, cô ấy vẫn là một người nghèo rớt
mồng tơi, ở trường học bị ức hiếp, là Thẩm
Cửu đã đứng ra cứu cô ấy.
Sau đó hai người bọn họ trở thành chị
em tốt của nhau.
Trở lại nhà họ Dạ, Thẩm Cửu trực tiếp đi về phòng.
Sau khi bước vào cửa, phát hiện hơn Dạ
Âu Thần không có đến công ty, sau khi trở
tay đóng cửa, lại suy nghĩ một chút rồi di
về phía của anh.
Dạ Âu Thần ngồi ở trên xe lăn, một tay
đang xem tạp chí tài chính, cái tay còn lại
thì đặt trên cái bàn cao di động, ở trên bàn
có đặt một cái laptop.
Sau khi Thẩm Cửu đi đến gần thì mới
phát triển lỗ tai của anh có đeo một cái tai
nghe bluetooth mà ở trên laptop đang phát video.
Hình như là… đang họp video.
Thấy thế, lời nói đến bên môi của Thẩm
Cửu liền dừng lại, đứng ở một bên yên
tĩnh nghe anh nói.
“Ừm, ý kiến này không tệ, tiếp tục di.”
“Có thể cố gắng mà đạt được.”
“Ừm.”
Dạ Âu Thần không nhiều lời, đa số đều
là nói vài câu ngắn gọn, vẫn chưa vượt
qua được đầu ngón tay. Ánh mắt chăm
chú rơi trên tạp chí, lúc này nói: “Gửi
phương án đến email đi.”
Có lẽ là khoảng nửa tiếng, cuối cùng
cuộc họp cũng đã kết thúc.
Từ lúc Thẩm Cửu đi vào thì vẫn đứng
cho đến khi cuộc họp của anh kết thúc.
Nhìn thấy người ở trên màn hình biến
mất, Thẩm Cửu mới bước về phía trước
một bước, không ngờ đến Dạ Âu Thần lại
lạnh lùng nói: “Đừng đến gần tôi.”
“…” Bước chân của Thẩm Cửu đứng
nguyên tại chỗ.
Dạ Âu Thần nghiêm túc mà chuyên chú
đăng nhập vào trong email, xem email gửi tới.
Thôi được rồi, hóa ra là anh phải xử lý công việc.
Thẩm Cửu cũng không làm phiền anh
nữa, quay người chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại.”
Thẩm Cửu quay đầu lại, không hiểu cho
lắm mà nhìn chằm chằm vào anh.
“Đứng chờ ở đây.”
Dạ Âu Thần lại nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Cửu trừng
lớn hơn, không cho mình đi tới gần, lại
không cho cô đi khỏi, vậy mà cứ muốn cô
chờ ở chỗ này?
Không bị bệnh đó chứ?
Có điều bởi vì Thẩm Cửu biết là mình đã
trách lầm anh, ngày hôm qua còn níu lấy
cổ áo của anh mà nói anh là cầm thú, tàn
bạo, một con động vật cũng có tình cảm
hơn so với anh, trong lòng của cô cảm
thấy có lỗi.
Cho nên Thẩm Cửu cũng không cử
động, chỉ có thể tiếp tục đứng đó.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây,
Thẩm Cửu không biết là mình đứng bao
lâu, chỉ biết là lúc Dạ Âu Thần xử lý công
việc thì rất là nghiêm túc.
Hơn nữa, cô cũng đột nhiên cảm giác
được người đàn ông đang nghiêm túc xử
lý công việc thật sự rất đẹp trai
Dần dần, chân của Thẩm Cửu hơi tê,
nhưng mà Dạ Âu Thần vẫn còn chưa có ý
kết thúc như cũ.
Anh là đang trả thù mình hả? Bởi vì
trước đó mình nói mấy lời đó với anh, cho
nên anh cố ý làm như thế này?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhịn không
được mà nhíu đôi mi thanh tú lại, cúi
người xuống xoa xoa bắp chân đang run
lên của mình.
Rốt cuộc, Dạ Âu Thần cũng nâng mắt
lên một chút, nhìn về phía cô.
Thẩm Cửu nhanh chóng đứng thẳng
người dậy, giống như là một đứa bé làm sai chuyện.
“Chưa tới một tiếng đồng hồ mà đã
đứng không yên à?” Dạ Âu Thần đưa tay
ra nhìn thoáng qua đồng hồ, đôi môi
mỏng mang theo ý cười lạnh lùng.
Thẩm Cửu giật giật khóe miệng, không
nói cái gì.
“Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Thẩm Cửu vẫn không nói chuyện, Dạ
Âu Thần hừ lạnh một tiếng, bộp một tiếng
khép laptop lại, lúc chuẩn bị rời đi, trong
lòng của Thẩm Cửu quýnh quáng lên,
khẩn trương nói: “Xin lỗi anh!”
Đôi mắt sắc bén nhíu lại, Dạ Âu Thần
xoay qua nhìn về phía cô.
“Tôi xin lỗi anh chuyện của hai ngày
hôm trước.” Thẩm Cửu trịnh trọng nói
xong, còn đặc biệt thành khẩn cúi người
xuống, cúi mình nhận lỗi với Dạ Âu Thần.
Sau khi cô đứng thẳng người dậy, Thẩm
Cửu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Dạ
Âu Thần đang nhìn mình.
“Tôi cho là…
“Cho là cái gì?” Giọng điệu của Dạ Âu
Thần lạnh lẽo, mang theo trào phúng: “Cô
sẽ không cho rằng tôi giữ lại đứa con
hoang này là có ý gì đối với cô đó chứ?
Phụ nữ, đập tan cái suy nghĩ này càng
sớm càng tốt.”
“Tôi…” Thẩm Cửu vốn chỉ muốn nói
mấy hối có lỗi với anh, không ngờ đến anh
lại mở miệng nói ra mấy câu độc ác như
thế, sắc mặt khó xử trắng bệch.
“Đây là hợp đồng.”
Đột nhiên Dạ Âu Thần lại ném cho cô
một túi hồ sơ, Thẩm Cửu vừa định đưa tay
nhận lấy, cái túi liền rơi bộp xuống ở bên
chân của cô, Thẩm Cửu run lên một cái rồi
mới cúi người xuống nhặt cái túi lên.
Đợi sau khi cô mở cái túi ra, mới phát
hiện điều kiện sau khi kết hôn.
“Ký tên đi.” Giọng nói lạnh lùng của Dạ
Âu Thần không có nhiệt độ, cô ngẩng đầu
lên nhìn anh một chút, nhìn thấy đáy mắt
của anh đều là âm u, nhanh chóng xem
hợp đồng một lần.
“Cho dù cô hay là em gái của cô, đều
phiền phức như nhau, cho nên tôi chỉ cho
cô thời gian nửa năm, nửa năm sau cô
cầm phần hợp đồng này và chỉ phiếu rời
khỏi nhà họ Dạ, đừng có trở về nữa.”
Dứt lời, Dạ Âu Thần lại để một tờ chi
phiếu lên trên bàn.
Nhìn thấy tờ chi phiếu đó, Thẩm Cửu
cảm thấy có một chậu nước lạnh dội lên
đầu của mình.
Lúc cô đến đây thì vẫn luôn tìm từ để
nói lời xin lỗi, không ngờ đến đây anh lại
chuẩn bị xong hợp đồng và chỉ phiếu từ lâu.
“Số tiền đó hẳn đã đủ để lấp đầy sự hư
vinh ở trong lòng của cô nhỉ?”