Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc - Chương 1802
Đọc truyện Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc Chương 1802 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Chương 1802 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tiêu Túc cũng nhìn thấy bộ dạng của Giang Tiểu Bạch vào lúc này.
Khi mở mắt ra, đôi mắt của cô ấy đỏ hoe, không chỉ vậy mà còn cả má, cổ và lỗ tại cũng là màu hồng.
Cái này là đã uống bao nhiêu? Tiêu Túc không nói gì, cậu ta nhíu mày thật chặt, nhìn thấy ánh mắt nhìn Giang Tiểu Bạch có chút không vừa lòng.
Vốn tưởng rằng cô sẽ đứng dậy, ai biết Giang Tiểu Bạch chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó liền nằm sấp trở lại.
Chàng trai bartender ở quán bar cuối cùng cũng không chịu được nữa, lập tức bước chân tới, nói: “Chàng trai này… Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một vài câu, tối nay bạn gái của anh uống nhiều quá, anh kêu cô ấy đứng lên, tôi nghĩ cô ấy cũng không thể nào đi lại được khi đứng dậy đâu, nếu không thì anh vẫn nên ôm cô ấy trở về đi?”
Cậu ta thề, bởi vì chính mình không thể chịu được cảnh tượng vừa rồi nên mới đề nghị như vậy, nhưng chính cậu ta cũng không ngờ rằng lại bị ánh mắt sắc bén của Tiêu Túc hướng về phía mình.
Chàng trai bartender sửng sốt, lập tức xua tay nói: “Anh hãy xem như chuyện gì tôi cũng chưa nói Sau đó, cậu ta xoay người quay sang tiếp đãi những vị khách khác.
Tiêu Túc chỉ đơn giản đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Giang Tiểu Bạch, nâng cô ấy đứng lên.
Giang Tiểu Bạch đang ngủ ngon lành thì đột nhiên bị lỗi dậy, đầu nhức vô cùng, ngay lập tức tức giận rống lên: “ Ai vậy, mau buông tôi ra!”
Giọng cô vô cùng tức giận, nghe không giống như là đang say rượu.
Nếu không phải hai má và cái cổ đã ửng đỏ thì hoàn toàn không thể nhìn ra là cô đã uống rượu.
Anh càng nhìn càng tức giận, lực đạo đang nắm cánh tay cô càng mạnh thêm, gần như muốn nghiền nát cánh tay của cô.
“ Cô là một đứa con gái lại dám đến quán bar uống rượu, cô không biết suy nghĩ sao? Uống nhiều như vậy là hy vọng bản thân say đến chết để cho người ta dễ nhặt xác cho cô sao?
Việc quán bar nhặt xác không biết đã xảy ra bao nhiều lần rồi.
Trong một đêm, tình yêu thì cũng thôi đi, có người khi tỉnh lại ngay cả nội tạng, mạng cũng không còn.
Một đứa con gái như cô, thì không biết tự yêu quý bản thân mình sao?
Anh bị cô làm cho tức đến đau cả đầu huyệt tháidương cũng theo đó mà giật thình thịch, sức lực trên cánh tay của Tiểu Bạch dần dần tăng lên.
Đến khi cô không chịu nổi nữa, nghẹn ngào kêu lên: “Đau..”
Lúc này anh mới định thần lại mà buông lỏng cô ra.
Cô uất ức nhìn anh, miệng cũng móp méo cả lên nói: “Anh hung dữ như thế làm gì? Tôi cứ thích uống rượu đẩy liên quan gì đến anh chứ? Buông tôi ra đi.
Anh: “…
Giang Tiểu Bạch trước mắt đột nhiên như biến thành một cô gái bé bỏng vậy, không chỉ là biểu cảm mà ngay cả cách nói chuyện cũng giống y hệt đứa con nít đang làm nũng vậy.
Rõ ràng một giây trước cô còn hung dữ mà kết quả một giây sau lại như đứa trẻ chịu uất ức vậy?
Anh bị phản ứng của cô làm cho mờ mịt, nhưng anh vẫn biết rất rõ, việc quan trọng nhất lúc này chính là đưa cô về nhà.
Cho nên anh cũng không muốn nói chuyện vớ vẩn với cô nữa mà lạnh lùng nói: “ Về nhà rồi nói.”
Ở đây quá ồn ào cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Anh kéo cô đi ra ngoài, nhưng cô không chịu động đậy một chút nào, cứ đứng yên ở đó không chịu đi, thậm chí một tay còn lại của cô còn ôm lấy cái ghế bên cạnh của quầy bar.
“Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ cô còn muốn ở lại đây tiếp tục uống sao?”Cô không nói chuyện, chỉ ôm cái ghế ngồi xổm ở đó, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên đối mặt nhàn nhặt nhìn chằm chằm vào anh.
“Tôi muốn anh ôm cô về.”
Anh:“?”
Ban đầu anh tưởng bản thân mình nghe nhầm.
“Cô nói cái gì?”
Cô nghiêm túc nhấn mạnh nói: “ Ôm tôi về nhà. Sau đó gục đầu xuống, đáng thương mà nói: “ Đầu tôi rất choáng, tôi đi không nổi.