Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc - Chương 1556
Đọc truyện Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc Chương 1556 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Chương 1556 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cũng không biết có phải La Lo Li đã bị Kiều Trị búng trấn tới ngốc nghếch hay là vì lí do nào khác, mặc dù đang rất đau nhưng khi nghe Kiều Trị nói những lời này, cô ấy lại nhìn anh ta bằng đôi mắt dựng dưng ngấn lệ rồi gật gật đầu.Sau đó, nụ cười trên mặt Kiều Trị bỗng chốc trở nên cứng đờ, bởi vì đó chỉ là một câu nói đùa, anh ta chỉ muốn trêu đùa cô gái ngốc nghếch đó mà thôi. Nào ai ngờ rằng cô nàng ngốc nghếch này lại còn nhìn anh ta rồi gật đầu, mắt rưng rưng như sắp khóc. Vậy nên điều này đã khiến Kiều Trị sững người ngay tại chỗ, mãi một lúc sau anh ta mới định thần lại, anh ta cốc một cái thật mạnh vào đầu La Lo Li: “Cô ngốc thật đấy à? Mới có mấy bữa cơm mà đã mua chuộc được cô rồi? Vậy mà lại thật sự đồng ý lấy thân báo đáp à? Cô là con gái, là con gái đó cô có hiểu không? Những câu như thế này mà cũng có thể tùy tiện đồng ý được à? Như vậy sẽ bị thiệt đó cô biết không?” Anh ta vừa nói vừa chọc chọc vào trán con gái nhà người ta, vầng trán trắng nõn như tuyết của La Lê bị anh ta chọc đến mức ửng đỏ cả lên. La Lo Li lại càng nước mắt đầm đìa, cô ấy nhìn anh ta rồi lắc đầu: “Anh không hiểu đầu, kể từ sau khi tôi một mình tới đất nước xa lạ này… Anh là… Là người đầu tiên đối xử tốt với tôi như thế”
“Vậy nên cô có thể lấy thân bảo đáp sao? Hừ, tôi đây chỉ đưa cô đi ăn có mấy bữa cơm thôi, không cần phải cảm động đến vậy đâu, nhé! Huống hồ, cô lại quen biết với chị dâu nhỏ, tôi chỉ là đang thay cô ấy chăm sóc cô mà thôi!”
Sau khi Kiều Trị nói ra những lời này, ánh sáng trong mắt La Lo Li dường như đã tối sầm hơn đôi chút, thế nhưng anh ta hoàn toàn không hề để ý, chỉ giục La Lo Li mau chóng ăn cơm. Mặc dù sau đó Kiều Trị vẫn dẫn cô ấy đi ăn những bữa cơm thịnh soạn như trước, thế nhưng trong lòng anh ta đã le lói những thay đổi nhỏ. Cũng không biết có phải vì những lời nói trêu đùa cô ấy trước đó hay không, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt La Lo Li sáng lên khi thấy đồ ăn, sau đó cúi đầu ăn một cách ngoan ngoãn, nhìn dáng vẻ đó của cô ấy, anh ta có cảm giác rất thỏa mấn.
Cũng không biết đó là đang kiếm lợi riêng hay là gì khác.
Hơn nữa Kiều Trị không biết cảm xúc của La Lo Li có thay đổi gì chưa, dù sao thì trong lòng anh ta cũng đã có chuyển biến rồi, vậy nên khi Hàn Minh Thư hỏi, anh ta mới cảm thấy chột dạ.
Vậy nên đến bây giờ Kiều Trị vô cùng hối hận, nếu sớm biết một câu nói có thể gây ra sự thay đổi lớn trong lòng đến vậy thì anh ta đã không ăn nói linh tinh.
Hàn Minh Thư nhìn Kiều Trị trước mặt, dường như anh ta bỗng chốc đã chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình. Trông dáng vẻ này rất giống như đang nghĩ về chuyện của La Lo Li, cô khua khua tay trước mặt anh ta: “Đang nghĩ gì thế?”
Nghe thấy giọng cô, lúc này Kiều Trị mới định thần trở lại. Thấy Hàn Minh Thư đang nhìn mình, anh ta đỏ mặt rồi lùi về sau hai bước.
“Có nghĩ gì đâu, chị dâu à, cô có biết chuyện của La Lo Li không?” Nghe anh ta hỏi vậy, Hàn Minh Thư bỗng ngây người. Thời gian cô và La Lo Li quen biết nhaucũng không tính là dài, hơn nữa khi ở công ty, thời gian hai người gặp mặt riêng cũng vô cùng ít ỏi, vậy nên cô cũng không biết gì nhiều về cô ấy. Hơn nữa cô cũng không phải là một người hay buôn chuyện, một vài chuyện nhỏ nhặt mà cô biết cũng là do ban đầu La Lo Li kể cô nghe. Biểu cảm trên mặt Kiều Trị bỗng trở nên nghiêm túc: “Sau khi chị dâu về nước, có một đảm người đã năm lần bảy lượt muốn bắt La Lo Li, lần nào cô ấy cũng phải bỏ chạy thục mạng, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Lúc đầu khi tôi hỏi cô ấy cũng không nói, tôi cứ tưởng cô ấy đã đắc tội với ai, hoặc là đang nợ tiền ai đó. Sau này, sau một lần được tôi giúp đỡ, cô ấy mới nói cho tôi biết, thì ra cô ấy trốn ra nước ngoài vì không muốn kết hôn.”
Hàn Minh Thư khẽ gật đầu: “Chuyện này thì cô ấy từng kể sơ qua với tôi, có điều tôi cũng không biết rõ lắm.
“Người nhà La Lo Li muốn gả cô ấy cho một người đàn ông lạ mặt để đổi lấy lợi ích. Cô ấy không đồng ý, vì vậy người nhà đã cắt tài chính của cô ấy, ngoài ra còn cấm không cho cô ấy ra khỏi cửa. Sau đó cô ấy đã tự mình tìm cơ hội rồi trốn ra ngoài.”
“Sau đó có lẽ chính là lúc hai người gặp mặt.” Kết hôn với một người đàn ông lạ để đổi lấy lợi ích?
Khi nghe thấy câu nói này, Hàn Minh Thư bỗng nhiên lại nghĩ đến bản thân mình. Khi đó. Nhà họ Thẩm bắt cô phải gả tới nhà họ Dạ thay cho Thẩm Nguyệt, chẳng phải cũng là vì lợi ích đó sao? Khi ấy cô vừa mới li hôn thì đã phải tái giá, cô còn nghĩ rằngtrên thế giới này tại sao lại có ba mẹ độc ác đến thế. Sau đó cô mới phát hiện bọn họ vốn cũng không phải là ba mẹ ruột của cô.
Chẳng trách cô luôn cảm thấy ba mẹ quá thiên vị. Nếu như cô đã như thế này, vậy liệu La Lo Li có phải cũng…
Những lời này Hàn Minh Thư cũng chỉ có thể tự nói thầm trong lòng chứ không nói thẳng ra, cô lãnh đạm hỏi: “Vậy anh nghĩ thế nào?”
“Hả?” Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, Kiều Trị ngày người đáp lại.
Hàn Minh Thư nhìn anh ta rồi cười: “Chẳng phải anh thích cô ấy sao?”
Kiều Trị: “?”
Chết tiệt? Anh ta nói mình thích cô ấy khi nào chứ? Kiều Trị nhìn Hàn Minh Thư, ánh mắt như nhìn thấy ma quỷ, anh ta ôm ngực nói: “Chị dâu à, chúng ta đừng có dọa nhau như vậy có được không? Tôi nói là thích La Lo Li bao giờ chứ?”
“Vậy sao? Anh không có cảm giác gì với cô ấy sao?” Hàn Minh Thư cười như không cười nhìn anh ta. Thật ra vừa rồi cô có thể thấy rõ, khi Kiều Trị nhắc tới La Lo Li, trong giọng điệu chứa đầy ý bảo vệ chở che, cô đoán rằng có lẽ vì ở cạnh nhau lâu mà hai người này đã nảy sinh tình cảm.
Nếu không thì tại sao Kiều Trị lại trông có vẻ chột dạ như vậy chứ? Bị Hàn Minh Thư hỏi câu này, Kiều Trị lại càng chột dạ hơn, anh ta vốn định lớn tiếng phủ nhận rằng bản thân không hề có cảm giác gì với côbé đó. Thế nhưng khi lời đã ra đến miệng, anh ta lại nghĩ đến ngày mà anh ta nói lời đùa cợt đó, lại công thêm bầu không khí kỳ lạ khi hai người ở cạnh nhau.