Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc - Chương 1364
Đọc truyện Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc Chương 1364 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Chương 1364 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Nhưng người đó không phải là trợ lý bên cạnh cậu Dạ sao? Anh ta lại thích cô?”
Lăng Nguyệt Nguyệt đặt câu hỏi một cách thẳng thắn, không hề quanh co lòng vòng. Cô ta thẳng thắn đến mức khiến má của Tiểu Nhan đỏ bừng, sau đó cô ấy ho khan và bắt đầu.
“Cũng không tính… là thích đi.”
“Thì ra cô dễ thẹn thùng như vậy sao?” Lăng Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm hai má ửng đỏ của cô ấy, vui vẻ như tìm được thế giới mới tay chống cằm: “Anh ta đang theo đuổi cô sao?”
Tiểu Nhan gật đầu, nhỏ giọng lên tiếng đồng ý.
“Ha, đúng vậy, tôi thấy anh ta lớn lên cũng ra dáng lắm, nhìn đâu cũng được Lăng Nguyệt Nguyệt thực sự bắt đầu nghiêm túc đánh giá Tiêu Túc, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó sau đó nhìn Vương An ở với phía trước: “Đẹp trai hơn anh nhiều”
Vương An: ”…
Anh ta thầm cần răng, anh ta đã khiêu khích ai? Tiêu Túc thực sự không phải là một con người, hai họ không còn cơ hội nào cả. Hiện tại Nguyệt Nguyệt còn nói rằng cậu ta đẹp trai hơn nhiều so với bản thân.
Nghĩ đến đây, Vương An rất không phục: “Nhưng mà anh ta cũng không cao lớn dũng mãnh như tôi, vừa nhìn liền cảm thấy không an toàn. Nào giống như tôi, nếu có người bắt nạt cô thì tôi chặn hết thảy cho cô, sau đó trả lại gấp mười lần”
Lăng Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn anh ta: “Thôi đi, anh không cần phải ở đó mà không biết xấu hổ nói thành một tên đại ca mà khoe khoang, anh đơn giản chỉ là một cái lớn ngu ngốc”
“Này này, dù là cá lớn ngu ngốc thì sao, dù sao thì tôi đã định là sẽ quấn chặt cô rồi”
Lăng Nguyệt Nguyệt đỏ bừng mặt, hung hăng nhìn anh ta: “Câm miệng!”
Tiểu Nhan chớp chớp mắt chợt nhận ra mình đã vô tình làm sai chuyện gì, tuy rằng tránh Tiêu Túc nhưng mà… cô ấy cũng trở thành bóng đèn cho hai người này!
Chẳng trách sắc mặt của Vương An đã không đúng, hóa ra là như vậy.
Đột nhiên, Tiểu Nhan cảm thấy quá xấu hổ và ngừng nói.
Khi về đến nhà, Tiểu Nhan nhếch miệng nói với hai người họ: “Cảm ơn hai người đã đưa tôi về, lần sau nếu có cơ hội thì tôi sẽ mời hai người đi ăn Lư:uý tối.
Vương An: “Không cần cám ơn, lần sau không cần mời chúng tôi đi ăn tối. Nếu có cơ hội thì tôi muốn ở riêng hai người thôi, cám ơn”
Tiểu Nhan: “… Rất thành thật.”
Bốp! Lăng Nguyệt Nguyệt thẳng tay tát vào sau đầu Vương An: “Câm miệng cho bài”
Sau khi bị mắng, Vương An thành thật sờ gáy mình, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười nhếch mép, Lăng Nguyệt Nguyệt quay lại với Tiểu Nhan: “Được rồi, đừng nghe anh ta nói lung tung nữa, cấu trúc não của anh ta khác với người thường, cực kỳ lạ lùng. Cô cứ đi đi, chúng tôi nhìn cô đi lên rồi mới rời đi”
“Cảm ơn, vậy thì tôi đi đây, đi đường cẩn thận”
Tiểu Nhan nhanh chóng đi lên lầu, sau đó bước đến cửa sổ nhìn xuống thì thấy đầu của Lăng Nguyệt Nguyệt đang ngẩng lên, Tiểu Nhan vẫy tay với cô ta, Lăng Nguyệt Nguyệt quay trở lại xe với một nụ cười, sau đó rời đi.
Sau khi nhìn hai người họ rời đi thì Tiểu Nhan sững sờ đứng đó, Lăng Nguyệt Nguyệt và Vương An vừa đi vừa cãi nhau nhưng họ cũng rất vui vẻ.
Tất cả mọi người có vẻ đều hạnh phúc, nhưng cô thì sao..”
“Đứng ngây ngốc ở đây làm gì?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng khiến Tiểu Nhan kinh ngạc, suýt chút nữa đã nhảy khỏi nơi này.
Cô ấy quay đầu lại và nhìn thấy La Tuệ Mỹ đang cầm một cốc nước đứng phía sau nhìn mình chằm chằm.
Đã rất muộn rồi, La Tuệ Mỹ bộ dạng này trông thật kỳ quái và đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến mức che tim: “Mẹ, mẹ làm gì mà đáng sợ như vậy? Đã muộn rồi, mẹ đừng làm chuyện này có được không sao? Nếu con bị mẹ dọa sợ lên cơn đau tim thì sao?”
“Cắt” La Tuệ Mỹ dửng dưng động tác cắt, sau đó đi đến bên cửa sổ và nhìn xuống với vẻ tò mò: “Nói mẹ đáng sợ, chính con không nói tiếng nào mà nằm nhoài bên cửa sổ thì chẳng lẽ không đáng sợ? Người không biết còn tưởng con định nhảy lầu đó?”
Tiểu Nhan: “… Đây là tầng ba, con có muốn nhảy lầu thì cũng sẽ đi lên sân thượng có được không?”
La Tuệ Mỹ: “Con đang nhìn gì vậy? Tình lang sao? Người đàn ông đã đưa con trở lại?”