Tôi thật sự rất giàu - Chương 5
Đọc truyện Tôi thật sự rất giàu Chương 5 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tôi Thật Sự Rất Giàu – Chương 5 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tôi Thật Sự Rất Giàu – Thời Duyệt (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Dịch + beta: Bánh
Bạn nhỏ Thời Duyệt – người tự nhận mình dốt đặc văn võ, hát múa phế lòi – dùng một tay cầm hạt dưa, một tay cầm ly trà, nghe đạo diễn Trình cùng Trần Thư Ngữ thay phiên nhau thi triển Mê Hoặc Đại Pháp —— tục gọi là Tẩy não.
Lúc đó cậu mới biết hóa ra hai người này đã hợp tác để mở một phòng làm việc, và tất nhiên, cả hai cũng đang ngầm công khai mối quan hệ người yêu trong một phạm vi nhỏ.
“Em suy nghĩ lại đi, sau khi em trở thành người nổi tiếng sẽ có nhiều người biết đến tên tuổi của em hơn. Em đi đến đâu là sẽ có người chào hỏi em đến đó, chẳng phải rất danh giá sao?” Con người ai chả có lòng ham hư vinh, huống chi là một người trẻ mới trạc hai mươi tuổi như Thời Duyệt, đạo diễn Trình không tin cậu sẽ không động lòng.
“Có tác dụng gì sao?” Thời Duyệt nhấp một ngụm trà, “Lúc mua đồ ăn có thể được giảm giá không?”
Đạo diễn Trình nghẹn, hình như là không thì phải.
“Thế… vậy em không muốn được săn đón bởi người hâm mộ sao? Em không muốn kiếm thật nhiều khoản tiền lớn hay sao?” Đạo diễn Trình vẫn không chịu từ bỏ.
Thời Duyệt vẫn rất bình tĩnh: “Ò, em không muốn.” Cậu chỉ muốn kiếm tiền nóng mà thôi, là loại tiền có thể giúp cậu nhanh chóng thoát khỏi cảnh nghèo rớt ngay lập tức. Làm người nổi tiếng á? Có khi còn chưa kịp phất lên đã chết đói nơi đầu đường rồi. Với cả, người ta nói làm người nổi tiếng là cái nghề không có tự do nhất, không thú vị gì cả.
“Thời Duyệt,” Trần Thư Ngữ vứt vỏ hạt dưa trên tay xuống, vừa phủi tay vừa từ từ nói: “Nếu em ký hợp đồng với bọn chị, những điều khoản trong hợp đồng sẽ được viết theo chiều hướng có lợi nhất cho em. Chị sẽ ghi chú thật rõ rằng bên chị sẽ không ép buộc em phải làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến sức khỏe thể chất, tinh thần cũng như danh tiếng của em cả. Bọn chị cũng sẽ không để em phải nhúng tay vào bất cứ chuyện dơ bẩn nào trong giới.”
Thời Duyệt lắc đầu, không có chút gì gọi là dao động: “Chị Trần, đạo diễn Trình, sao hai người lại muốn ký hợp đồng với em chứ? Nói thật, cái gì em cũng không biết làm hết đó. Không có kinh nghiệm diễn xuất, ca hát nhảy múa cũng chả được, nếu mà em có tài lẻ gì, thì chắc là tài leo cây trộm trứng chim quá.”
“Hai người mà ký với em thì cũng không khác gì ký với một cái thùng cơm* bị bệnh thiếu máu cả!”
Huống hồ gì đây còn là một cái thùng cơm vừa kén ăn lại còn khó nuôi, Thời Duyệt vô cùng tự hào mà nghĩ mình đúng là quá hiểu bản thân mình.
*Thùng cơm: ý chỉ những người vô tích sự, bất tài, không làm được gì ngoài việc ăn.
Mi mắt Trần Thư Ngữ khẽ co giật, cô nhìn về phía đạo diễn Trình, thấy khóe miệng của người đàn ông nhà mình cũng đang giật giật thì mới lấy lại được cân bằng về mặt tâm lý.
May quá, không chỉ có mỗi mình mình là bị sang chấn.
Cơ mà đây là lần đầu tiên Trần Thư Ngữ thấy có người dùng từ thùng cơm để tự miêu tả về bản thân mình, quá đỉnh.
Không thể cứ mồm mép mãi với thằng nhóc này được, Trần Thư Ngữ quyết định nói thẳng: “Là vì chị thích tài năng diễn xuất của em, không muốn lãng phí một người tài. Cứ thế này nhé, ký với bên chị đi, hợp đồng sẽ được làm mới mỗi năm, trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, bên chị sẽ sắp xếp cho em ở miễn phí trong một căn hộ chung cư cao cấp.”
Lông mi của Thời Duyệt khẽ run, có thể thấy là cậu đã bắt đầu lung lay.
“Công ty sẽ chi trả toàn bộ phí đi lại cho em, nói cách khác, nếu em ngồi máy bay đi đến bất cứ nơi nào, chỉ cần có dính dáng đôi chút đến công việc thì bên chị sẽ thanh toán hết, dù em có đến đó làm việc một ngày rồi chơi hai ngày cũng không thành vấn đề.”
Hai mắt Thời Duyệt sáng lên.
“Trong thời gian ký kết, lương cơ bản hằng tháng sẽ là 4000, có thể được ứng trước, còn lợi nhuận đến từ các khoản thu nhập khác sẽ được chia phần trăm theo hợp đồng.”
Mắt Thời Duyệt tỏa sáng, cậu lặng lẽ ngồi dậy, thẳng sống lưng, buông chén trà ra, đặt hai tay trên đùi, nở một nụ cười dè dặt: “Bà chủ ơi, khi nào thì mình ký hợp đồng vậy ạ?”
Có được ứng lương trước hay không cũng không sao cả, chủ yếu là vì cậu không muốn bỏ lỡ một công việc ngon nghẻ như vậy.
Thời Duyệt – với một nụ cười hở tám cái răng đầy tiêu chuẩn – trông có vẻ rất dửng dưng, cứ như thể người vừa làm ra một hành động vĩ đại là tự bán mình để lấy 4000 lương cơ bản không phải là cậu vậy.
Đạo diễn Trình – người chứng kiến cảnh này từ đầu tới cuối – kinh ngạc tới mức mắt sắp lọt ra khỏi tròng, một lúc lâu sau, y mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng giơ ngón tay cái lên với người yêu mình.
Trần Thư Ngữ nhướng mày đầy đắc ý, cô đã xem Weibo của Thời Duyệt và biết được về hoàn cảnh của đứa nhỏ này, tất nhiên là cũng sẽ biết được nhu cầu cấp thiết nhất ngay lúc ngày của người ta.
Thứ nhất là ấm no, hai là nơi ở, ba là tiền. Chỉ cần có thể thỏa mãn những yêu cầu này, thêm vào đó là một hợp đồng không quá khắc nghiệt, thì Thời Duyệt chắc chắn sẽ không từ chối.
Gương mặt, dáng người cùng tiềm năng của Thời Duyệt chính là lý do khiến Trần Thư Ngữ muốn ký hợp đồng với cậu, dù kỹ thuật diễn của đứa nhỏ này vẫn còn non nớt và không có nhiều kinh nghiệm, thì nhiêu đó vẫn đủ để khiến cô phải kinh ngạc.
Studio của bọn họ vừa mới thành lập, vẫn còn thiếu người, đặc biệt là những người có thể diễn xuất.
Không chỉ có cô thiếu mà cả giới này cũng thiếu, hiện tượng lão hóa đã xuất hiện từ lâu trong làng giải trí, những diễn viên giỏi, thật sự có thực lực giờ đã lớn tuổi, còn những người trẻ ở độ hai mươi thì lại nhan nhản khắp nơi, nhưng không có mấy ai là có năng lực diễn xuất thật sự.
Một chàng trai có tài năng như Thời Duyệt, nếu không gia nhập showbiz thì đúng là phí của trời.
Hiệu suất làm việc của đạo diễn Trình và Trần Thư Ngữ đều rất cao, hai người phân chia công việc cho nhau, thành công đưa Thời Duyệt dọn vào ở trong căn hộ chung cư trong đêm ngày hôm đó, và tất nhiên, điều càng quan trọng hơn chính là khoản lương cơ bản 4000 cũng được đưa đến trên tay Thời Duyệt.
Đây là lần đầu tiên Thời Duyệt được cầm tới tiền từ sau khi bị lừa, cảm động đến mức không rớt một giọt nước mắt nào, cậu vội vàng kéo anh Trùng – người đã giúp đỡ cho mình khi còn làm diễn viên quần chúng – đi ăn một bữa lẩu lớn.
Và cũng chính vào cái ngày lịch sử này, chính là ngày mà cuối cùng thì cậu cũng không phải lên mạng tải ảnh đồ ăn ngon xuống để bịp cha già mình nữa, thay vào đó là ảnh đồ ngon mà mình thật sự được ăn!
Ba ngày sau, ngày nào Thời Duyệt cũng được đạo diễn Trình dắt theo bên người, y dạy cậu cách diễn, dạy cậu cách tìm cảm giác với ống kính cùng cung cấp những kiến thức có liên quan đến việc diễn xuất. Dù có người khác đang quay cũng vậy, đạo diễn Trình cũng lấy người đó làm mẫu để hướng dẫn cho Thời Duyệt.
Trong ba ngày đó, Thời Duyệt chỉ quay đúng một cảnh, vì các cảnh quay của các diễn viên khác trong dàn cast đều đã được lên lịch từ trước và không thể thay đổi, còn cảnh quay hôm đó của cậu là do Trần Thư Ngữ nhường khung giờ của mình lại, thế nên mãi cho đến chiều tối ngày thứ ba, sau khi các diễn viên khác hoàn thành cảnh quay của mình trước thời gian dự kiến, đoàn phim mới có dư thời giờ để Thời Duyệt quay nốt cảnh quay còn lại.
Sau một tiếng “Action”, khí chất của Thời Duyệt – người đang mặc một chiếc trường bào màu đen có thêu hình rồng vàng – lập tức thay đổi.
Trên ngai vàng đầy uy nghiêm, khuôn mặt tuấn tú của Thái Tử giờ đã tái nhợt, dù đang rất yếu ớt, nhưng bóng lưng kia vẫn thẳng như vậy, như thể đang cố chống đỡ cho sự kiêu ngạo cuối cùng còn sót lại của cả một đất nước.
Thật lâu sau, y nhìn đại điện không có một bóng người ở bên dưới, nở một nụ cười bi thương.
“Mộ Quốc, vẫn là bị hủy trong tay của nhà ngươi……”
Y chậm rãi cởi bỏ chiếc trường bào đẹp đẽ lại sang quý ra, để lộ lớp áo trắng tinh bên trong, đó là loại tang phục mà Mộ Quốc chỉ cho mặc mỗi khi có quốc tang.
Y lấy ra một con dao găm từ trong cổ tay áo, khẽ vuốt ve những hoa văn được khắc trên đó như thể đang tưởng niệm đến chủ nhân của con dao này vậy, người đó chính là nữ nhân mà y đã xem như muội muội để nuôi nấng.
Thêm một lúc sau, y thở dài, đâm con dao vào cổ của mình không một chút do dự.
Máu, máu tuôn trào ra khỏi miệng vết thương nơi cần cổ trắng nõn của nam nhân, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm vạt áo, nhuộm đỏ tang phục……
Đôi mắt đào hoa vốn chứa đựng đầy sự dịu dàng giờ đây chỉ còn lại những tuyệt vọng, nhưng đâu đó lại là sự nhẹ nhõm cùng bất đắc dĩ. Theo một tiếng thở dài nhẹ đến mức khó có thể nghe thấy được, vị Thái Tử mà người đời luôn yêu mến kia nhắm mắt, tuẫn quốc*.
*Tuẫn quốc: chết theo đất nước của mình.
Y không biết được, người được y coi như muội muội – Mộ Ca – đang bị người khác trói lại, bị bịt hết miệng mũi, trơ mắt nhìn y tự sát mà chết.
[Khúc này mn đọc cho vui thôi nha chứ tui không biết dịch sao cho nó ra văn phong của truyện cổ trang nữa huhu:D]
Cảnh quay đến đó là hết, nhưng đạo diễn Trình cùng các nhân viên công tác khác nhìn chàng trai máu me đầy người đang nhắm nghiền mắt trên ngai vàng mà không tài nào nói nên lời trong một lúc lâu.
Trong khoảnh khắc đó, thế mà bọn họ lại cảm nhận sự đau lòng.
Một lúc lâu sau, đạo diễn Trình mới lấy lại tinh thần, hô lên: “Thời Duyệt, đóng máy!”
Nhóc con đang giả chết trên ngai vàng lập tức bật dậy, lượn ngay tới trước mặt đạo diễn Trình như một bóng ma với cả người dính đầy máu giả.
Đạo diễn Trình bỗng cảm thấy có điềm chẳng lành, nhưng muốn chạy thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Chỉ thấy Thời Duyệt đi đến trước mặt y rồi đứng yên, cậu xòe hai tay ra, nở một nụ cười rạng rỡ: “Đạo diễn, lì xì đê.”
Đã hứa là diễn xong sẽ có lì xì, tui còn nhớ rõ lắm nha!
Đạo diễn Trình: “……”
Vị Thái Tử vừa mới chết thảm trong sự bi thương tuyệt vọng lúc nãy có thật là do thằng quỷ yêu này diễn không vậy?
Cuối cùng thì đạo diễn Trình vẫn móc bao lì xì mà mình đã chuẩn bị sẵn ra rồi đưa cho Thời Duyệt, sau đó, y nhận về được nụ cười còn chói lóa hơn cả ánh mặt trời của nhóc quỷ kia.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người xung quanh cũng không khỏi phát ra vài tiếng cười vui vẻ.
Đạo diễn Trình đã cố nhịn nhưng cũng nhịn không nổi nữa, y hỏi: “Thời Tiểu Duyệt, em có thể tiết lộ cho anh biết là lúc diễn thì em nghĩ đến chuyện gì không?”
“Anh hỏi cảnh vừa rồi ấy hả?” Thời Duyệt vừa đếm tiền vừa cười, “Em nghĩ đến cái đùi gà mà lúc đó em vất vả lắm mới nướng xong, còn chưa ăn được miếng nào thì đã bị con chó to lông vàng của nhà hàng xóm qua ăn hớt rồi, đau khổ muốn chết luôn á.”
Khóe miệng đạo diễn Trình run rẩy, chỉ có thế thôi sao? Lừa con nít à?
Nhìn thấy bộ dạng không nói nổi nên lời của đạo diễn Trình rồi lại nhìn bao lì xì dày cộm trong tay mình, lương tâm của Thời Duyệt bỗng thức tỉnh. Cậu quyết định không nói hươu nói vượn nữa, thu hồi vẻ tươi cười trên mặt rồi nói thật nghiêm túc: “Không lừa anh nữa, thật ra thì em chỉ cố gắng xem mình như Thái Tử mà thôi, em thử nghĩ xem nếu mình ở vị trí của người này, phải trải qua những gì mà y phải trải qua thì sẽ đau buồn khổ sở đến mức nào….”
Đó là những gì mẹ đã dạy cho cậu lúc còn nhỏ khi cả hai chơi trò diễn xuất tại nhà.
Diễn xuất nhập tâm* sao? Đó đúng là cách rất tốt để có thể vào vai một cách nhanh chóng. Đạo diễn Trình mím môi, nói thì có vẻ đơn giản thế thôi, nhưng người thật sự có thể làm được thì lại không có bao nhiêu người cả. Thêm vào đó, phương thức này có một khuyết điểm rất chí mạng, đó là diễn viên sẽ đắm chìm quá sâu vào nhân vật mà mình đảm nhận.
*Diễn xuất nhập tâm: xuất hiện từ đầu thế kỷ 20 do một triết học gia điện ảnh người Nga Konstantin Stanislavski hình thành. Người ta vẫn thường gọi đó là cách diễn “theo hệ Stanislavski”. Kỹ năng diễn xuất này buộc diễn viên phải tự mình tìm kiếm trải nghiệm cảm xúc cá nhân như nhân vật trong phim. Rất nhiều trường hợp, diễn viên phải sao chép các đặc tính của nhân vật để làm mình giống hơn. Những người luyện tập cực đoan thậm chí còn bỏ đói bản thân, không ngủ, cô lập mình với những người xung quanh để tìm cảm xúc. Diễn xuất nhập tâm được xem là kỹ thuật diễn xuất “tối thượng”, đỉnh cao trong diễn xuất, song để đạt được “cảnh giới” này, không ít diễn viên phải trả giá bằng chính sức khỏe, tinh thần và cả tính mạng của mình, có người còn bị ám ảnh bởi thế giới quan của nhân vật và không thể thoát khỏi cảm xúc của vai diễn đó.
Nhưng nhìn Thời Duyệt vừa diễn xong thì đã quay về với bộ dáng thường thấy của mình, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi nhân vật của cậu cả….
Y còn chưa kịp suy nghĩ lại thì đã thấy Trần Thư Ngữ đi ra khỏi phòng hóa trang, vừa đi tới, cô vừa không quên hét lớn: “Thời Duyệt, đi tẩy trang nhanh đi, xong rồi thì đi với chị, chị sẽ đưa em đi chạy show.”
Thời Duyệt chớp mắt đầy mong đợi: “Có được tiền không chị?”
Dù chị Trần đã nói rằng trước khi nổi tiếng thì có khả năng là cậu sẽ không kiếm được đồng nào, có khi còn phải làm không công, Thời Duyệt vẫn cảm thấy mình nên thử giãy giụa một chút, biết đâu lại có tiền thì sao!
“Không! Có! Tiền!” Trần Thư Ngữ nghiến răng nghiến lợi, không những không có tiền mà có khi cô còn phải đút tiền cho bên kia nữa kìa. May là cô có người quen làm trong show đó, nếu không chắc là lỗ to mất.
eyJpdiI6InRhXC9najZOQXhUc3ErTXQ3SmZmejRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJnSW9HRjVJOGt1WlQwUFE5V01yUHd6N2dwYTVNbFZnWTJsMlJJck9zWGxBMlBBWDJzZ0dCdlwvWU9kb1M4MDdwIiwibWFjIjoiYTM2YzNkZWI1YjE5MGUzZGJkNzE1NzZiZmFjMDU4NDg2MDZlM2Q2ZTY1OGYxYWM1ZTZlYjg0ZTQ4YmMyNjk0YyJ9eyJpdiI6Ilk5N29KTDRZK1BTd1NQWUFtaHhcL3BBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpvS0F5SmxUZXk3U2RtOXNkT2VaOGFJOXdDeDZMZDRjXC9GVjgzU1RNSHEzdVRoV1FsSW44ZHhhdW5OWmYyS2E0UVA4WVRPeGQrMUd3KzJhNlFwSWZ2cGE1Z09NcDF5TFlzYm5zczZDT2dWVEVVbWh1TTM0SW1JTzU3MkNncHZ3SGxCTmhpQ1NJbXo0WWtiVHM0WklZYXU4d054RnNnZ0tWVGtzXC9FSnl6R1g4PSIsIm1hYyI6ImRkMjQ0NmI3MWU5MjZjMGQ3NjZmZTIwODE3YzliY2RjNWM4MGI3M2FmZDMyM2JlOTQxMDNmMWQyOGVlM2U5ZjIifQ==eyJpdiI6InhianQ4a2c3SW92NThER2wzNU9GK1E9PSIsInZhbHVlIjoiUnlcL2lUWk9BMXBPZU5QczZ3anp5XC9VbnJ1ZitwbUpCTUFnT3dUSTNESyt2MElvR1p2VStvckt5QlZEZ1wvaG5wTyIsIm1hYyI6IjRmMzNmNWEzNjgyY2ExYWI2ZDg2OGJlM2Q3MzFlZjAzYmIxNTI5ZjQ4NzhmY2JmODU2NzAwYWYxZTNlMDc5OTQifQ==eyJpdiI6Ikc2RzRrbmZQQllLd2UybkpIZVN5dWc9PSIsInZhbHVlIjoiM21pSmtrRDBGdUM2dklURHBLWDhMWWU2Mm9XSlJuaEErMnFlU0FDcHZsTkNaVmlxb1A3b045YSsyRThoaUJ6NytGbUdrZTl0ajN0VWpsZW1MTUxjcnBuXC9XTWdHOHNJMWlodjJJZ0tZNDNBVGh1THJiSW1RVHBqWTNrRFFGYVcrcE1lOFlxN05hQkZqNGNJa3lrdlV6aG5mR1FSSmhlQ2s3MW5RMUo2YWdoV0pNaFVyck1udWlsaVVaWWNEMGE4NSIsIm1hYyI6ImE0MTg5NDQ1NTY2OTUwYWNiMGMxZjhiMjRjMzcxMTIwMTExMGViY2M2YWNlN2VhODViMjI1ODBiN2MwMWViNjYifQ==eyJpdiI6InkyT05HVmZKdG5yVUpjblRxTmVySWc9PSIsInZhbHVlIjoibWdJaWxaUmdoc2pKYWVQSTFpQ0FieXBxcVhQWUpCSEVVSEI4NDRFV0ViWlNxUTNaSkI5TVRyN2txSXljSWh1USIsIm1hYyI6IjZkNzE5M2RhOTYxYzk0ODFkNzFhMThkNjNlMjdiODMwNGE3ZmZmZGI1ZTIzYjRjMzk4NDJlMDE0NTc5NGRjNWMifQ==eyJpdiI6IjZVSm9UZGRBWEk4d2hZTjZXcFVUd3c9PSIsInZhbHVlIjoiNmNHZyt4ZVZkbTBuU1ZHK3piV2pQTDZ4WnJNblhFXC9PY0VFbnhsT2VcL2FMcjlQOGZ1K0lyUEFHc1hST05IOXlUMVRqcU8wN0pwSTlEQTRFWnBVU3BzREhZd3VoQTRGZlwvMXJqY0ZORU10U1N6RzVOUTlqWXl1YzRTdmc5XC84Z1FcLyIsIm1hYyI6IjM0MDljYWFmZjY1ZTk4YzZlY2E1YWIyYjJhYjM2ZjExNzU4MzdkMmQ1N2JmZTQxZjY1MTgxMzNjNWIyNGJjMGIifQ==eyJpdiI6IlhnNTY3SDRnaHJ4TjdSd005VXB3OHc9PSIsInZhbHVlIjoiUk83MUd2MzVUemVGWExqaUNsNXVjcWZtVWVMOTloOTZCMXlQRTFwbE1iMklEVUQyNll0eUs2TENQdDV4cWU2bSIsIm1hYyI6ImVkNWVhMjhjMTFmNzI3NGFiODEwNTU1ZGI4NmUwOTVkZDJiZTk2MDNhMTljNmI2ZmY2OGRmYThjYjc4NjkwMGUifQ==eyJpdiI6IjVQcXFjalc0VXBUXC91NmxuWTY5c2xRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllHaGw1enB4SEZuWDdDVFhJYk01YlBhMHgxZFVkMlpwZ3luZEMzTGZtMEdoVWV4WlBKM0JRZCtmTWxtVURUWHJucU53VW9CdWZFNDJIWXRDYUt1b01rSVo3bUhubVRYd3Vwc3R0N2xnNUtLYjg2YXVDMmdZSE4rZ2RrM1l0a0F4IiwibWFjIjoiYTlkNzE2MDEzYzRlZjVhNTY5OTcyZTA4MWZiZjY3ODAwOTU2NGY1M2U3MjJjNDA4MmM5ZWMzZmRkYmRhYmMwMCJ9eyJpdiI6IlJIMStMNHZwOGo4dWw4Z3laWmdrU1E9PSIsInZhbHVlIjoiM3dDV0NYRU9wejBCWU9hcmlnd2UwYVJMbHlkS3FHYmZWTFBvRnFkckI0RWJSYm9SNEx0azhxOFV4NlwvMW9GTGQiLCJtYWMiOiI0ZTY0NTQ5NDRkYjRhNGJjNGYwMTg2YmQ4ZDI0OGU4OTA2NDdkZTAyNTEyYzdjOWJhZjFlMmJhYTQ4NDUyNzU0In0=eyJpdiI6IlBONkVuXC9hblF2S1UyQ3VTOU9kUmtRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJFdURCbnZySTlzMGlsMXE0YkVpZ0RsZ09ZdHp1eXpZZzZCc1FXaFwvNzQ3QWUrUFdPWmZYTGhlamlkMHVVNlVob05JU3pWS2VQaDN4bDlwczErc3FlMGxRWm84UWhJeTNLOUJucGpIZmhYVTh6dlJ0ZGV0Q2JKc3YzMnV3YmIrQU5FSmJvK3A0QXFpTE5lVmJVWlJwXC9lMFNIc3ZGYTJpeGk3QmtEZmtsY1E5QzZ2MjFrV3VVckExSnJlcyt0KzZzUjdtYWIxTmZzM3R6RktkS2VTZlpzeGt4VFgzZWdxaFAxVW1ZVERWdHgwT2pvQ0xoZ1FRbm1zcnpHelwvRmlWUlpYb1psdUZoNzlcL2Mzc3hpVDVRYzhOejRuRWdnb3REKzNtc1hpMEY1alhjSmdBVUhYWEpLenYrSjlhTU12dmtrK2JXZk1TQ255eElkdzRxTHNOaU11NG1RZUVKT2x1akpnZGd6MEMrUVZkTHdOMHVXaHVKS0p4RFlNY0F6MG1qMG5NNFNpR05XODJjaTAyRDN0VXZVMW05Z0FLYjNcLzZhVFZnXC9ROFBqOEZPRjdTdktrdlBEVEl2czlhRzZQUzdiaUZCWFBrM0JPNlFWVm1rRG96cUEzTVJRPT0iLCJtYWMiOiI2Y2E2NTViMjJiMjkzZGNhODAyOWZiNDhhYjlkZDg0MTdjMzkzNmYwOWY2M2RiMzNjMTdjMTJhYzA3N2FmYzRiIn0=eyJpdiI6IlljbVhNN09manp1cDNHTWlWMjVTWXc9PSIsInZhbHVlIjoiQlRKMjZiZzdleHdYditiUG1yQlR6TkYwa3pGdG0yd0RvcW9SQXBsUHgyZVcrQWF2T0pDcmtkOVFjUW9rcnI5QSIsIm1hYyI6IjBhNmNiZjA3ODg0ZDI4YjI2N2I5YWFhYzYxYzg0ZjBmYTg2MDFhN2QxZTNjNDRiYzJkNTU4MDYxYTI2MjhmMTAifQ==eyJpdiI6IlJxNXlCaHh4MG80NFFhRTFpemdZc2c9PSIsInZhbHVlIjoib1RzNlE3QU8yMGJFdlFqYXBuSERMMGdIWGR2bVR3NDkrbkhxMnlNc3NXcDlZeFN3MnhPYTVwNGVKTEZHa290eFl5UmJoUXdjMndFc1N5Ylp6QXVRZmNQSlROQmRpaFQxUzNZRGM2ckhHc1J2UFN3MXczbUtCZWdJcllZQkl1R2pGSHZmSWZWWmNGZWNtVWdzVEpLUHpwWEdPMktCXC84OVhobjFUblZRS09PZHhKMGJZaTBFa3JpTlkxb3pIVXNyTHR4bTRXS2xwWlZzeE1EOHIzbFZFcWNSRkhDVEIrR3I5NWZrTkFuUFgwc0VDOXh4UFI4RVQ2MmFcL1RCeGZsaW9cLyIsIm1hYyI6IjQ2NTg1Y2IwODM2MjU3NWFjZTYzNzU1MjEzODI5YzYzYzNmZGIzOWY5NzE1MDQxOGYwMDZkYWE3NTM0ZWU3OTcifQ==