Tôi không muốn tái sinh thế này - Chương 53
Đọc truyện Tôi không muốn tái sinh thế này Chương 53 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này – Chương 53 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này – Tác giả: Iane mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Dù có khó xử thế nào thì đội cũng đã xử lý sạch cả đám quái vật theo đúng kế hoạch.
Kyaaaak!
Khi Ha Tae-heon chém vào con nhện đang bò tới, Kim Soo-hwan đứng bên cạnh tôi không thể cưỡng lại mà hú hét cuồng nhiệt.
“Quao~ Ngàu bá cháy luôn kìa!”
“….”
May là Kim Soo-hwan cũng nhanh đã trở lại bình thường, dù cho tôi có chút lo lắng. Coi bộ anh ta khá thỏa mãn với việc được trò chuyện cùng Ha Tae-heon nhỉ.
“Nãy cậu có nhìn thấy không? Ha Yi-gyeol- ssi? Động tác nhanh gọn dứt khoát đó ấy!”
“Haha…. Ừ.”
Tôi mạnh tay giết chết con nhện đang lao về phía chúng tôi. Tôi muốn ngừng việc để ý đến Ha Tae-heon một lát, dù cho điều đó cũng chẳng dễ dàng gì vì Kim Soo-hwan cứ luôn hú hét lên mỗi khi nhìn thấy anh ta.
“Thế nên đó là lí do tại sao Phó Hội của chúng tôi rất nổi tiếng đó, không phải sao? Lần trước ấy, các nhân viên nữ….”
“Kim Soo-hwan- ssi.”
Trong giờ giải lao sau khi xử lý xong lũ quái vật, tôi ngắt lời Kim Soo-hwan và hỏi.
“Tôi nghe nói Phó Hội có một quán cà phê dành cho người hâm mộ, nó là thật à?”
Dù gì nếu đã định tám về Ha Tae-heon rồi, tôi phải đi hỏi cái điều mà tôi đang tò mò chứ. Kim Soo-hwan cười rạng rỡ trước câu hỏi đó khi vồ mạnh lấy vai tôi.
“Tất nhiên là có rồi! Cậu cũng thấy hứng thú hả, Yi-gyeols ssi?”
“Ừhh….”
Tôi gật gật đầu, lảng tránh cặp mắt lấp la lấp lánh nặng nề kia.
“Quả nhiên là vậy ha. Tôi đoán Yi-gyeol- ssi đã nhận ra sức hấp dẫn của Phó Hội chúng tôi rồi.”
“….”
“Khi mà chúng ta ra khỏi cổng, tôi sẽ gửi gửi thư mời đến cho cậu nhé. Sau khi cậu nhận được thì cậu có thể đăng kí ngay và luôn. Rất khó để mò ra nó trong cộng đồng vì đó là fancafe mà, nơi chỉ hội họp những con người chân chính mà thôi.”
“Tôi hiểu.”
Tôi ngạc nhiên gật đầu. Một hệ thống khuyến nghị mà bạn chỉ có thể tham gia khi mà bạn có thư mời. Tôi mừng vì tôi đã hỏi nó.
Hơn nữa, cái thư mời ấy….
Anh định gửi nó kiểu gì đây?
‘Tôi đã từng gặp chuyện tương tự thế này trước đây rồi.’
Tôi nhớ có một người đàn ông hay ra vào quầy bar quản lý đã đưa cho tôi một tấm thiệp mời màu đen. Rồi hắn kêu tôi đến để chơi gôn á.
Ở đây có giống vầy không? Hẳn rồi…. Đó là nơi người hâm mộ của Ha Tae-heon tụ họp mà, nên đương nhiên là nơi đó cũng không phải dạng thường đâu.
“Anh mà gửi nó vầy, thì tôi rất cảm kích đấy. Tôi có đã để ý đến nó từ trước rồi á.”
“Haha, vậy thì quá tốt luôn. Tôi không ngờ là Yi-gyeol- ssi sẽ trở thành một phần của Heoningi đấy!”
Heoningi? Trước khi tôi kịp hỏi nó có nghĩa là gì, Kim Soo-hwan đã choàng tay qua vai tôi khi phổ biến về nội quy của quán cà phê. Lần này, còn thêm cả một nùi từ mà tôi không thể hiểu nổi nữa.
“Vì do Phó Hội có nói rằng vào tháng tới anh ấy sẽ có một buổi chụp hình, chúng tôi dự định sẽ cùng nhau gửi lời tri ân đó. Yi-gyeol- ssi cũng có thể tham gia được đấy.”
“Lời tri ân?”
Là gì vậy.
Khi tôi còn đang bối rối, Kim Soo-hwan gật đầu với vẻ thấu hiểu.
“Yi-gyeol- ssi, đây là lần đầu của cậu hả? Lúc tôi mới bắt đầu làm fanboy thì cũng có nhiều thứ mà tôi không biết lắm.”
Rồi còn cái fanboy gì nữa này?
“Cái tri ân ấy, ừm, tất cả các thành viên đều chuẩn bị quà để tặng cho Phó Hội á. Cậu có thể hiểu từa tựa kiểu vậy.”
Ồ. Họ còn tặng cả quà cho anh ta nữa cơ à. Thú vị đấy.
“Cậu biết đó, Phó Hội tốt tính lắm, bất kể trông anh ấy có ra sao? Anh ấy luôn nói lời cảm ơn này. Đó là vì sao ta nên chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng.”
“Anh thường tặng quà gì vậy?”
“Mỗi lần một khác. Có thể là một món đồ xa xỉ hoặc một hộp cơm trưa này…. Chúng tôi thậm chí còn gửi đến cho anh ấy cả một chiếc xe tải thực phẩm trong buổi chụp hình nữa á.”
Mấy thứ khác thì tôi không rành lắm, nhưng cái gọi là ‘đồ xa xỉ’ thì tôi có thể hiểu được phần nào. Nói cách khác là bạn phải mua một thứ gì đó đắt tiền vào đúng không.
‘Nó giống kiểu tặng quà cho một mối quan hệ kinh doanh vậy. Giá cả thể hiện sự chân thành của một người.’
Thật suôn sẻ khi có ngay bên cạnh một người nói tôi nghe mọi thứ. Lần đầu tiên từ sau khi trở thành Han Yi-gyeol, tôi muốn biết thông tin liên lạc của một ai khác.
“Kim Soo-hwan- ssi, khi chúng ta ra khỏi cổng thì anh cho tôi số liên lạc của anh được không?”
“Giờ tôi cũng đang định nói về nó đấy! Đương nhiên là tôi sẽ cho cậu rồi. Sau cùng thì hai ta cũng là một phần của Heoningi mà!”
“….?”
Thế mà anh vẫn không định nói tôi biết nó là gì hả? Tôi cười mãn nguyện. Kim Soo-hwan là người bạn đầu tiên trong cuộc đời của Han Yi-gyeol cũng không tệ lắm nhỉ.
– ———————
Ngày thứ hai sau khi vào cổng, số phòng càn quét xong đã vượt trên con số mười.
Trong lúc ấy, tôi cũng đã làm quen được với một số thành viên khác của Hội.
Thật ra là tôi chẳng hề làm gì cả, nhưng bất kể nơi nào Kim Soo-hwan đặt chân đến anh ta đều kéo tôi đi cùng, thế nên cũng theo tự nhiên mà tôi chào hỏi và bắt chuyện với họ luôn.
Khi chuyện này còn đang diễn ra, thì chuyện khác đã lại kéo đến rồi. Có phải là anh ta không hài lòng với việc tôi tiếp xúc với những thành viên trong Hội Roheon không, khi mà Ha Tae-heon vẫn cứ chăm chăm nhìn tôi bằng cái ánh mắt lạnh lùng như vầy.
“Này, Yi-gyeol- ssi.”
Khi tôi cúi mặt xuống trước tiếng gọi ngập ngừng kia, và anh ta đưa cho tôi cái bát súp mà anh đang cầm trên tay.
“Món súp này tôi vừa làm xong đấy. Cậu muốn một ít chứ?”
“À, cảm ơn anh.”
Tên của anh chàng này là Baek Da-yeon. Do tôi cũng là một thành viên trong đội ngắm xa, anh ta hay ở cạnh tôi và đi xử lý mọi chuyện từ khi tôi làm một thành viên trong đội.
Khi tôi nhận lấy bát súp, Baek Da-yeon mỉm cười với vẻ mặt có phần nhẹ nhõm. Tuy thấy có hơi ngượng ngịu nhưng tôi vẫn cười đáp lại với anh.
‘Cha nội đó lại làm thế nữa rồi.’
Ánh mắt mà tôi cảm nhận được đằng sau lưng ngày càng dữ dội hơn khi tôi và Baek Da-yeon cười cười với nhau. Tôi quay lại nhìn vì tôi nghĩ lưng mình sắp bị xuyên thủng thành một lỗ luôn rồi.
“….”
“….”
Dù cho có chạm phải ánh mắt đang chăm chăm nhìn thế kia, Ha Tae-heon vẫn chẳng thèm tránh né quay đi. Hề hước vãi thế. Mặc dù có thể trông tôi không đáng tin đến vậy đi, thì tại sao anh ta lại ghét tôi đến gần các hội viên như vậy cơ chứ?
Tôi không nghĩ trong tiểu thuyết anh ta là người nhỏ mọn như vậy đâu. Tôi thở dài, quay lưng lại với Ha Tae-heon và ăn súp. Cuộc sống mà.
Sau bữa ăn nhanh, Ha Tae-heon chia các hội viên thành đội một và đội hai để đi giải quyết nốt các phòng còn lại. Lần này tôi lại ở đội đầu, do Ha Tae-heon chỉ huy.
Ha Tae-heon đứng trước lối vào của căn phòng thứ mười bốn, nhấn vào viên ngọc và cánh cửa mở ra. Đứng ở cuối hàng khi theo sau đồng đội vào phòng, tôi nhìn thấy viên ngọc được gắn trên cánh cửa đang lóe lên ánh đỏ.
‘Cái gì vậy?’
Rõ ràng, khi Ha Tae-heon mở cửa nó còn mà xanh mà.
“Yi-gyeol- ssi, cậu làm gì thế?”
“….Không có gì. Tôi đến đây.”
Theo tiếng gọi của Kim Soo-hwan tôi bước vào trong trước khi cửa phòng đóng lại.
‘Tại sao đột nhiên nó lại chuyển sang màu đỏ thế?’
Cái này….Tôi nên báo lại với Ha Tae-heon không. Có thể là đã có chuyện gì rồi.
Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm Ha Tae-heon, nhưng lại nghe thấy tiếng của những hội viên đang bối rối vang lên.
“Sao tôi lại không thấy bất kì con quái vật nào hết vậy?”
“Quái vật nào được xếp vào phòng này thế?”
“Giun răng độc. Chúng lẽ ra phải ở trên tường….”
Bên trong cái nơi ngập tràn ánh hào quang sáng chói hơn hẳn những căn phòng khác này, lại là một căn phòng trống không. Các hội viên đột nhiên không có việc gì để làm, hạ vũ khí xuống khi họ xì xào.
“Vậy làm sao để chúng ta ra được đây?”
“Hiện giờ cửa vẫn không mở kìa đấy thôi?”
“Đùa nhau đấy à….”
Hẳn là viên ngọc đỏ kia là một loại thiết bị nào đó rồi?
Tôi lướt qua họ khi nhanh chóng đi đến chỗ của Ha Tae-heon đang đứng ở cuối hàng.
“Phó Hội.”
Khi tôi tiến lại gần, Ha Tae-heon liền cau mày lại. Rồi, anh ta lên tiếng bằng một tông giọng hà khắc.
“Gì vậy?”
“….”
Thằng cha này. Tôi cũng muốn tiếp tục bơ đẹp anh lắm chứ. Nhưng chằng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi báo lại chuyện này.
Tôi nhếch khóe miệng nở một nụ cười tươi ơi là tươi lên rồi nói.
“Tôi có chuyện cần nói với anh. Về viên ngọc trên cánh cửa….”
Kkigigik.
Tôi ngừng một chút. Thứ tôi vừa nghe thấy là gì vậy?
Nhìn xung quanh, nhưng lại chẳng thấy có gì khác cả. Khi tôi ngừng nói tiếp, Ha Tae-heon liền thúc giục tôi.
“Về viên ngọc thì làm sao? Tôi nói trước là cậu không thể lấy chúng được đâu.”
“….Tôi biết. Sao tôi lại đi lấy một thứ như vậy cơ chứ?”
Viên ngọc gắn ở mỗi phòng để ngăn đám quái vật trào ra, nó kinh thấy mẹ. Có cho tôi cũng chả thèm nhá.
“Tôi không nói là tôi muốn lấy cái viên ngọc đó. Mà là cái trạng thái của nó đã biến đổi rồi.”
“Trạng thái?”
“Vâng. Màu của viên ngọc đã thay đổi. Nó là màu đỏ….”
Kugugung! Rầm Rầm!
Tôi còn chưa dứt lời. Ngay khi một âm thanh đáng ngại vang lên từ sàn nhà, nơi mà Ha Tae-heon đang đứng ngay tức khắc biến mất. Ha Tae-heon, người đang nhìn tôi, liền rơi xuống cái hố đen bất ngờ xuất hiện đó.
“—Ha Tae-heon!”
“Kyaaa!”
“C-cái gì thế!”
“Phó Hội!”
Tôi vội vã vươn tay ra, nhưng trong khoảnh khắc đó tôi đã không thể bắt lấy anh.
Mẹ nó! Không ngần ngại mà tôi lao thẳng xuống hố. Tiếng la hét ầm ĩ của các hội viên lại vang lên.
“Ha Tae-heon!”
Quay lưng với ánh sáng đổ xuống từ trên cao, tôi vươn tay ra hết cỡ để có thể để bắt lấy Ha Tae-heon, cái người đang bị bóng tối nuốt chửng kia.
“Bắt lấy!”
Ha Tae-heon cau mày, không chần chừ mà chộp lấy tay tôi. Ngay cả trong lúc nguy cấp thế này, tôi vẫn thấy thật nhẹ nhõm khi anh ta nắm lấy tay tôi.
‘Năng lực….!”
Hwiiiing!
Tôi cố gắng ngăn không để cơ thể của chúng tôi rơi xuống bằng cách đẩy gió lên, nhưng nó lại không làm như tôi mong muốn. Cảm giác như thể có thứ gì đó đang kéo chúng tôi xuống vậy. Mình sức của tôi thì không thể ngăn chúng tôi ngừng rơi được.
Tôi nghiến chặt răng và giải phóng nặng lực của mình đến giới hạn. Chiếc vòng tay rung lên khi tiêu hao một lượng lớn mức năng lượng.
“Uugh, chỉ….! Thêm chút nữa thôi!”
Ngay cả cơn gió đang đỡ lấy cơ thể của chúng tôi cũng bị ảnh hưởng mà trở nên không ổn định. Ha Tae-heon cũng cố gắng tạo đệm đỡ bằng việc sử dụng bụi của mình nhưng đều liên tục thất bại. Gió của tôi và bụi đen của Ha Tae-heon gần như không thể duy trì được trạng thái của chúng khi bao quanh chúng tôi.
Kuung!
“Ugh!”
“Ghg!”
Vừa lúc chúng tôi triển khai được năng lực thì cơ thể chúng tôi cũng chạm sàn. Nếu mà chậm thêm tí nữa thôi, tôi có thể đã chết ngay lập tức hoặc là bị thương nghiêm trọng rồi. Mồ hôi lạnh chảy xuống.
“Uh, anh không sao chứ?”
Không dễ dàng gì để mà kiểm tra được tình trạng của Ha Tae-heon khi mà anh ta đang ở chỗ tối không có ánh sáng thế này. Tôi quơ quơ tay xuống sàn, nhưng không hiểu sao nó lại âm ấm mềm mềm á.
“….Đi ra.”
“Vâng?”
Giọng nói nghe khá gần, nhưng tôi lại không thấy gì cả. Tôi cau mày và đưa mặt lại gần hướng phát ra giọng nói.
Ha Tae-heon có thị lực tốt hơn nhiều so với những người khác, nói với giọng hung hăng hơn trước rất nhiều.
“Đi ra ngay.”
“Được rồi, nhưng ngay cả anh có nói là đi đâu, thì tôi cũng phải nhìn thấy nơi….”
Tôi cẩn thận chạm xuống sàn. Nhận thấy có một đường cong. Có thứ gì đó bên dưới đôi chân đang dang rộng của tôi. Cái quái gì thế? Khi tôi dịch chân ra để đứng dậy, thì sàn nhà lại rung lên.
“Haa….”
Ha Tae-heon hít sâu một hơi và kích hoạt nặng lực của mình. Bụi bay ra từ đâu đó trên không khí khi bắt đầu phát ra ánh sáng trắng. Và rồi, bóng tối trước mặt tôi đã sáng hơn một chút.
“….”
“….”
Khi đó tôi mới nhận ra. Nhìn thấy khuôn mặt của Ha Tae-heon, đủ gần để cảm nhận được hơi thở của anh, khi mà tôi đang đè lên người anh ta. Tôi đã nghĩ cái sàn này trông kỳ lạ thật á, nhưng mà nó— thế nên tôi mới….
“….Đi ra.”
“Vâng.”
Tôi nhấc tay ra khỏi ngực của Ha Tae-heon, nơi tôi đã sờ soạng liên hồi vì nghĩ đó là sàn nhà, khi vội vã nâng phần thân trên của mình lên. Cái thân dưới của Ha Tae-heon khi mà tôi thấy bên dưới mình.
Ngay khi tôi đứng dậy rồi lùi lại một bước, Ha Tae-heon cũng dần ngồi dậy. Cả hai chúng tôi đều hứng chịu lực va đập khi rơi xuống, nên có vẻ ngay cả với một cơ thể hạng SS cũng khó chịu nhỉ.
“Ehem, vậy thì.”
Tôi ho khan trước bầu không khí khó xử này khi lên tiếng trước.
“Chúng ta nên đi đâu đây?”
“Tôi không biết.”
Chà. Nếu anh mà biết, thì anh đã không bị thương rồi nhỉ.
eyJpdiI6IkFGXC9cLzc4ZDg5UXpLdTF5aTdDRXBNQT09IiwidmFsdWUiOiI3ZVwvU1lCSFFKVnF2MFZBazBTcXN6Rm05RDlcL0IxaDhXc1lSUXlvYU1QaUVISVN2eHM4MXNzMFRtaGRBVzRDaGMiLCJtYWMiOiI3NTYwZDU4ODVmOGIyNGJkMzM0MWI1NWVmMTZkOTYxMWNiMGZiNDVmZjA3OGFhNGRkMzc4NDlmYTVjZTYxZDk2In0=eyJpdiI6ImN4RnowUVV4azlKcnZvQlUxZzFUUEE9PSIsInZhbHVlIjoieFRRVnB5N3pucWNVVzVESjlWTVBcL3lDbitESHpua1Z1YVdLMUwwdDNzaFNPS0tLMklvb3FPNkdxbElEWVNBcU9xUVlGZjBQU05iNmNKdG51MHQxS2tFNGxlZnY2eVJUU0UyXC9Rb0V4aG5QT2dcL1NsS0pHcHlIRDQ5THJGTFlMa2d6UVUzXC9OOUdcL1grN3ZSc25VTmd6emtSRzhBT25YQ1VDWkZcL0lzRTNNazB6ZXJQRm15eDFtRE5SdjRGeHhzNjA3YW5ObFVxQU9GaDhwb0RkVTk3NDd1YXlpMXgzNmR0SkxZV1lYQ1VpRk1zMjMweSsyR0FBMll3REhsSjJtRGsrV0VpWWRlXC95MmpqOWE5Yk93SDV4ZUpnPT0iLCJtYWMiOiJjMTJjZmE5MWVlNjU1MWI1OGRiY2FlZjU0MzliMzFiMzkyMjllZmU0ZTU0MmJlMmFiZTZkZjE3OGNhYzg4NGEwIn0=eyJpdiI6IlwvZ0JRYmlqdXRVcVNzcTNoS1NoT3pRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjU2VEtFbGd1dElGUzM4UWoxK0FlaFIxMjhWVWtYeGJHZDV2azBHWk81NVpPWU5KM0QxMVlkXC91NFRVbGFiQzFnIiwibWFjIjoiN2FlNTA5OWI4YmMzMDhiZGNkOTVmODk5MGE4ZDkxN2Y0NmEyMjU4MDI1YTVmOWFmYzM0NTk2NjNlMTQyZTliYiJ9eyJpdiI6InR3SFpxdm5GaEl6djI4M2FJRHF5Z3c9PSIsInZhbHVlIjoiRlJxYWxSSkptM2g1XC9UOU0zXC9samZ0b1F2Z3ZaamFXZUNYOTZTMWVWMlwvdUliWkEyelhOOU9hRlN1QzR6Q3ZsM25RSEFQZlVVb2pLTm90OFlMVGNWdGxabU0rYUwwSzZ4OCtWZWhPU3d6VTlOWFpwOW1xalllYTIrOFwvWGZLV0p3elNIZEJaY0UwWUxiUGJSM0FNcGM5T2hqY0VZeElKTkNcL2JtSW1mczVvdmJOS2VydldhXC8rb1gxRloxaG8wY2xFaGRoSGRIU292SCtwYmJZWEJ4V3BiSXBzZmVHd21rQVgzUEZmbVJ6NlwvSGJOYUQyUzFURERcL1JjU2NqMTlxSW9obTdrc2FOamFuTHBUWHZXbnJSbm1uV0lEd3plZHAzNndvNkxXUmpqcVR2WURMQzVPcHhPbkpnZlc5R0t5YkRYQmozTjFoRlIrNHhzZ0lpSFJFK2hteU9FdTNOREJhSjhGc3BRMUhyekNnRUhDWkRpMTFaUG5LMzZpWlwvVW5MRXFYekVKZkpGV2U1aFZCU2lmankxUWZLUWVybXZyQm1jd2JCaE1ZXC9sTUl1dE09IiwibWFjIjoiM2ZlZmZiZDMzYjQwNDJjNGVjOTYxMjRhYmE2ZDY0MDg4Nzk4YWNiMjMxYzEzODE4MjUzMWZmYTYzODc1MjkzYSJ9eyJpdiI6ImJLZW1mandHT1pwU2k2NHlLcWJaOFE9PSIsInZhbHVlIjoiQmpBNHQ4aEFxelFLQXRYMEV2eEZrWVdEOUFUQXJLcUQ4SHZOYUtxaERONTc2NjNIaWlodmJvd0tLMTFHWGwxVSIsIm1hYyI6Ijg1OGZiOTIxNDliNGUxYjQ0MTE2Mjc0MmVjMTYyOWMyNDMxMWE0MzQ0ZDQ0ZmJjYWU0Njg0ZDkzYmJmMjljOWIifQ==eyJpdiI6Ik50SzhGYXhTRzRLNVZTXC8ySG9cL2pTQT09IiwidmFsdWUiOiJBc29xbUNaVU9ydGNhY3owamRQNlNPTXBmdXExUERXWEN5YXVRM1NLZE1rdDhPTTJlNk1DQndZNzBXQ1BiV2dTUUpOK1hFdW4wMlVTTWlRYXhRbFJGWmZiRWZodXVvanVjRmlVaHhHNWt1ajNnRnM0RVZcL1RybU8xNW16UEJma1wvTGRVa3g2YnBGS0o4VkcxbEt6bWFEOFJzdnFqVXRWRlVxSVRocm1UTTZPQUtUWjZEM2FiWlVKTHJZeFR4cHNtNDBmR0N0Wk1Oelg3RXdGcjVsaHNOKzRXckR1N3I1bmZWWktXSGd2U2NDXC9EWnlLY1NiZW0wTGdhUnhTOVF6MGxXIiwibWFjIjoiODMxNDQ0YTczOGExYTNiMjM2MDk4YWU4M2UyZTRlZTg3YzcxOWVjYTQ1ZTliOWU4YWQwNTZjYmU0YTBhNmE5NCJ9eyJpdiI6IldTTmZWVllPN1R1MGpWSjdJU2FXTHc9PSIsInZhbHVlIjoid2FlandvcWRhS0RoSUs5STZ5MDZGUElHTEgwNXMrTEZkSCt2VG1wWnVLRGRhRmpoOE55RzZEXC9PMndPUE5TOEEiLCJtYWMiOiI0YjJmYzBlODRkYmU2MTIyYWFlNDQwMTJjM2U2NDU2NWMwNTI5YWQ3MDBkNDllZWMxODYxMmNmNTJjOWM4OWZjIn0=eyJpdiI6Im05dmZYXC9kakFJOXpEMXdyNjB1NExnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJxeldaUVRReWI3QzQ1RDBzNHNxalJaSHZuQWRSUWFqTUllQmVvYTZlOWhrXC93MEJNQk1EdHdWRjV0aVBiTG01eFNuTXQ3VmM3WkdzZCtuV1JmSmxWMWRzWEk4V3FIR3VwUTRURGdSNzlrUTFjN3R1Z29oQVA2WnJ4clZQOUdOSTNCZDdhck9YcytLd2JMeUhQcjFidFE9PSIsIm1hYyI6ImNlZmVjNzE5Yjc1YTc5YjI2YTM2NGU3YWQzYzY1NTc0NzQ0YjI4OWRhMzY4ZWZkNWRiOGUwNTE1ODYwNzVjNWIifQ==eyJpdiI6IlYwcG9XT1djWERUTE9OTXIxMnNvaVE9PSIsInZhbHVlIjoiUjNPbUxkV1ljbDN0dFZ5a0tuWlA0NTVkdmlHNTAwRnVRMWF6bWk1SDNPNFZwQzdoRXI3VlBHZmVLN2M2aGZ1XC8iLCJtYWMiOiIzYzkzZTlmMDJjZjZjZWU0YTAxOGVlZTM2Mzc3ZWFiNGJkNTc0YWY1YTQzMTRhNjAwYmY1MzUzZGJhZTcxZjU4In0=eyJpdiI6IjRGeXhVTW9jMXZ2YVB3NXdDZlwvWlNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktWOW1qREpacTdJQ0F6eG9lUFhzWUJlMDRaN2NoUSsybGpka0VDSUgwczdsOGNFajBzdnJtcUpTRFBDWkFCNkZqMjNcL09HbXIrY3RLUHVQdG1OZVpQSWN5Slc3bUN0ZDZDSmNKbk5GZlBDUT0iLCJtYWMiOiIyNTgyNzk3YTk4MTUwMGQyNjE3ZDNhMmQ4NTk2MzQ1Y2RlMDM1ZDQ3MGU2ODg5ZDBmMGJjYTE4MWQxNTVkNmMwIn0=eyJpdiI6InVmTnlMU3NLXC9LbkdnbjFxQjdCelwvZz09IiwidmFsdWUiOiJPOFYyMTBFdHZERVBvZ3FVSDZ6WWdLYnhHaXVNQmFvblV4dEhEZkxLM3BsUXZoemVybHU2WExHOE9GZHFUVGJXIiwibWFjIjoiY2NlMTIwNDM4MmRiNzhlYWIyNGVhZmQ1YjYzZDY2ZDAyZjcxZTdjZDMxYzZhNDI2OTBjMmIyZWY4NGUwNDI2NiJ9eyJpdiI6IkV5bUU2ZU9SXC83T0hoSUZmTVwvMk5Cdz09IiwidmFsdWUiOiJKVGNPeW9rVWx1UkpLYXV5dnhnOFNDWkdxRDc3UHJkQnlFOHpxdHlDZldLZG5iZThOMXNBb0FsWGJBRFlMY3hVbDFHOXU4RWtnMWh2QVJtR3V0cmF6a2sxWm9YOGZSUDgzVW80M1lDQjNRYz0iLCJtYWMiOiIxMmQ2MjQ1ZDkyM2VkZDI3MDIwYTBmMjZkZmY1YTRlYWQ3OWI5YzNmNzIzMWZlZDdjZmFjMzA3NzA2MDBjMGJlIn0=