Tôi không muốn tái sinh thế này - Chương 105
Đọc truyện Tôi không muốn tái sinh thế này Chương 105 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này – Tác giả: Iane mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cử Woo Seo-hyuk đi thay vì bất kỳ người phục vụ nào khác, có lẽ hắn đang ngầm ám chỉ rằng tôi đừng có mà trốn tránh cuộc triệu tập này. Tôi cố gắng nuốt lại một tiếng thở dài và nói với Kim Woo-jin.
“Tôi phải đi đây, đừng đánh nhau đấy nhé. Tôi sẽ quay lại ngay.”
“Tôi cũng đi nữa.”
“Không cần đâu. Cứ ở lại phòng đi.”
Tôi không biết Cheon Sa-yeon sẽ làm gì, nên là để tôi đi một mình thì vẫn tốt hơn— Vì nhỡ đâu tôi mà bị hắn bóp cổ như lần trước.
“….Được rồi.”
Kim Woo-jin ầm ừ gật đầu. Tôi để Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han trong phòng và đi theo Woo Seo-hyuk, người đang đi phía trước.
“Han Yi-gyeol- ssi.”
“Vâng?”
Woo Seo-hyuk dừng bước trước thang máy, quay sang tôi và hỏi.
“Cơ thể của cậu sao rồi? Tôi nghe là cậu đã tỉnh lại nhưng tôi bận việc quá nên không thể đến thăm cậu được.”
Tôi nhớ lại lúc Min Ah-rin nói rằng Woo Seo-hyuk đã đến thăm tôi khi tôi bất tỉnh. Tôi gãi má cười ngượng ngùng.
“Tôi ổn. Tôi cũng định báo cho Woo Seo-hyuk-ssi, nhưng tôi không thể vì tôi không biết số của anh. Tôi nghe bảo là anh đã ghé qua phòng bệnh của tôi trong lúc tôi còn bất tỉnh.”
“Trông tình trạng của cậu rất nghiêm trọng, nên tôi khá lo lắng.”
Lo lắng á? Tôi bước vào thang máy vừa xuống đến và nhìn vào mắt Woo Seo-hyuk.
“Tôi— anh hẳn đã rất ngạc nhiên khi tôi biến mất…. Tôi xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi. Đó không phải là điều mà cậu nên xin lỗi, Han Yi-gyeol- ssi.”
Sau khi nhấn nút lên tầng thượng, Woo Seo-hyuk nhìn tôi vẫn thẳng thừng như thường lệ, nhưng giọng anh lại trầm ổn dễ thấy.
“Han Yi-gyeol- ssi là nạn nhân của vụ bắt cóc. Hơn nữa, đối phương còn bị kiểm soát tinh thần, điều đó là không thể tránh được— nhưng có lẽ cậu cũng nên cẩn thận từ bây giờ.”
“Ừm.”
Tôi chớp mắt một lúc rồi mỉm cười. Tôi thầm nghĩ là sao nghe nó quen tai thế nhỉ.
“Vài ngày trước, Đội trưởng Park Geon-ho cũng nói vậy.”
“…. Thế à?”
Anh điềm tĩnh đáp, nhưng trong một khắc ngắn ngủi, tôi có thể thấy lông mày anh ta nhíu lại. Có vẻ anh ta không thích việc bản thân nói câu y hệt như Park Geon-ho.
“Có lý do đặc biệt nào khiến anh cảm thấy không thoải mái với Đội trưởng Park Geon-ho không?”
Tôi hỏi khi bước ra khỏi thang máy.
Thật kỳ lạ khi thấy Park Geon-ho dù nhìn trông như một kẻ khùng điên, nhưng thực chất lại một một người có suy nghĩ rất tích cực, và Woo Seo-hyuk luôn điềm tĩnh, lại rất nhạy cảm khi gặp những chuyện liên quan đến hai bên. Nhìn từ phía này thì tôi cũng tò mò đấy.
“Không có lý do to tát. Từ lần đầu tiên gặp Đội trưởng Park Geon-ho đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy yên ổn khi ở cạnh tên đó hết.”
Một lời giải thích ngắn gọn. Thực ra, ngay cả không có xô xát lớn gì xảy ra, thì những người vốn đã không hợp nhau rồi sẽ chẳng thể nào yên bình nổi đâu. Cả Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk đều có tính hiếu thắng, thế nên quan hệ của họ có thể nay lập tức xấu đi luôn ấy.
“Quan trọng hơn là, Han Yi-gyeol- ssi.”
“Vâng?”
Woo Seo-hyuk ra hiệu cho những nhân viên phục vụ đang đứng trước văn phòng đại diện, nhìn tôi và nói.
“Có vẻ là đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Hội trưởng?”
“À.”
Tôi đã tránh được sự nhanh nhạy của Kim Woo-jin, nhưng có vẻ là Woo Seo-hyuk đã nhanh mắt nhìn thấu hết mọi biểu hiện của tôi rồi. Cố gắng kéo khóe miệng lên thành một nụ cười, tôi trả lời.
“Chỉ là, anh biết đấy….”
“Cậu ổn chứ?”
“Tôi ổn. Không thể giải quyết vấn đề bằng cách cứ lẩn trốn mãi được.”
Nghĩ lại, tôi cũng nghe thấy những câu hỏi tương tự thế này ở cổng Khu G5. Bằng cách nào đó, đến giờ vẫn chẳng thay đổi là bao, nhưng…. đúng là Woo Seo-hyuk thường hay thấy tôi trong những tình cảnh khác thường khó nói thật.
“Woo Seo-hyuk-ssi?”
Nghĩ rằng mình nên cẩn thận hơn trong tương lai, tôi nhìn lên Woo Seo-hyuk đang đứng trước cửa văn phòng đại diện. Woo Seo-hyuk cúi đầu trầm ngâm trước khi anh lấy ra thứ gì đó trong túi áo vest và đưa nó cho tôi.
“Ăn đi.”
Thứ rơi vào lòng bàn tay tôi là một viên kẹo nhỏ, tròn trĩnh được gói trong một lớp bọc màu hồng. Sao tự nhiên lại cho kẹo thế? Đây cũng chẳng phải là một món vật phẩm gì. Tôi chớp mắt bối rối.
Sau khi do dự, Woo Seo-hyuk nói,
“Cậu thích đồ ngọt mà phải không?”
“Ừm, vâng, tôi thích đồ ngọt, nhưng….”
“Tôi có việc khác nên tôi phải đi rồi. Cậu có thể ăn nó sau khi gặp Hội trưởng.”
“Ah.”
Tôi đã suy nghĩ xem nó dùng để làm gì— có vẻ đây là cách Woo Seo-hyuk an ủi tôi đây nhỉ. Muộn màng nhận ra lý do tại sao anh lại cho tôi viên kẹo, tôi gật đầu và cầm nó trên tay.
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì. Vậy thì tôi đi trước đây.”
Sau khi xác nhận rằng Woo Seo-hyuk đã quay lưng rời đi, tôi nhìn lại viên kẹo trong tay mình. Giấy gói màu hồng phản chiếu lấp lánh trong ánh đèn trên hành lang.
Món quà bất ngờ này khiến tôi cảm thấy tốt lên được phần nào. Vì giấy gói có màu hồng, thế nó sẽ là vị dâu hẻ? Nghĩ vậy tôi lại thấy khá buồn cười- làm sao mà một chàng trai đô con trong bộ vest đen lại cho tôi một viên kẹo hồng được chứ.
Nhưng vậy cũng không tệ.
Tôi bỏ kẹo vào túi và đặt tay lên tay nắm cửa văn phòng đại diện. Khi tôi hít một hơi thật sâu và kéo tay cầm, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra cùng với khung cảnh bên trong của văn phòng.
“Phải. Nhưng ngay cả khi không có, thì trụ sở quản lý cũng đã gửi dữ liệu qua rồi.”
Tôi thấy Cheon Sa-yeon đang quay lưng về phía tôi khi đang nói chuyện điện thoại. Tôi lặng lẽ đóng cửa và ngả người ra sau. Qua điện thoại có thể nghe ra được bên kia là giọng của một phụ nữ.
“….Bớt nói những thứ vô ích đi. Không thì đi mà bảo bọn chúng tự lo cho thân mình trước ấy.”
Cheon Sa-yeon khàn giọng trả lời. Hắn ta quay đầu lại nhìn tôi.
“Ta chẳng thấy có gì vui hết. Đủ rồi, vậy thì ta sẽ gửi lịch trình rồi gọi lại sau. Đừng làm phiền ta nữa.”
Cheon Sa-yeon vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm vào tôi, lạnh lùng cúp máy với vẻ mặt mệt mỏi rồi hất cằm về phía ghế sofa.
“Ngồi xuống đi.”
Khi tôi ngồi xuống ghế sofa theo chỉ dẫn của hắn, Cheon Sa-yeon tiến lại gần tôi, khi đút điện thoại vào túi áo vest.
“Cậu đã chọn Kwon Jeong-han làm vệ sĩ cho mình nhỉ.”
Cheon Sa-yeon lên tiếng trước.
Có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó mà nhìn bộ vest ba lớp của Cheon Sa-yeon lộn xộn hơn thường ngày. Tôi tựa cả người cứng ngắc vào ghế sofa.
“Anh bảo tôi chọn lấy một người còn gì.”
“Cậu ta không phải là một lựa chọn tồi. Hiện tại năng lực của cậu ta cũng dùng tốt lắm đấy.”
Một lời nhận xét khô khan hơn cả tưởng tượng. Khi tôi cúi đầu mà không trả lời, Cheon Sa-yeon nhìn tôi một lúc và tiếp tục.
“Cái hộp màu xám trên bàn— mở nó ra đi.”
“….?”
Tôi nhìn vào chiếc hộp trước mặt với ánh nhìn có phần ngỡ ngàng. Sao tự nhiên lại vậy?
Tôi hướng ánh mắt về phía Cheon Sa-yeon, mong đợi một lời giải thích, nhưng hắn ta chỉ khẽ mỉm cười. Tôi thở dài. Hắn sẽ chẳng hé nửa câu ra đâu nếu tôi còn chưa mở cái hộp, thôi thì cứ mở nó ra vậy.
“Một chiếc điện thoại?”
Một chiếc điện thoại mới tinh được để trong một chiếc hộp với vẻ ngoài sang trọng trông như một món trang sức. Và nhìn kiểu dáng trông khá quen mắt.
“Vì số của cậu đã bị lộ, tốt hơn hết là cậu nên đổi số mới. Từ giờ hãy dùng cái này, còn máy cũ của cậu thì cứ bỏ nó đi.”
“Ha….”
Khi tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mới cứng phản chiếu dưới ánh đèn, mặt tôi liền cau lại khi nghe Cheon Sa-yeon nói vậy.
Cái gì vừa xảy ra vậy.
“Anh định làm cái quái gì với tôi vậy?”
Từ lúc hắn trơ trẽn giao tư liệu cổng G5 cho tới giờ. Thật khó chịu khi ở trong tình huống chông chênh này khi tôi phải tự mình đối mặt với thái độ khó lường của Cheon Sa-yeon. Hắn ta bóp cổ tôi vì hắn không thích tôi, vì hắn thất vọng về tôi, vì vô vàn thứ khác- Và giờ đây lại lại đưa cho tôi một chiếc di động. Tôi chẳng thể vui nổi với mấy cái thứ này.
Cắn chặt môi khi nghĩ về điều đó, sau đó đặt lại chiếc điện thoại mới vào hộp đựng.
“Tôi không cần nó.”
Khi tôi đẩy nó đi, Cheon Sa-yeon nhẹ nhàng nói.
“Cậu có chắc không?”
“Tôi chấp nhận vệ sĩ vì tôi không muốn chuyện như sự việc Gangnam lại xảy ra lần nữa. Tôi chẳng có thứ gì muốn từ anh, và cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ anh hết.”
“Cậu nói là không muốn nhận bất cứ thứ gì à….”
Cheon Sa-yeon tủm tỉm khẽ nói.
Tôi thấy quan ngại về ánh nhìn đó. Cứ khi nào tôi và Cheon Sa-yeon ở một mình thì không đời nào mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp được đâu. Tôi vội vàng đứng dậy.
“Tôi có thể tự xử lý điện thoại của mình. Đi mà lo chuyện của anh đi…!”
Tôi chưa kịp nói xong, hắn đã túm lấy cổ áo tôi và ném tôi lên ghế sofa. Cheon Sa-yeon ngay lập tức đè lên người tôi và dùng tay ghìm đùi tôi xuống.
“Mẹ kiếp, cút ra!”
Dù tôi đã biết trước điều đó, thể hình cả hai khác biệt rõ ràng khiến tôi càng thêm bực tức. Tôi nghiến chặt răng và đẩy vào ngực Cheon Sa-yeon, nhưng dù tôi có đẩy cơ thể cứng như đá của hắn đến đâu, tôi cũng biết chắc rằng đời nào tôi có thể đá bay hắn ta ra được chứ.
“Nằm yên đó.”
Cứ thế. Tôi mặc kệ hắn, tôi vẫn tiếp tục vùng vẫy đến khi cơn đau ở phần đùi mà hắn ta đang ôm truyền đến tôi.
“Ưng, đừng….”
“Nếu cậu cứ tiếp tục vùng vẫy, thì tôi sẽ coi đó là dấu hiệu cậu thích được tôi chạm vào cậu đấy.”
“Vớ vẩn— hức!”
Khi vẻ thích thú đọng lại trong đôi mắt đen của Cheon Sa-yeon, bàn tay hắn nhẹ nhàng luồn vào trong. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi trước cảm giác kỳ lạ ở bên trong đùi.
Hắn— Hắn ta mất trí rồi à. Điên rồi….
Tôi cứng người, cảm giác sợ hãi còn dữ dội hơn cả khi bị bóp cổ. Khi tôi ngừng phản kháng và trở lên yên lặng, khóe môi Cheon Sa-yeon nhếch lên đầy thích thú. Hắn bắt đầu lục lọi trong túi quần của tôi, vậy ý định ban đầu của hắn ta là.
“Tôi không biết cậu đang nghĩ thứ gì trong cái đầu bé nhỏ đó, Yi-gyeol à….”
Cheon Sa-yeon lấy điện thoại ra khỏi túi tôi một cách dễ dàng. Tôi mang theo nó vì Kim Woo-jin đã nài nỉ tôi bảo rằng cứ cầm theo đi, nhưng nếu tôi biết chuyện sẽ thế này, tôi đã không mang theo rồi.
“…. Nhưng hãy cứ làm những việc như cậu đã làm cho đến hiện giờ. Đừng làm bất cứ điều gì để bản thân phải hối tiếc.”
Khi trán tôi nhăn lại, Cheon Sa-yeon siết chặt điện thoại của tôi. Ngay lập tức, màn hình rạn nứt và chiếc điện thoại vỡ tan tành đến mức khó có thể nhận ra hình dạng của nó.
“Chắc hẳn cậu đã nhận được rất nhiều cuộc gọi không cần thiết rồi. Cứ tự nhiên sử dụng điện thoại mới của cậu nhé.”
“Ha, đồ khốn điên.”
“Cảm ơn vì lời khen.”
Cheon Sa-yeon ném chiếc điện thoại đã bị nghiền nát như một mẩu giấy ra xa không thương tiếc, trước khi hắn đứng dậy và đẩy chiếc hộp vào tay tôi.
“Han Yi-gyeol.”
Tôi cắn chặt môi nhìn vào chiếc hộp khi Cheon Sa-yeon giữ lấy cằm tôi bằng bàn tay lạnh băng của hắn, nâng cằm tôi lên. Đủ gần để tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Đôi mắt cong lên khi cười ấy.
eyJpdiI6IjhBaEJkQVg4MWRCM0tGTDJ2ZHp4VlE9PSIsInZhbHVlIjoiZ1NQNW1hTmZZWFdSVlVWd2tsdXlRWVJoYlJIdWF4WUdPc1hUTm9FNkdjRXVyZW4rSExhWlRVU3d6WFwvY0lnRTciLCJtYWMiOiIwYTU1YzAwYWY4MGE3Mzk3ZWEzOTBiYzVmZmNjMDc3NWE4YTg3Y2UzODU3YTBkM2FjZGNhMDFkYjQ4NzM0M2Y2In0=eyJpdiI6ImtNQWNuM215SmhHM3U0WHFueUc4d1E9PSIsInZhbHVlIjoib3pzOThRUGJaQlpCZFkyUHJ6R0FiaWdjenNLQ3Qrb2oxK0N5WWtwZk9IYTdyYlREMHRZV3BVelJQYnlab0NBMVVNV0htbjRCMlQwejI0ek1mN2pWV29mZjZVcnhKU1JWZnVmZWoxbjlYREN5VVhmZVdnTWlabWhjdTc2eTVzWjRkK0RsSCszUlNjZlIwdTZJWkxldjNmenVVU2FvOUl3bml2Vkc3RUhjSG1sSGVuSzlGSlFuMjhzSGh2dVlSTzBaOWtNSTNEZ29SNVR6NXV3aEI0VXdaVXBNdlJndVVtQ0JWN3hNaEdndnZWS1h5SHA2Sk05VDg5Q3hHaGZqblBlS2FNYXN2c1VPMXpuZE8xMExFSlVrS1dIRWZGV290Rno1M1llcFpCUnRHMW53eWVtOGNVa3V0anA4OEVOVk5OVHQ5ODh5ZllVK29uWUoxVVp1eXlJRWp2b1Z1OUl0OVJYVUVudTcyXC9pZEI0RVZHazE5MGZIcnlrNmliTSs1U0NxUyIsIm1hYyI6IjI0NTMyNTVlZGI5NjdmNWJmZGFkMDA3YmY2YWRlNmEzNTAwMTE5NGFmY2Y3ZjIzNWNiZDBiZmZhYjFjYzE0OWIifQ==eyJpdiI6IkR5SXdCSHIyZXI5bEF1ajEwT24rMGc9PSIsInZhbHVlIjoiUjJDVW9UeTdYb3g4VGZ1K3hjTHMxdlJjXC9ScEU1UkdKMWpPYVRqcERPWWhySEM2M3JGZ2ZlMk13MkZEa253TEMiLCJtYWMiOiIyZDU2ZGJkYWQ3MjYwYTEyOTFhZWZhNzE0NWRmNzI1ZGNmZWY4Y2NhZmZhZjM5YTljODc1YjI2ZTIzNDNkZDY0In0=eyJpdiI6Ik1wSDdTUHJsWkF1MUJrVzc3XC9EcnpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlczQUFkaGRiSHpyYk9IblNPc1lsc0hDalZTQzJEWUNTUzRsbVByc3Y2cTNpQ3NhN0ZkZStFUk1BSmJxTXpoUFYiLCJtYWMiOiI5YmNhOGI5NDI0OWM4MWM3N2FhNGJkMDQ1OTUwN2RlYjZhOTZkMWIwMGMwZDQwNWYwMWJlOTdlMGYxYTcyYzNmIn0=eyJpdiI6IlR5XC9DUjV0SGM3dXFPTG1NM0RTeDNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imdsc0J1T2FuNzFXaDdcL1Jjelhhc0pBM1wvWWsxczFtdFJhdFlYNU45VmNWWXpcLzl5UGdcLzZNdXFlN0plemtrOFdGIiwibWFjIjoiMDVlNTA5ZjUyMzg4YTdlOWU1NzlmOTgyYjIyMDdlMDg1NDcxMzBlMDFkYTViZmMzN2Q4OThhZTgyZTNmNDNlZCJ9eyJpdiI6InlhZE5OenUwRkpYZjNSTGVSeGtpQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiNHYrUENxMjNQNit4V2VZUElWeUtUN0lMOFRCWFVVU0VHQlhRNjRzQW1ra1RFMzRiRmlGdUViY1VNQUlTQTVPbTdxempCMHdORk1pODZLRHJOeThOTjdGSE0wa3V2a1B3azk3VWtCdis0NWxrNnZiZW9yNkpBbGtuZks4WFVoZU1HYVV2eUFSZUVHYythXC9mU0E2eXpYdDF3ZjhlOWc1WDJaekI3M3Rva05mZTkwY01aYmpQK2YrQlwvUWFWVkxaZlFvbnJkUVREVzhnd2JcL0o5YVpcL0tobVowbjNjWWJyazZUd0c4YytGSThkZlwvZ1wvYWdwK3BNVnIrRUtkMXc0dlVZbFBubllqd1Y0c1lHSmp0bVFPNXQzc2VcL1F6SFpzMlI3NGxxYVwvSlRiRDBoWT0iLCJtYWMiOiIzMTE4NmUyNDY1YmRkNWM4NWMwMjcxOGRlMDMwNzg0YjRiOWI1ZjI4NTA5NjE1ZjcxODgwNGQwODYwYjBjM2U0In0=eyJpdiI6IllIbnRaemdocDFGNzU2VzBhV1hCeHc9PSIsInZhbHVlIjoidmpubm11WjFVcDhnZW1GMHRzVmhNd3h2YmIyY3l1M3FMVFwvTDZFR2dZN2phQk9cL0l5ZERiMHdSNXR1anZMNHJNIiwibWFjIjoiNzQ5Zjc2OTQxM2I1NWMxZmMzYjQ4NWNkY2E2ZDZkYjhlYjhlNzRjMDBiOTdkZTExNTlmYWZkMjMwZGRlODhhOCJ9eyJpdiI6IlJ6Und2OE5QMmkyODJ5ZWc0VGc3ZlE9PSIsInZhbHVlIjoiM05HOERlZUtjOCtVQWdPTzRiTWVsZCtpWmp5Mmg2N2hiMndEOVkwR0J4RFZqU3FcL1hscHNMMlwvY1kwMExvMCtVM2J4bjJvalFNTTNOMGdzOGFJc3QxQT09IiwibWFjIjoiYWM1MGQ5YWM0N2Y4NDE1MDU1MzUzMjg4ZjQzNTYxNGU5MmFjMmFlZThjMTE3M2ZhMDU3ZWU1ZTEyOWMyNmRkOCJ9eyJpdiI6ImpBdHJMZEMwU0txSVwvWGlOU0toK0pRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndpZVhjUHhvQ3pJcWROcTVWRU9kQlNlSDdFcW9NNllibFJQbnRZaDkwR042dUNIZzV2VlV6bWtFRzc1R2IyYW4iLCJtYWMiOiJkZjkzOTcyYzE4OWNkZDMwNjVkNDExNGExNjIzY2E4NjczZGYyM2JlMmQ4YTRkMzljNDJiZWYwM2IxYTFmZTVmIn0=eyJpdiI6IjNuWlBtOWlXcUVIYU1TVytXK2lwTlE9PSIsInZhbHVlIjoicHUrMWVhTEpwNTh1RXY3T0lESFRcL0ZHdFBCQlpxVDBWVG1OeWhDcTFZNmNINWErWWdlcThiSFAwV2NPeERZWk9xck5MQ1FoeWRIbmFoWndmd3I0eWlxaDNzNjZnZlBkTUd4S1p0QllvK2psc29MQkw0VlFMS1VzZVwvVkJVKzFjN3RPaVJUMDYwdUFneWh4blcwZitiMlkwMWIxSzRGWXB0VFNDa1hDbVNWT2dKcFRPYXl4akFQOXNFNDI0VlwvUEM1V3VRek52OURGMVwvOTBLMWNDczhNNFJxZWVSK0tlNitKU1BQdGx4SDNqb3RJc0RwZVwvTG5PVGxleWlRVXlZcWdpbUs0NWhDYlJlczhKclRKcU03UVJFZz09IiwibWFjIjoiOGI2ZWIwOTFhNGQyMTNjYzU1M2UyOTk0MzJhMGJiMjVkYTViNmI0NzZlNTE1ZmNiZmQyMDUxMWZjZmI1NjFlYiJ9eyJpdiI6IlRsbENIb1FpK3BFWjlHd0hGN0Iwd2c9PSIsInZhbHVlIjoid1Iyend1WVwvZjE2TDlaNDVoV0Z0OE5sM0I0RFVuVVdXNGVVNkN3MFZ3N01aSnZqcmtUY1VjeGw2SG95cnZnb28iLCJtYWMiOiJkNmM5Y2ZkZjVjNjE4NDE5ZDI0NmUwZTUzZjNkZWRmMWI0ZTU5ZDRhNjE0NTNmODRlYjJmZmIzMzRhODdmMjNiIn0=eyJpdiI6ImxIZnpnUGtCNkJcL3U1d3FXa1k4MzdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikp3YTZIOURqdEpHMzU5QTh4TFRYclwvZnVoXC9GQ3c4VXNDR3kwNVJocUJVRGp0bHdueHI2RXBCMStGNmF2am1NcFZcL1Qyb3dsXC8zS0E4VUV3Nk9YeFFWWmFCXC9JU0FPczBtMDRBTEtqdWZSRlJ5d3V3VE9kR3o1ZVwvTVVlSWkwUElFOGgxZXlWampGUnpmcG1yUTAzd3UxOUJcL1o2ODEra2ZLVVpSUlh5NDJoRFFUR1wvWDRqWkF1STFZaGJuanJvUnFCIiwibWFjIjoiYmRhNTA3ZWFlNmE4Y2Q5MDAzZmVmYzhkZTdiN2NjYjYzNWU5OTc3NjRkNTBkZDMzMGIyODdiYWZmZGVkOWVkNSJ9eyJpdiI6Ik8waXFPRGpOenEyUGg0czJMOHc2UWc9PSIsInZhbHVlIjoic1l4SFVjU0JJbnJUU0JoMWtLbHhEK1wvOHBBVXBwMzZjUWRXVUwwbGdZdzNvTktEVlRNSUE0eDM4VE1SVDN2dWEiLCJtYWMiOiJmNTExNDNjMjY2OGEyMTc5OTJlYTY4NjgzZDAwMDUzZjIxY2JiZDdkNTIzZmNkMTk0MzZkNTFhNDYyOWEzMzEyIn0=eyJpdiI6IlR0MElwMFRDTlQrNUdzVVVcL3c0QW93PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpLTitDdk9kK2dcL1gzUzVtcytrY0FJU1lWZEcyMXErMjRLYnd4dHlXZ01XSGZtWURubEVHRUYxVlFMSWxCUjRzRUxRdEVralo1T2I4WlpLa2Y3M1lLUlU1UWlidDlHUnp2Zm1RanB5bGtSd1BYckhYWnN2eWEzeWUyNWxQeWFldnQwaVwvK1k5cEIrOXB3bExZVmxkVG1oSk94SzI1cFA5Z2tibm9JZ2R2N0xtRTdcL3lraGdxcGFkY25tejV1U2JzZyIsIm1hYyI6IjE2Mjk5YWUwYTExMWRkMjhiZTM2OGYzZWRkYWY1ODk2YmJmMjc1MGMyNWNiNTQ0MWI5YTU4NDIxNDc5NWUwNWYifQ==
Trước tui có nói về cái chương mà Woo Seo-hyuk cho cậu Han viên kẹo màu hường ấy, nó là chương này nè ✨✨✨