Tôi chờ em đến ba mươi tuổi - Chương 63
Đọc truyện Tôi chờ em đến ba mươi tuổi Chương 63 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi – Chương 63 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi -Tiêu Ái Nguyệt mới nhất tại Ngôn Tình Hay
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Jojo là một cô gái lớn rất trẻ con, Tiêu Ái Nguyệt vốn không xem cô là đối thủ. Hai người hẹn gặp ở nhà hàng Tây Âu lần trước, Jojo đội một cái mũ lông màu lam, Tiêu Ái Nguyệt vốn có bệnh nửa mù màu, không phân biệt được lam và lục nên kinh ngạc hỏi, “Sao cô lại đội nón xanh rồi (*)?”
(*) Đội nón xanh: ý là bị người yêu cắm sừng.
Jojo tức giận vỗ bàn, “Đ*t mẹ, cô nói cái gì?”
Có rất nhiều người ăn cơm trưa, cái vỗ bàn này hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, ngay cả nhân viên phục vụ đã ngó lơ chuyện cô hút thuốc lần trước cũng cung kính nói, “Khang tiểu thư, có cần tôi giúp cô sắp xếp phòng riêng không?”
Người này đi tới đâu là bị ghét bỏ tới đó á! Nếu cô không có tiền, có lẽ đã sớm bị người ta đánh chết rồi? Tiêu Ái Nguyệt lên tiếng đốc thúc, “Làm sao tôi biết thư mời có ở chỗ cô hay không? Lỡ đâu hai người gạt tôi thì sao? Lấy ra cho tôi nhìn một chút đi nào.”
Jojo mặt thối nói, “Mẹ nó, chẳng lẽ tôi lừa cô? Tôi cần phải lừa cô sao?”
“Được rồi, vậy cô muốn tôi làm gì?” Tiêu Ái Nguyệt hỏi, “Cô cũng nên đưa thư mời cho tôi nhìn một cái đi, như vậy tôi mới an tâm.”
“Thư mời của cô ở ngay trong túi tôi.” Jojo trừng mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt, “Sao cô lại đáng ghét đến vậy chứ? Vì sao Từ Phóng Tình lại tín nhiệm loại người như cô được?”
“Đại khái là bởi vì tôi xinh đẹp.”
“Cô đẹp cái rắm! Ngoài đường Thượng Hải đầy loại người như cô, quơ một cái được một bó to.” Jojo chẳng thèm ngó tới cô, “Đồ không biết xấu hổ.”
“Được thôi, cô thích nói gì thì nói.”
“Cô không cầu xin tôi sao?” Jojo không hài lòng với thái độ của cô, “Công việc và tiền đồ của cô đều nằm trên tay tôi, nếu không có thư mời thì cô ở lại đây bằng gì? Làm sao qua được cửa ải.”
“Khang tiểu thư.” Tiêu Ái Nguyệt vừa đưa salad vào miệng vừa nói, “Xin hãy làm rõ một chuyện, tiền đồ và công việc của tôi sẽ không nằm trên tay bất kỳ ai hết, bởi vì tôi vốn chẳng có tiền đồ gì cả. Nếu so về cha mẹ, cô chỉ hơn tôi ở chỗ biết đầu thai thôi. Nếu so về tương lai, tiền của cô nhiều hơn tôi, cô thắng. Đối với giai cấp vô sản như chúng tôi, loại người thuộc chủ nghĩa tư bản như cô không cần đích thân ra mặt, cô chỉ cần ném thịt ra trước mặt, chúng tôi sẽ tự mình chạy tới lấy. Cô ra mặt sẽ để lộ kịch bản nha, lộ kịch bản rồi sẽ không còn vui nữa, cô sẽ mất đi fan hâm mộ đấy.”
“Ha ha!” Jojo đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Tiêu Ái Nguyệt liền nghe được tiếng cười của bàn sát vách, cô vốn đang bực bội người kia nói năng không rõ ràng, nghe được tiếng cười liền nghĩ đối phương đang cười nhạo mình bèn vỗ bàn một cái, đứng lên trợn mắt nhìn sang bàn bên, “Cười cái rắm!”
Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng trông thấy sắc mặt của Jojo thoáng chốc liền sụp đổ. Dường như Jojo đã nhìn thấy được một thứ vô cùng đáng sợ, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, lửa giận trong mắt lập tức vụt tắt, “Việt, chị Việt.”
“Ngồi xuống đi.” Người vụ nữ được gọi là ‘chị Việt’ cũng không lộ diện, cô ấy ngồi bên bàn sát vách, giọng nói khàn khàn ra lệnh, không cho Jojo kháng cự, “Nhỏ giọng một chút.”
Jojo ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống, nhỏ giọng cảnh cáo Tiêu Ái Nguyệt, “Cô nói chuyện nhỏ lại một chút cho tôi.”
“Cô ấy là ai thế?” Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng hỏi, “Sao lại đối xử với cô không chút kiêng dè như thế?”
“Tổ tông của tôi.” Jojo hướng mặt về phía trước, cắn răng mắng, “Liên quan gì đến cô.”
Tiêu Ái Nguyệt thờ ơ nhún nhún vai, “Tôi cũng không có hứng thú muốn biết.”
“Cô có thể giúp tôi tìm chứng cứ không?” Jojo hạ giọng hỏi Tiêu Ái Nguyệt, “Chứng cứ Từ Phóng Tình tham ô của công?”
Đừng để lộ lá bài tẩy của mình ra như thế được không? Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không có phòng bị gì đối với vị Jojo tiểu thư này, trong lòng cô, cô gái này chính là ‘cô chiêu’ điển hình có đầu óc không mấy trưởng thành, “Cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại muốn lật đổ chị ấy trước được không?”
“Chờ một chút.” Jojo đưa tay gọi nhân viên gần đó giúp cô sắp xếp phòng riêng, nguyên nhân khiến cô thay đổi chú ý có thể có liên quan đến ‘chị Việt’ kia. Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên nổi lên hứng thú, cô định đứng lên nhìn bàn bên cạnh một cái nhưng lại bị mặt thối của Jojo ngăn cản. Jojo lắc lắc cánh tay chỉ về hướng phòng riêng, “Nhìn cái gì vậy!”
Người này còn nóng tính hơn cả Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt hiếu kỳ hỏi, “Khang tiểu thư, tôi có thể hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Liên quan gì đến cô.”
Không chỉ nóng tính hơn mà còn thô bạo hơn cả Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi, “Tôi cũng không muốn biết lắm đâu.”
Sau khi vào phòng riêng, Jojo mới lộ ra bộ mặt thật, cô lẫm liệt ngồi xuống ghế, mở túi ra, lấy thư mời ném lên bàn, “Đây này, cô giúp tôi làm việc, tôi sẽ trả lại thư mời cho cô.”
Tiêu Ái Nguyệt ngồi đối diện người nọ, “Cô vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao cô lại muốn lật đổ quản lý Từ?”
Jojo mất kiên nhẫn, “Liên quan gì đến cô chứ.”
“Vậy thì tôi sẽ không giúp cô.” Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu chơi xỏ lá, “Chẳng qua chỉ là một công việc thôi, cùng lắm thì tôi không làm nữa.”
“Con mẹ nó, cô nói vậy là sao?” Sắc mặt Jojo tái xanh, “Con mẹ nó, cô dám uy hiếp tôi?”
“Cô có nói hay không, không nói thì tôi đi à.”
“Móa!” Miệng Jojo đầy thô tục, nóng nảy mắng, “Có gì hay ho đâu mà nói? Chẳng phải đã bảo Từ Phóng Tình lén mẹ tôi mở công ty ở ngoài rồi đó sao, cô làm gì hiếu kỳ dữ vậy? Cứ giúp tôi làm tốt chuyện này không được sao? Cùng lắm thì tôi cho cô tiền.”
“Cô có chứng cứ không?” Tiêu Ái Nguyệt chất vấn, “Cô có chứng cứ chứng minh quản lý Từ mở công ty bên ngoài sao? Cơ mà nếu chị ấy có mở công ty đi nữa thì cô có chứng cớ gì lại dám nói quản lý Từ lấy tiền của của mẹ cô chứ?”
“Cô không tin tôi đúng không?” Jojo khinh thường nói, “Người có thân phận như tôi cần gì phải vu khống cô ta chứ?”
Người có thân phận như cô cũng sẽ không nói chuyện như vậy đâu! Tiêu Ái Nguyệt bực bội trong lòng, cô tiếp tục giả vờ không tin, “Tôi không biết cô có thân phận gì.”
Thấy người kia không tin, Jojo liền nổi giận, “Tôi nói cho cô nghe, con ả Từ Phóng Tình đó tuyệt đối không chỉ mở một công ty, Tiểu Mã đã giúp tôi điều tra ra cô ta có đến hai căn nhà và đều được đăng ký giá trị lên đến hàng chục ngàn. Nếu không phải của mẹ tôi thì cô ta lấy tiền ở đâu? Mấy năm trước, cô ta đã bắt đầu chuyển nhượng cổ phần, nhất quyết phải lấy tiền của công ty chúng tôi. Mấy năm trước, cổ phiếu của công ty gặp chút vấn đề, có người đầu tư bỏ vốn mua 50.000.000 cổ phiếu, rõ ràng là đang ngầm thao túng, không phải Từ Phóng Tình thì còn ai vào đây? Ba năm trước, tôi đã vạch mặt cô ta một lần, sau đó cô ta lập tức bị mẹ của tôi điều đến thành phố H, thật không ngờ lần này cô ta lại ‘đập nồi dìm thuyền’ trở về Thượng Hải một lần nữa.”
Chuyện này giống như một kích liền nổ, năm đó Từ Phóng Tình đã bị cô ta vạch tội gì mà lại bị điều đến thành phố H chứ? Đầu óc Tiêu Ái Nguyệt rối tinh rối mù, “Nói miệng không có bằng chứng, cô có chứng cứ sao?”
“Tạm thời không có, nếu có thì tôi cũng chẳng cần cô giúp!” Jojo luôn cảm thấy dù có làm gì thì Tiêu Ái Nguyệt vẫn sẽ không hài lòng, cô ghét bỏ nói, “Với trí thông minh của cô có nghe hiểu lời tôi nói không?”
Người có trí thông minh cỡ đó lại dám chê người khác đần? Tiêu Ái Nguyệt ra vẻ vô tội, “Tôi còn đang tiêu hóa.”
“Tóm lại, nếu cô đi theo tôi, tôi cam đoan cô có thể đi đến cuối cùng, phúc lợi và đãi ngộ ở đây tốt hơn địa phương nhỏ của cô nhiều.” Jojo vừa đấm vừa xoa, “Cô cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy tôi phải đi rồi.” Tiêu Ái Nguyệt đứng lên, chậm rãi đi về phía Jojo hai bước, sau đó cô nghiêng mắt nhìn trên mặt bàn rồi lập tức nhảy tới đưa tay bắt lấy thư mời, co cẳng liền chạy, “Bái bai.”
“Mả mẹ nó.” Jojo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, cô nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa chạy ra ngoài như bị quỷ rượt, “Đ*t mịa, họ Tiêu kia, cô đừng chạy!”
Jojo đuổi theo như bay lại đụng phải nhân viên tính tiền, cô chạy tới cửa đã nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa của một chiếc xe tư nhân ra rồi chui vào, xe vốn đang nổ máy nên đã lập tức biến mất dạng. Jojo hung ác đá vào thùng rác bên cạnh, mắng, “Móa nó, hoá ra có đồng bọn.”
Đồng bọn của Tiêu Ái Nguyệt là phụ nữ có mái tóc dài hơi xoăn và xõa rối tung sau lưng, cô đang ngồi sau xe, trên mặt còn đeo một cặp kính mát.
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác có chỗ nào đó không đúng bèn quay đầu hỏi, “Vị tiểu thư này, cô đi xe ghép sao?”
Người phụ nữ cười khẽ một tiếng, “Cô cảm thấy ai sẽ lái Maserati (**) đi rước khách?”
“Đây không phải là taxi sao?” Tiêu Ái Nguyệt sững sờ quay đầu nhìn một tài xế, phát hiện tài xế này không phải là tài xế lúc đầu chở cô đến mới nhận ra mình lên nhầm xe. Cô đỏ mặt, ấp úng giải thích, “Tôi… tôi… lúc đầu tôi đi nhờ xe đến và có dặn tài xế kia chờ tôi ở đây, vừa nãy quá gấp nên không kịp để ý, bây giờ tôi sẽ lập tức xuống xe.”
Người phụ nữ gật đầu, giọng khàn khàn ra lệnh cho tài xế trước mặt, “Ông Trình, tìm chỗ nào dừng xe nhé.”
Tiêu Ái Nguyệt thấy người kia không ngại mình lỗ mãng liền sản sinh hảo cảm, “Cám ơn.”
Xe dừng ở ven đường, Tiêu Ái Nguyệt xuống xe, sau đó tươi cười phất tay với người bên trong rồi đóng cửa xe.
Đích thật là Maserati! Thượng Hải thật lắm kẻ có tiền. Tiêu Ái Nguyệt thầm cảm khái vài câu, cô lại nghĩ đến Từ Phóng Tình, nếu chị ấy lái xe thì sẽ mua loại nào nhỉ?
Tóm lại, thư mời đã ở trong tay, Jojo sẽ không thể uy hiếp được cô nữa, nói không chừng Từ Phóng Tình đã sớm biết hành động của Jojo rồi. Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến Từ Phóng Tình rồi lại nghĩ tới lời tối nói tối qua, chị ấy bảo cô đừng đợi chị ấy mã hãy dành thời gian phát triển bản thân. Tiêu Ái Nguyệt rất nghe lời, cô nhét thư mời vào trong túi, sau đó đưa tay đón một chiếc xe trở về khách sạn bắt đầu chiến đấu.
Không ngờ lại đụng phải Lâm Chính Khải ở đại sảnh, Tiêu Ái Nguyệt đứng bất động tại cửa ra vào, cô không muốn đối mặt với gã. Lâm Chính Khải cầm bưu phẩm, hững hờ liếc mắt nhìn cô, “Cô đi Chu Phổ trấn xem xét chưa?”
Xem xét cái gì? Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu, “Ở Chu phổ trấn có cái gì?”
eyJpdiI6InBhOVFqQ2ZEeDZCYW5BamtrMVhvNVE9PSIsInZhbHVlIjoiRFU3YVJqQTlcL29uMzlmcmtMTUJYdUI3ZVFzSWppcFRZMnhTYmg0U3RiRDFFMjhOWFIrUnZFYWhqM3JxXC82MzQ3IiwibWFjIjoiYmJjNzA1Mjc0M2I1NTVkNDMyMTQwYTBiM2I5ZGFmNzI5OTQ5NTMxNDEzOTBlMzM4OTk2ODk1MzMwNjg5ZTdiOCJ9eyJpdiI6IjFWcTJxZm01UlhIK3ZqZ2VyaDFqWGc9PSIsInZhbHVlIjoiclhzWUZJNHZVd0RKNVhJektWOTF1bmZudFhuUUdDWCtwNThaZ01sODdqcXNyNUdmZjVDcGRyYWNoNUdXRWY5cU1yZGZJR21KQnZiMGM0NnlPNlNmSXV0YWdVa1wvSzNyNmhYQzRBR1pqcXVDdmJCYm40WDBSRVl3cmhUd2NxT2tMdzNUWEwrSHNRV3BkVWhJSlh6eHlmR21TbExPc3JYNlM4eTNCOEdhMUZCST0iLCJtYWMiOiIyYTVkYTQyNzQ3MTgxNThjNjRmYzFmM2VmNmE2OGQyMDg0MzZkYmYyMTlhMTkxYzAwYzY3OThlZDA5ZDUyNzJlIn0=eyJpdiI6Im5LMlRTcmRSaGU3TUJPMFhUNnJtV1E9PSIsInZhbHVlIjoiTTduNjJQMURKM1dWMFg4d1JBZzVZNUpIMklSck94VmozbG9TU2x6bm5WUVVwaStCQ1dmdzRKMTFvdDdqOEgzSyIsIm1hYyI6ImY3NTk3NjEwYTMwODY3NTc2YTM4ZThmZjBlZjYyNjA3NTA0MmViZDRmZjZlZjQyYTNlMzQ0ZTc1ZTgyYzk0YTMifQ==eyJpdiI6IjFtK1lXWG84Ukh3RXBUbXFtU09uaUE9PSIsInZhbHVlIjoiam5velI4MG1HWmVcL1ZFa1IrMlR0OTVBcHJFd3NkM29MdmREN1hEM2xcL0NnYW0rbGN4UEFYSG15dVBqcWZmXC8wSWNnbFl3eldqQ0lScVpoaW9hUHFRUkp4eTRnbFdrNm1sZ0U4NnBTeVI0V1EwUllpVU1jRlVvODJvRXdackllZGhya1QyejUrZERsdkhPZlwvcERSaWsyeGtDckJKVFFJQ3FpQnJ5TnJ3MzZtamF0U3JrSm9wTDlJM0E3YWhYNnpwZWp1MU5lQ2hlMVl6TEpNaGkxR3VlMkJSSWp2eDNpUG5PZzJmRUE4K09MWXFrazFUNWlvbWxUU3hBQndST0J1aTFuOG9qenJ1Sm52ajJqa3JCSVpzRVh3PT0iLCJtYWMiOiIxMGU0YzU1OWYxMzlmYzEyOWZhMzQxZjU0NjYwOWEyNjU2NzA3NTRiM2I3MjNkYzAyMWEzNmJiMzU0YTRjYzZkIn0=eyJpdiI6InllZ3liY3VZdEFUb0N5OU9HRzM1QVE9PSIsInZhbHVlIjoiRjdBZWY4RHBoUXp6Rm16OFNqdStQcVMwMmxyXC94RUdwVDQwVkNsQ0dGQkRsaW5sMUtoMkMwZ2U3cEdOXC83OFJMIiwibWFjIjoiMjIwZjM1YzllZGIwMzdhYzhiZGRlN2M5NWQzOTk2MDE0ZTNiNDhjNTk0YWIxOTYwMDllMTZiZWQwZWQ3Y2Y5NCJ9eyJpdiI6ImNhZmFyMlwvUFlHSll1SE5DNEpsNUtBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJCUDNQV3Vqb1JUb3VhYzgwYlBsVHRMRHp0VUJZb3lWMEt3S0FvM1pIOCtuK0RpUkt5NXJ6OW53cGljODdCQ2xQaU85K0FVT3hpcUdKS0VEZjlWbFBcL01qK3B6MWYxcis4ZE5oUU5GZEFxMGwyQmRMTXdVRVJ0T255K3RaZVU2c1ZBN0NpY2JCc0k1QjkwOFwvTWRib2NuQ2h0QWJzRUhEVXBwMGQraFJSczYra1hzcDdsMU1OMERzOUNPZGhYR0F3OHNxYTg4QXA1RjNCdzlsdTR2UEYxY2hJRUVKTlRrZEl6bHhvcTdVZXJjdEUrYU4rc2thYTZIbnNKc0R6aG1OZHg0bFh0UHVNY1F2Y0F2K2NGUFJVN2Y1S1c4cXJOUUR5cnl5YUF2dnVYN1Y3RkNoSGJQNUNhZTJ1KytnV1lQMjJkV2l0d1ZINkJPNVROY2NQNGpZc1k4b3l4RG84cjhuTnl4R1NDa0kwbVhab1NycTBnbUNhSDZJS3ZIUmltWkZVSUN4ZmZKSWxqSVB5N3dUQkZmc28xbG5RaWVSYTVGRjZTSTBVTXJzN2RLQ3U0ZVNSSUNlY0NcLzNFWk9hQWpTUWNUcCsxckFrU2M3TTd0QTI0aWJ3VWRlbm92UE1CbHplbmlmN2hQRTg4ZWtwb3FpTTNaeHExaU9zdUhYaEhoelo4WjNKWGVwVHJCT1gyK0Fyb0FhbDdVREpYdGtuRUpQR29XbWo4Rit2bVE5d2NJZlBnTUtcL0dMUmFvXC8zeExidHJqdXpCbkZuZ1Jwa1R1R1Z4V1orYnVsN1BiQ3N5M1pRRHNQWkFOek5uY2hKQmtZcTRtRkg4ZWQ0NkVBaGVGdTlDVzBEZkRLaHlQTnlsd0lUVitzaXloR1wvXC8rRHhEMHAxUXFTZUNybkd4QVlFWSt1Rk1hNU5SbVwvUHNsMURnWFdrcUl4Mm45cVdsTENiZVVkRVhJcVwvRHVYYmFGdEJQQStjSHBlNDc3akxOazBzZStqNWNHeDFwcWN1XC95Y2xWOVJwV1wvK0FvTFhtVDd2TCt5TDhvSmQ1ZmlRZz09IiwibWFjIjoiZWJhMDZmMjZiYjRjNjBkNmMyMDUyODlmZjI1MGU1ZTg5NTNkNGExZGIwMjA3OWEwMzEyOTgwMjM3NzQ5MDYwYSJ9eyJpdiI6Im4xRFRHcnVmM2d4RVpYTlRsVU42WXc9PSIsInZhbHVlIjoiU2NqZko4dWxZczJSTGtZZHIwcHZKU2FuOXFmTWFcLzg0XC8wazNkS1dJWGpLcVcydHlXSVRCSW9EYjZEMGVNcmJ4IiwibWFjIjoiOGFlNjU5ZWM5YTc0ZjcxN2NkYjg5N2FlNmZmMjNlN2JiMDg3N2EwMDg4NjVkOGJlZDYwNDdkNmU2MTNiODBhYiJ9eyJpdiI6IjdnVXlKY3NCdXlaVEhNRGhtclJZRnc9PSIsInZhbHVlIjoiTTlSWG5UTlh2YjNiUUZuR2R1N1BlVERxZGl4aW04XC9EeHlTdGhybjR1djFOTldDU2ptcUMzeEN1SUVrSjJRYnRPRzlwcDd0UWd5TGswYU9hczd2b0tPUjN2TUFzWmh6OGFNMFwvWUF1aUJiU25MbHZZeWtvNnRGdThDV3pwMlVLUCtrTzZpUW1CQmE1UlIxQ0JJRTBiV0FLY2lYV2ZUVnVGejVzQ2xVMU9QRkVvZWVnTVZ0NjltUENaMmd2Y3NWc3QiLCJtYWMiOiIxZjFjZTcwNjIyZGI1YzEwMGU0YjY3ZjI5YmI2NzI2NjYyNzc5NmRjOGEyNWRjMjY4MmUxZWFiMzhlMmIwNTVhIn0=eyJpdiI6Imx6YTRtYmI2cHE1YzRqb1F5UCtZaXc9PSIsInZhbHVlIjoiQlVRMmMzbWJidjZcLzNTVStTd2g1V1RIaWcrcjBvNmtEVmIydEtnaE12TFNmMm5xUkw0SjZwNkhxRjVVSVZIUUQiLCJtYWMiOiJmOWI2NTU3NjRjZTdjYmQ4ZjZjNzVlZmQxNWYyYjQzMGY2NjliNTQwYzhiOTk4MjRlNjc0NzMxN2Q3YjMwODEwIn0=eyJpdiI6IjZoNzdqVk53M2tkTzBxQUMrQUtqdWc9PSIsInZhbHVlIjoiRXNwdnZTbklyMDBcL3VieVpmZTF3SDE5WU9BdlMzUG9XQVIxVlFUSkVCY09KZWNoNkdUbWlNVlU4WmRrNmlXdHhtZ2t2alVXSHMzWEUxODd0MWRRUUlWZDZMN3Y2SEVYUXdmSWdKdVhhUytDSW9rRmdpUFVDQ3gzY29FeUowa3piMzJTSUVKUVlrOWNwb2VuZGVBSEpNWldnaXd0K1R5K3BGcUcwK1FuMEtYd25xRlh4c3JiKzV3T3lVQjhDa2wreVR1eEdicUxwK3h4SlVaMm1sNXpPbmlHR25aZjhsQm5jM0R2UDA2aVNkRXpJNjdpTEgwV2FJb2pvMDJmR25DckliMmNFMzVUXC9cL2pIeUJXSE5OZmJia0EwV25RSmx0UU42NlQ4RXdiNjV3cFY2c2ZUM2w2Mmp6czQrZjFhdFhuTHZhRFBQTUJXSmVlanl4d1UyS1I4MW9YMGpqWDNHXC80SzNPY1lPcGszNzl5ZUNFTUM5OHJvYkVYQUZqazExV0FjVXM5emRrU3R6dWpHd3hLandCOHJTeTZvZTRWXC91bmJtb2draU1mYmg4TDlXb3hZXC9xK1wvXC9ab1wvaXBMeklGRWs5S1Z2T2pYUXE2WHJqb2s1THFseVhDVnFsYWdEZG9mXC9uRFp1MzBpV3lsMlpKMFZjTGFYMlhxdXNnWkNETGpUK0d3bG10aEw3MndzRTFrQVF5eWhJTk0wbVhoZGpPKzlJTkRMTnVzZlRaNWcyTmIyamJsWnJWaUtrc2Z3dVB6THM2ViIsIm1hYyI6ImEwNTNiZDk4NTUwNmI5OWI3NTNiMWE1NWIwMGM3NWUwYTQxNjQ2YjI3ODRiNTg1ZWY2YWFmNzMwNGZkMjFiYmEifQ==eyJpdiI6IndyWmljblk4dHZsU3R2aWJwV25jSmc9PSIsInZhbHVlIjoiOHFuKzM3b0ZXaW8zME0zMW5aRHl6dE1KVk12ME1uMWFFWXF5QnZlV1hxalJ3VnY2XC9yajNDT2M1OGZic2hIUDUiLCJtYWMiOiIzNDMxZTkzNmZjMjFhNGZkYjhjOGY1ZWMzMzI0OWZkZjljYjA0MWQ1ZGUyY2ZhYWZmYmM0N2ZkZWYxYTM2NzA4In0=eyJpdiI6ImI3VW1KYWtDVXlYclYyMkxZc2J2K0E9PSIsInZhbHVlIjoiUVhaVU5jMTRockZpbDNDUXVaUFlPVWx2SStIQzZkeDlmWTZkTG4xSnFxRk5wUTFWWTB0SFF2SXVCSmo4T1pma2pZakErcmVPZStndTBqT1RVV3RhVHp6NHk3Nys0T1BKV2VWUkZqZ2pqUm5VSGNXVnM5K3EyZ0U1cEdiXC9vS0lIUzhxdmU3XC9QOUdKMDRsOUZxVThCK3Y3NHduYVpOQVhHd0t3d3h5UGY3cFh4cFBPQWdXRW1tYk1CT2g5TTArVGtZUUVVZ2wxRWVoWENtd254bmV1RUZBPT0iLCJtYWMiOiI2ZTNlYmM5MmI2NjMxMTE4YjI1YTJjZDU3YTBlNzRjMDZiYjFiMTIyNTg4Y2FlNDJlMjEzMTZiMGZjNWE1NmMwIn0=