Tôi chờ em đến ba mươi tuổi - Chương 54
Đọc truyện Tôi chờ em đến ba mươi tuổi Chương 54 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi – Chương 54 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi -Tiêu Ái Nguyệt mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Đang vào giờ cao điểm rất khó bắt xe, vì thế Mã Thượng Tài quyết định đi tàu điện ngầm. Hai người nhanh chóng ăn điểm tâm, sau đó gã gọi điện hỏi Lâm Chính Khải đã chuẩn bị đến đâu rồi, Lâm Chính Khải nói người xếp hàng quá dài, chưa tới giờ nên đừng nóng vội, từ từ hẵng đến.
Mã Thượng Tài thật sự cũng không vội, gã dẫn Tiêu Ái Nguyệt đi uống cà phê rồi thong thả đến ga tàu.
Ga tàu cũng đông nghịt người, cả hai chỉ mới thăm dò xem phải đi tuyến nào đã đổ hết mồ hôi. Mã Thượng Tài đến máy bán vé tự động xếp hàng mua vé, Tiêu Ái Nguyệt đứng một bên chờ gã, trong lúc vô tình nhìn dáo dác bốn phía liền trông thấy một bé gái ở cách đó không xa. Cô bé này mặc rất ít quần áo, ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, cô bé đang nắm tay một người phụ nữ trung niên trông có vẻ ngờ nghệch.
Tiêu Ái Nguyệt yên lặng nhìn bé gái mười mấy giây, sau đó cô bỏ Mã Thượng Tài qua một bên rồi chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi cô bé trước mặt, “Bé con, em sao thế?”
“Trong nhà lạnh lắm, ba kêu em và mẹ ở đây chờ ba tan làm.” Bé gái nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm nhưng mỗi chữ mỗi câu đều mang theo khẩu âm của phương nam khá rõ, không giống người Thượng Hải, “Ba em vừa mới đi làm rồi.”
“Em ăn sáng chưa?” Tiêu Ái Nguyệt lo lắng hỏi, “Sao lại mặc ít như thế?”
“Trong nhà em không có tiền, ba đã đưa hết tiền lương cho mẹ chữa bệnh rồi.” Cô bé ngoan ngoãn đáp, “Chị ơi, em không đói bụng.”
Mã Thượng Tài vừa nhìn đã biết cô bé này rất khả nghi, “Thế nào? Muốn báo cảnh sát không?”
Tiêu Ái Nguyệt không trả lời, cô cúi đầu móc hết tiền mặt trong túi ra, “Bé con, em cầm cái này, đừng làm mất, nhớ cất cho kỹ, đợi ba trở về rồi đưa cho ba, có nhớ không?”
“Dạ.” Cô gái nhỏ đã hiểu, nhìn lại mới biết cô đã cho mình cái gì, “Em cảm ơn chị.”
Mã Thượng Tài đi qua chào hỏi nhân viên tàu điện ngầm, gã yêu cầu họ để ý hai mẹ con kia một chút, thấy Tiêu Ái Nguyệt vẫn đứng ngẩn người mới cười nói, “Chị Tiêu, chị thật giàu có, cho người ta hơn cả ngàn tệ mà sao vừa nãy tôi bảo chị khao cà phê lại chạy nhanh hơn thỏ thế.”
Tiêu Ái Nguyệt ít khi không đáp, cô quay người nói, “Đi thôi.”
“Nếu tổng giám đốc Từ ở đây, chị ấy nhất định sẽ trực tiếp báo cảnh sát.” Chẳng biết Mã Thượng Tài vô tình hay cố ý nhắc đến Từ Phóng Tình trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, “Tuy cho tiền là thiện tâm nhưng đó cũng không phải là sách lược vẹn toàn. Ba của cô bé đó không có năng lực nuôi nó, hơn nữa mẹ lại có vấn đề về tinh thần, tốt hơn vẫn nên báo cảnh sát.”
Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên dừng bước hỏi gã, “Cảnh sát sẽ nuôi họ hay quốc gia sẽ nuôi họ? Hai mẹ con đó sẽ bị mang về trại giáo dưỡng, sau đó họ sẽ mời ba của cô bé tới, ai sẽ chịu trách nhiệm nuôi sống họ?”
Mã Thượng Tài cau mày, “Chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Ví dụ cứ nghĩ theo chiều hướng tốt nhất là chính phủ thật sự sẽ nuôi họ, nhưng chẳng mấy ai có thể chấp nhận mất người nhà để đổi lấy một phần an ổn hoặc một cuộc sống bất ổn cả. Cô bé đó đã lớn, có lẽ cô bé đang trong kỳ nghỉ đông, trong nhà không có tiền mua sắm máy sưởi nên phải cùng mẹ chui rúc vào nơi này sưởi ấm, báo cảnh sát sẽ tốt hơn cho cô bé đó sao?”
Mã Thượng Tài không biết trả lời thế nào, xã hội này có quá nhiều chuyện khiến chúng ta bất lực và có quá nhiều việc bất minh, gã cười khổ nói, “Chị Tiêu, ở đây có rất nhiều người qua lại nhưng chẳng mấy ai dừng lại, tôi thấy hôm nay cũng không phải lần đầu cô bé kia ở đây, toàn bộ nhân viên đều biết hai mẹ con họ, liệu họ có thể kiên trì được bao lâu?”
“Kiên trì đến khi nào không thể kiên trì được nữa.” Tiêu Ái Nguyệt biểu lộ nghiêm túc, “Nhưng họ sẽ không như vậy cả đời đâu, họ sẽ tìm được biện pháp tốt hơn, người khác không dừng lại là bởi vì họ có việc bận phải làm, ai cũng đều có chuyện riêng của bản thân.”
“Hì hì, tôi phát hiện chị và tổng giám đốc Từ kỳ thật có một số điểm rất giống nhau.” Mã Thượng Tài cười hắc hắc hai tiếng, gã chuyển chủ đề rất nhanh, trong nháy mắt lại nhắc đến Từ Phóng Tình, “Lúc tôi vừa vào công ty đã nghe nói rất nhiều chuyện cũ của tổng giám đốc Từ, bây giờ nhắc lại vẫn cảm thấy khó có thể tưởng tượng được.”
“Ví dụ như?” Lòng hiếu kỳ của Tiêu Ái Nguyệt bị khơi dậy, cô lập tức quên đi khúc nhạc dạo không vui ngắn ngủi vừa rồi, “Là chuyện ở chỗ làm sao?”
“Không phải.” Mã Thượng Tài cười cười, “Tin đồn lúc đó vô cùng chấn động, truyền thuyết kể rằng tổng giám đốc Từ thuộc gia đình đơn thân, ba mẹ đã ly hôn từ khi chị ấy còn rất nhỏ, tòa án phán chị ấy cho mẹ nuôi và cùng bà đến Hồng Kông. Đến năm mười mấy tuổi, chị ấy lén mẹ qua Mỹ tìm ba, thiên tân vạn khổ lắm mới gặp được ba vài ngày thì ông chết vì tai nạn giao thông. Chủ tịch của chúng ta đã giúp chị ấy xoá lịch sử vượt biên và giữ chị ấy ở lại Mỹ. Chị ấy vừa đi học, vừa quản lý công ty của ba để lại, đến năm 2004 mới về nước và đến tổng bộ làm việc, sau đó chị ấy chuyển nhượng công ty của ba tại Mỹ được mấy trăm triệu, lợi hại chưa, lợi hại hơn còn ở phía sau, nghe nói chị ấy không lấy mấy trăm triệu kia và đã đưa hết toàn bộ cho mẹ, ngoài ra còn thành lập cô nhi viện nữa, đúng là xem tiền tài như cặn bã mà.”
Tiêu Ái Nguyệt như đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm, hình tượng của Từ Phóng Tình trong lòng cô nhanh chóng thăng cấp thành thần, cô nuốt nước miếng, không dám tin hỏi, “Cậu đang kể chuyện của con người đấy à? Tôi và chị ấy giống nhau chỗ nào chứ? Đừng nói là mấy trăm triệu, ngay cả một triệu tôi còn chưa thấy qua nữa là. Cậu nghe ai nói mấy chuyện này vậy?”
“Con gái của chủ tịch đấy, chuyện của tổng giám đốc Từ đều do cô ấy kể.” Mã Thượng Tài giải thích xong liền che miệng lại, “Chị Tiêu đừng chê tôi nhiều chuyện nha, tôi nghe chị Tiểu Thu kể lại chuyện của chị nên mới cảm thấy chị giống tổng giám đốc Từ, cuộc sống của hai người đều bị tổn thương nhưng cả hai vẫn tin tưởng vào tình yêu, chị sẽ biểu hiện thiện ý ra ngoài nhưng tổng giám đốc Từ lại không chủ động, chị ấy sẽ che giấu sâu bên trong.”
Tiêu Ái Nguyệt trầm tư gật đầu, Mã Thượng Tài còn tưởng cô muốn phát biểu cảm tưởng, nào ngờ cô lại hỏi gã một vấn đề phá hư bầu không khí, “Quản lý Mã, tại sao gần đây cậu cứ luôn miệng nhắc đến quản lý Từ ở trước mặt tôi vậy?”
Mã Thượng Tài xấu hổ cười một tiếng, “Có sao?”
Thời gian mở cửa gian hàng vẫn chưa đến, Lâm Chính Khải bị đông cứng, ngón tay run rẩy nhận lấy cà phê của Mã Thượng Tài đưa tới, “Công ty đã đăng ký vé vào cửa cho chúng ta rồi, lát nữa cứ trực tiếp nhận vé vào là được.”
“Chuyện này có liên quan gì đến công ty đâu.” Gã đàn ông đứng sau lưng Lâm Chính Khải nói xen vào, “Tổng bộ của chúng ta không tham gia hội chợ lần này, tại sao lại muốn chúng ta vào đây làm gì?”
“Học hỏi thêm chút tri thức cũng có ích cho bản thân mà.” Mã Thượng Tài kéo Tiêu Ái Nguyệt qua một bên rồi nhỏ giọng dặn dò, “Chút nữa chúng ta đi dạo một vòng trước rồi tập trung lại, phải tìm hiểu kỹ về sự phát triển của các xí nghiệp, sản phẩm khai phát và hình thức kiếm lợi nhuận trong mọi tình huống.”
Tiêu Ái Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, “Vì sao phải làm vậy?”
“Chị cứ nghe tôi sẽ không sai.” Mã Thượng Tài nháy mắt mấy cái, “Yên tâm đi, tổng giám đốc Từ đã giao chị cho tôi rồi, sao tôi có thể hại chị được chứ?”
Lời nói có lý nhưng cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Quản lý Từ giao tôi cho cậu hồi nào?”
Mã Thượng Tài qua loa nói, “Chị ấy báo mộng.”
Cái quỷ gì vậy trời??? Tiêu Ái Nguyệt không tin, “Cậu lừa quỷ hả? Cậu cho rằng tôi ngu ngốc đến mức sẽ tin vào giấc mộng?”
Mã Thượng Tài không giải thích rõ, chỉ thuận miệng nói, “Chị coi như tôi đoán mò đi.”
Lúc này Tiêu Ái Nguyệt mới tin, “Tôi biết rồi, hừ hừ hừ.”
Trung tâm triển lãm rất đông người, trưng bày đủ mọi loại hình khoa học kỹ thuật, có lẽ hôm nay là ngày cuối nên người đặc biệt nhiều, ít nhất cũng có đến hơn một ngàn công ty tham gia hội chợ. Tiêu Ái Nguyệt nhất thời hoa mắt, cô đi đến đâu cũng sờ soạng nhưng cuối cùng lại chả nhớ được cái nào. Mã Thượng Tài đưa cho cô một quyển sổ nhỏ, “Chị cứ tùy tiện quan sát, cái nào có ấn tượng sâu nhất thì nhớ kỹ.”
Sản phẩm rực rỡ muôn màu, thứ gì cũng có, khách tham gia triển lãm và nhân viên đều bận túi bụi, Lâm Chính Khải đã mất dạng từ sớm, Mã Thượng Tài đặc biệt nghiêm túc dẫn theo Tiêu Ái Nguyệt đến nơi này xem một chút, đến nơi kia hỏi vài câu, sau đó ghi chú lại. Đến xế chiều, Mã Thượng Tài đã thấm mệt, gã cầm ghi chú của Tiêu Ái Nguyệt xem vài phút đồng hồ, sau đó khích lệ nói, “Ai za, chị Tiêu, chị viết chữ không tệ nha.”
Tiêu Ái Nguyệt kiêu ngạo, “Đương nhiên.”
“Nhìn không hiểu chị viết cái gì luôn.” Mã Thượng Tài đắc ý gật gù, “Thật sự bội phục.”
Tiêu Ái Nguyệt không dư hơi đấu võ mồm với gã, “Tôi mệt quá, chúng ta trở về đi.”
“Được, đi thôi.” Mã Thượng Tài đồng ý, “Đi thôi, đừng gọi Tiểu Lâm, tôi thấy anh ta đang u mê rồi.”
Tạ Ninh Thải đã sớm trở về, cô ngồi trên giường ăn pizza, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt trở về bèn giơ một miếng pizza hải sản hỏi, “Cô muốn ăn không?”
“Không.” Tiêu Ái Nguyệt từ chối, “Đêm nay tôi còn có việc.”
Không chỉ mình cô có việc, tất cả viên chức tham gia tập huấn đều có việc. Tổng bộ giao nhiệm vụ cho quản lý bộ phận mua hàng tham gia hội chợ phải viết báo cáo tổng kết và nộp vào sáng mai, đây quả thực là sấm sét giữa trời quang. Tạ Ninh Thải cầm điện thoại ngây người, hồn phi phách tán hỏi Tiêu Ái Nguyệt, “Chúng ta nên làm gì?”
Tiêu Ái Nguyệt trả lời như thể không liên quan đến mình, “Tôi không cần viết, mỗi chi nhánh chỉ cần một bản báo cáo nên để quản lý của tôi giải quyết.”
Tạ Ninh Thải lộ vẻ hâm mộ, “Tiểu Tiêu thật là sướng, làm gì cũng có người gánh chịu thay.”
Tiêu Ái Nguyệt nằm lỳ trên giường chơi Plants vs Zombie, bất an trả lời, “Quản lý của tôi bảo là để anh ta làm báo cáo, chị Tạ nên viết nhanh đi kẻo không kịp, sáng mai phải nộp rồi đấy!”
“Tôi ra ngoài dạo một vòng.” Tạ Ninh Thải đứng dậy cầm áo khoác, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, à đúng rồi, chẳng phải cô nói tối nay có việc gì cần làm sao? Có muốn đi chung không?”
Tiêu Ái Nguyệt nằm lỳ trên giường không nhúc nhích, “Có người cho tôi leo cây rồi.”
eyJpdiI6Im5Ld0NDcXZySTBVR3VUNEY2SVo4U0E9PSIsInZhbHVlIjoiOG5oTEIzRG5Udmw4OXlodGNLSnBrZ1B2NzNHWUw5XC8yTStqRjNTQk5zc2JMaTJDaWhYS1h3ZzNLU2pNTVJmRUYiLCJtYWMiOiJjODZjMmVmYWI3NGFjMmNiOGY3ODM5NzNmOWVlNjAxZDUzZjQ4YjkzNTQxM2Q4MTE2OGM3YTQ1Y2UzNDBmNTAzIn0=eyJpdiI6InBGODlCc1BidjhEc083UElmTzN4c1E9PSIsInZhbHVlIjoiME9iQm5iNjJCMWlnMmtRbHBcLzZ5cDdERzJtZTlUYkExVEdUUlBCXC9nN2FPMVMrRlFPUmZkUU85Tjc0Qk1iSFBZa3V1WEVYdUtyU0RyZWZRZXlvc3l3bHpQYmtpbU1Mc0ExZTFUSjBUaG5BdThtSTVNTEpURTZCaStJNWtoUjRRb0VBYXBuY3U4Q29FXC9MRnpsaXIyN241WjRlTU1uQndYOUo1U2I5SFhCUWRZbFlKSzlWeTJ4SEpkTGtxSzY5QkRZR3k4ZGVleCs1cThPTHM5RzJSdzBuNDNicHRQMTRMbnJQc0dlalMybnVIZGJqeTBJXC9xOTErU1V1cTlUXC9UYkJhZTcwMFwvSFRMdklFQ3k0WnBpZkRsNHg4Z2hVUWpXK2UwbFwvY0haNFBFRmIyajNtMkRtd1U2ZEw1U29idDRCUGhiXC9pNm1MZEd6RXFpVkxxMG53VFpBQnJvSkRBZTBHSlBSV0hlbFFcLzlUTnY2a2xFVVR0c01TZTRIOGwzWitoNVhFYWdZZXFKTjV2K2RjUGNcL2xzQm40T3JlU2J0SXVzZTFuMjI0aVhHRDhUemVmSEVJa2FncFJCWVB6YVRcL0o1MEJ3IiwibWFjIjoiMTJjNjMzMGExOTliYjY3MzYyMDkyYWQ2ZTg0YTdlZTQ0YTA4NTkxMDU3YmExN2ZkODcxMDRlMTViMDlkNzEzMCJ9eyJpdiI6IjZqYzZjQ1wvYTVJenVWUnFUWTlqa0NnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJhbW5nY2NGdllER2lCcDdRY0w2UEpnYXBCdndtNVJrTlhVVjgydUlCWHR0UVRpSE1zaU1XQ09zRktvVkVZOGQiLCJtYWMiOiIwOTNkNjZiMmQ3YmMxYjQxYjAyZTVkMTBiNjM4MWI5Zjk2ZDIyYTc4Y2RhODZjMmQwYTU1YTdkY2Q1NjQ5YWI1In0=eyJpdiI6IitkXC9hcVFMOFFsQThRNFQ4cEIrdWxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFFUFNXb1J0THEwejdieWhnU3JBb3RJbTM3SnduMWZXek5EMWJkZFlHeEVRS3VaRUZoUW9CQTE3bjN6b2I5TXAxRHhnMUdWQ3pUV3NHaEJ4VUpQYU05UmhMZFwvaWkzdzZUTHdaYytEUGVGYmJWZWVOalV1M0Q3VVZGU1wvdkVwdFVLYVNEcDRHc1p4VUJmQnVDZ3hXSjhubXRUNDZadXBvWXg3U283S0pCMG9LT1NLWE1HQ0drbkdZdUdGTDQ1K1N1WU5kTjZ2Q1R1VnRKSFlLbkVWRmVGTW9nM1I5bXI1UFpPaUgwRFM4MjN2VVkrc1NXSVVnUE1HTWhKZDJzZHh1Vis0Um8yajdLWFlcL1h4cys4WDBTTkpLZzdHUTRaQ2ZNZ25qNHFyQXhZY0Q5OXBDdzBqTVg0TUhnZkwrWjN0VXZXRXVnODhLMU1mS3VWdFdpRnV0aW43NGNhdWlNVklid0lRR2lYaHBKOTRGWT0iLCJtYWMiOiI1NWM1OTVmNDBjMDZjNTEyYWEyMWZmZGYxNTE1OGIwMjMzOTUxODFjODIzZjViMDhkMmJhYjk4MzI4OWE1MDlmIn0=eyJpdiI6Ik5cLzFMK0Zua3hsYTZGXC9NT1FaMXN5Zz09IiwidmFsdWUiOiIxTUpPaHczU0tOdmFoMWs4T0FQQ04wTWhcL29GQTdQalRoNDFzazd6K0RrekJKc1FTZDZwSmxkeFJXWTFVcjJyMCIsIm1hYyI6ImQ2ZGVjMjE4YWQzOTQzMDI4NzYxZDUwODYxYTg3OWM4YjYwMzM0NDZmYjA4ZWUxYTI1MjY5MzQwNzliZjYxMTcifQ==eyJpdiI6InhIRDRnalVoeUtyMEw3STJJMFZWTGc9PSIsInZhbHVlIjoibGt3SXRhd21tTlpsM1JyZUZGYXBmN3hveUdpOWQwa3R1YWNsdDBVbDRvd1dqTnJSXC9VeTFjV29FeCtDWkNyK2siLCJtYWMiOiJjZDBiZTMyYTc5ZmJlNGRhZjQ2NWNjMTkzNjMyNGM2YWI0MDRmOTdhNjIwMWMyNjY1YzZlYTQzODY5NDAzZDQxIn0=eyJpdiI6IlRpMDVHV3RUbXA2aHlmSU45R2FUMGc9PSIsInZhbHVlIjoiOGx4ak1pQ0JEUzUwb3l5Q3FPMVdGK1FRSWtOeWRaSVwvcjNIMjBlOG5XOGlvTmRHOUVnZVo1M0JEXC9IcjV3S1hVIiwibWFjIjoiM2FiMGIyM2JiNWQ3ZTE5OTZiODQzNmQwMzBhMmY5MjQ5NGRlMzQwMWFlZDAxNWZiYjU5OTc3YTkyNzM1NWUyMyJ9eyJpdiI6Ild3cjRGMU9VRUswWlR2dUpFU1RcL0VBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJLcmNUampQeURIdzFLMHRDSmpBRGlXUVRWVWtFT1ZtcExTSWZqU1ZOcWtDc1hPU3d4V281MVdqK0VGY1E4Y0k3aStDWlFYbmw5WTduVVwvblRKajF5cHlibHNJb094anNQMnRja2tBVVZxWUFrOXpFeTZxU3NHNDNYYmxvTjhGUXVxeldqR20zMGdON2g1NVErMjZRd1ZqUjFEMHBXdzBqMU9YeDc2eGdmRE9xdUFuQ25iZUo0eG1Cd2VsSzYrY0YzZUY5XC9tbVBub1FYdXZHRzVseDZ0U3BWSjJtSUlNN1VHT3ZPMldFcHEyRDQ0eTF1M3dZeDlCc3lhZVRickRUMzJVS2piWnpvY2w3WE1tc28rMUhQVDQ0bjAyWExkTTlKb096ODFWXC8xSVZEck9Ub0JZbVdFME1ibEViSTV5QXZVNzR3N2R2bTdscEI4NWJDa1YzVExaSDI3OHVEMElKMFhVT05nVmlSK1hBa0d2bm4xczRzS2k1V2JOTGZSY0hyNXdUQ2dXeWh0OXBrTTRad1JLTGh6QmZYVXc2bENXNHZPbzNmQktpN05jUVVOV1wvOUlYcUVhbjRkaTZwODVocnVuVTlFU29HSDlcL0N6YlhpRXRXUW1qMU1vQmxzSTFnMjFkNG91dnRTS1JYNEM5RzVvYXlYbk1jbU90VkRmd1dQODRialpzQzJ2MzFINzNDbnVFVmhqckErVnNvOENwUk44TEFrZmhieEdWMzFkWVdFN2Y2bkcrYmdpV2N1dlhLekczc3ZaN1ljV0pCbUFZT0JPT09xaEdCN0kwaTgyWXdQY3RVQW8yOUxSckJBSVBaR2pPZHd5Q05lK2NoQTlUSUo1ZTgyT3NlemVYQkZac0p4NUJFRk9rUzdOcTBHblpCM2hmMWg5VmJOTnR1Z3o2dzM2MCtHZVdCR1VMcUJ6Vys2anUiLCJtYWMiOiIxNzQzZWI5M2Y4M2E4OTcxYzUxZWEwYmQ2YTE2NDI1YmYzMmUxZjY1Mzg4Mzg1OWVjZjJjODZhMjQ4ZGJlNGM2In0=eyJpdiI6InlKT0FkaEtTdlwvTGVvSlVlbkZsSXhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkR2czNmb3ozZHFFTjZuZG5sWGFTTnJhSHh2TjFWdDVMcWlScFJjSFwvMDlLbW8zKzhQNlwvTFRQZUxrenlLYWRSTSIsIm1hYyI6Ijg1NmZlMWJiNGI0YzZjYzEwMGVhY2I0YjdlOTU3YmIzZDE0NDUxOWExZTU4NGVhY2VkZTA3NDQwN2U5ZTVmYzUifQ==eyJpdiI6IjJQV0dSQmpBSWV1S1wvaGUzclFUWVFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilwvdm1VT3dvaE9tTndWd1B3SE1ZcU5IK2VNV3Q0VFFnSElcL3IyNklWQjNZSThkTitCMTliMUZNS09NXC9FMzJJUm9Zem9tTThQY1ZKMFZ4THhjd3RXTkdubGk0OThOenYyYVBidVpXN3hKS0tXRWhzM1c1a0h6NnlRZzkxcXY4MnJlTWViaWJVaUVRRzZ1V3BGM2dycXFmRXQ2SHJyOXVia0dEY0tyTlNtbFh5NkRHa0lmTUZoWGIwUnJlQktkSHB6WTZnSnY5Mit2V1ppeGFOMXFld0szYzdtMEEwNFwvQUwrRTRIRGJjWWRURGU3STd2bDVBc0V2bG9pNEhWSnV3R252ODRXTldJMHpxTE5manloR254VDJ0ZCs0NG9Ib0owY3VGbGtjSEhCNUFwY1VqWDVsaUg1MzErQnlyODg0dDBLRiIsIm1hYyI6Ijc5ZmM5OTA3ODhmOTQyMzlkYjk5YmUyMDdhZGViODFhN2U1NjAxMGZkMjUyY2UxYTEzMGMxMjQwZDdjYjA1NWQifQ==eyJpdiI6IlhPNmxvZm1lRGIyV1g1YTd1a3FSWGc9PSIsInZhbHVlIjoiUHlsZllxWFV1YWRLUWlTWHhubHNZY0NcL1h2YUUyelRZSW8zNmxWRVZMMjgrakRZb0xrem5VdFBJa1wva2hSdVprIiwibWFjIjoiODk0ZDBmODdlNTdkNDcxZGQ3ZTQ2ZTlmMzU4YzM5YWE0YWZhYWRhYjIwOTVjMjk0M2Q3NzY5MDMxZDU5ZWQ2MCJ9eyJpdiI6Inh6YVY3WHJTdzJueGlRVVdoXC9cL1wvaGc9PSIsInZhbHVlIjoiVG15TlRtUVwvNkptUmRLSHpGYUpZZ1p1V01WWEtkM3dRYmh1YzJwZExRMXROcnQwZzhZdlp1TVlGZm5HbkhTb0Z1aFlrb3l5T3Azd0FlWlkrQ0VwSVI0dDMxNFl5RlhYV0Q1eEhXMnBBSE9LOWpsUHo2WnoyZjRLaVhzbVRFXC9lZjJMSElyQlN6ZmxLbkhpY1kyZ0RNY0pJaFZ6a0ZmcUp6WmlUaytMNVhtS3pBaWpWTytRcVZLbnEyQ1laZXJNRHp0b3V3RVMwQzl0dmtMTG05eER2dmJaQVhTcW1FMnRBZkgyQ1hJcXNmZ3grWjdqS0k4SHhMbTU5Qkp4ZUR1cmRNa3FpQ0V2ZUZiV25mZlFDVHVSNkNXc3V5cmRtRnU2c2lpNUE2QVU1NHppZHBPK1huXC9RZ1ZnNGJ3MHlzbXlCazcyMkdkWVwvekRicndYSDRhMnlYaU9XZU9NMnVYaFhiaENKcTZheCsza0xrbkMxNkVhZlwvYVwvTDhIK1dWZ2liYUVRZmNZNDZYVXdSV0s3b0VFYlArd3RJMjVcL1FrUkZEcUJ1bjNhcG5LXC9CM0xZPSIsIm1hYyI6ImIzMmZiNzhmOWI1OTBjZjEwNDA1NTJkMTNkNGM2MWJkY2UyYTUxNDAzYWZmOTg5MTM3YTc1MmM1YjdkZDI0N2QifQ==