Tôi chờ em đến ba mươi tuổi - Chương 41
Đọc truyện Tôi chờ em đến ba mươi tuổi Chương 41 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi – Chương 41 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi -Tiêu Ái Nguyệt mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Rút tiền trong thẻ tín dụng cần rất nhiều phí thủ tục, mặc dù thẻ của Từ Phóng Tình là thẻ đen (*), nhưng rút tiền trong thẻ đen có mất phí không vậy? Tiêu Ái Nguyệt cũng không rõ vấn đề này lắm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tấm thẻ đen trong truyền thuyết nên tay hơi run, “Hay dùng của tôi đi, tôi có mang theo thẻ vàng, không cần mất phí, sau này chị chuyển lại cho tôi là được rồi.”
“Mật mã là 200204.” Từ Phóng Tình ngồi lại vào chỗ, cô lạnh lùng đọc ra mấy chữ số, “Tấm thẻ này không phải của tôi. Tiêu Ái Nguyệt, cô đừng mất công tiết kiệm tiền cho tôi.”
Ngân hàng ở ngay dưới lầu, vị trí địa lý thuận lợi, Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không cần lo lắng sẽ gặp nguy hiểm nên nhanh chóng gật đầu, “Dạ, vậy tôi đi.”
***
Sau khi cậu trai ôm tiền và hoa ra về, thanh danh của Từ Phóng Tình lại được truyền ra ngoài, có thể xem như ‘một lần vất vả đổi cả đời nhàn nhã’. Cô chỉ dùng hai mươi ngàn cảnh cáo để nói cho người khác biết ‘bà đây có rất nhiều tiền’, việc này góp phần răn đe những gã đàn ông đang thầm mến cô không dám hành động nữa, cũng đúng, ngay cả Vương Minh Cát mà cô cũng dám cự tuyệt, thử hỏi còn ai dám theo đuổi.
Tiểu Thu tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình nên rất cảm khái, “Quản lý Từ xinh đẹp như vậy, ai mới có thể theo đuổi được cô ấy đây? Số tiền đó bằng hai tháng lương của tôi a.”
“Vậy là chị Tiểu Thu không hiểu biết gì rồi.” Mã Thượng Tài hết mực sùng bái Từ Phóng Tình, “Tổng giám đốc Từ không thiếu tiền đâu. Ba của chị ấy là một trong những cổ đông của công ty chúng ta, mẹ của chị ấy cũng có công ty riêng tại Hồng Kông, chị ấy là ‘bạch phú mỹ’ (**) chính tông đấy, Vương Minh Cát là hạng người gì cơ chứ? Người giàu có nhất thành phố H lại bị tổng giám đốc Từ cự tuyệt thì chẳng phải mất mặt lắm sao? Ngay cả điện thoại cũng không dám gọi.”
Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt rất lâu mới nhớ việc trả thẻ tín dụng cho Từ Phóng Tình. Hôm nay, quản lý Từ bề bộn nhiều việc, giờ nghỉ trưa cũng không thấy ra ăn cơm, cô không dám quấy rầy lãnh đạo, chỉ có thể đợi sau khi người kia ra ngoài rồi trả thẻ sau.
Đến sáu giờ chiều, em chồng của Tiểu Thu đến đón cô tan tầm. Mùa đông ở thành phố H rất hay có mưa, Dương Y mặc một chiếc áo khoác mỏng, trong tay cầm mấy ly trà sữa, “Tôi mua ở dưới lầu đấy, mọi người nếm thử xem.”
Mã Thượng Tài cầm một ly chuẩn bị tan tầm, “Tôi đi ăn cơm trước, hẹn gặp lại mọi người sau.”
Dương Y cầm trà sữa đứng bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, vẻ mặt ôn hòa, “Tiểu Tiêu, cô tan việc chưa?”
“Chưa.” Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười đáp, “Đêm nay tôi phải làm thêm giờ.”
“Ừ.” Dương Y khẽ khàng lên tiếng, trông cô có chút thất vọng, “Tôi định hỏi cô có muốn đi chơi với tôi không, tôi có một người chị em mở party tối nay.”
“Đi thôi nào Tiểu Y.” Tiểu Thu đã mặc áo mưa xong, võ trang đầy đủ, “Tiểu Nguyệt, chúng tôi đi trước nhé.”
“Tạm biệt chị Tiểu Thu, tạm biệt Tiểu Dương.”
“Tạm biệt.” Dương Y đi mấy bước liền quay lại đặt ly trà sữa trong tay lên bàn của Tiêu Ái Nguyệt, “Vẫn còn nóng, uống chút đi nhé.”
Tiêu Ái Nguyệt vốn không có ý định ăn cơm chiều, cô suy nghĩ một hồi mới đưa ly trà sữa của Dương Y cho Mã Thượng Tài, quyết định giảm cân đến cùng.
Cô dự tính tăng ca đối chiếu giấy tờ rồi scan gửi cho khách hàng, bận bịu đến tám giờ tối thì nhận được một cú điện thoại lạ. Từ khi bước vào bộ phận mua hàng của Hải Manh, Tiêu Ái Nguyệt phải thường xuyên tiếp điện thoại lạ, bình thường đều là nhà cung cấp gọi chào hàng, vậy nên mỗi khi cô nhìn thấy số lạ hoắc bèn lắc đầu không muốn nghe.
Điện thoại gọi đến mấy lần khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bực mình, cô mất kiên nhẫn, hung hăng bắt máy, “Ai vậy?”
“Là Tiêu Ái Nguyệt phải không?” Có lẽ người bên kia đầu dây bị hù dọa, dè dặt hỏi, “Tôi là Đổng Tiểu Hạ, xin hỏi có phải là Tiêu Ái Nguyệt không?”
Đổng Tiểu Hạ? Toàn thân Tiêu Ái Nguyệt như bị điện giật, cô phản xạ có điều kiện đứng lên, giọng điệu run rẩy, “Tiểu Hạ?”
“Đúng rồi, đúng rồi, là tôi, tôi đã trở về, ha ha ha.” Đổng Tiểu Hạ vẫn vô lương tâm hệt như lúc trước, cô hoàn toàn không để tâm đến vẻ khác thường của Tiêu Ái Nguyệt, “Tôi về nửa tháng rồi, mấy ngày nay bận rộn quá nên không có thời gian tìm cậu. Tiểu Nguyệt, cậu mau chóng đến gặp tôi đi, đêm nay tôi chỉ có một mình thôi.”
Trở về nửa tháng mà hôm nay mới tìm mình? Tiêu Ái Nguyệt cay cay sóng mũi, uất ức lên tiếng, “Cậu đang ở đâu?”
“Đang ở nhà nè, nhà tôi ở kế bên quảng trường, cậu còn nhớ không?”
Sao lại không nhớ chứ, Tiêu Ái Nguyệt trả lời, “Cậu đợi tôi một chút, tôi lập tức đến ngay.”
Tuy lòng cô nóng như lửa đốt nhưng vẫn phải báo cáo cho Từ Phóng Tình biết, lý trí còn sót lại của Tiêu Ái Nguyệt đã nhắc nhở cô vấn đề này. Cô gõ cửa, vừa đi vào văn phòng liền trông thấy Từ Phóng Tình đang vùi đầu làm việc, tư thế giống y như lúc chiều, không hề xê dịch dù chỉ một phân. Ly cà phê bên tay chị ấy là do hôm qua Tiêu Ái Nguyệt đã rửa sạch đặt ở đó, vị trí không hề biến đổi, xem ra Từ Phóng Tình thật sự bận rộn, ngay cả cà phê cũng không kịp uống.
Tiêu Ái Nguyệt đi qua bàn, cô đặt thẻ tính dụng ra trước mặt Từ Phóng Tình, sau đó cúi đầu cầm ly cà phê đi pha máy. Lúc cô bắt đầu pha cà phê, Từ Phóng Tình mới chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng của cô, trong đầu bỗng có chút sửng sốt.
Mùi cà phê đậu rất thơm và nhanh chóng lan ra khắp phòng. Tiêu Ái Nguyệt bưng cà phê đưa tới bên tay Từ Phóng Tình rồi khẽ nói, “Quản lý Từ, chị nghỉ ngơi một chút đi.”
Từ Phóng Tình nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Tiêu Ái Nguyệt, cô làm xong hết việc rồi à?”
“Không, tôi mới làm được hơn một nửa thôi, tôi sẽ tranh thủ hoàn thành trong tuần này.”
Ngón tay của Từ Phóng Tình thoăn thoắt trên bàn phím, Tiêu Ái Nguyệt nhìn bả vai vừa thẳng vừa cứng của cô, không biết quỷ thần xui khiến thế nào lại đặt tay lên bờ vai ấy. Từ Phóng Tình sợ hãi run lên bần bật, cô ngẩng đầu, cau mày nhìn chằm chặp mặt đối phương, “Tiêu Ái Nguyệt, cô muốn chết sao?”
“Tôi xoa bóp cho chị.”
“Vậy là cô thật sự muốn chết?” Từ Phóng Tình ngăn bàn tay trên vai lại, lạnh lùng cất giọng, “Xoa bóp thế nào? Nơi này là văn phòng chứ không phải cửa tiệm mát xa.”
“Đúng là làm ơn mắc oán mà.” Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, cô sờ sờ lỗ tai trả lời, “Tôi về đây! Quản lý Từ, tôi có một người bạn ở nước ngoài vừa mới trở về, bây giờ tôi muốn tan việc.”
Trêu chọc người khác xong lại muốn trốn chạy? Trong lòng Từ Phóng Tình tức đến nghiến răng nghiến lợi, song ngoài mặt lại rất đỗi bình tĩnh, “Tiêu Ái Nguyệt, cô muốn chết sao?”
Tiêu Ái Nguyệt nhìn gương mặt điềm tĩnh kia cũng không biết Từ Phóng Tình đang tức giận, cô lắc đầu, nghiêm túc đáp lời, “Không có, quản lý Từ, tôi thật sự muốn tan việc.”
“Đi đi.” Sắc mặt của Từ Phóng Tình đột nhiên lạnh lẽo, “Cô cút ra ngoài cho tôi.”
Nhận được sự đồng ý của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt thật thà chạy đi mất. Cô hoàn toàn không ý thức được bản thân đã thành công làm đối phương tức giận, cô chỉ muốn nhanh chóng đến nhà Đổng Tiểu Hạ để thổ lộ cho bằng hết những tâm tư tình cảm dồn nén suốt mấy năm nay.
Đổng Tiểu Hạ là ‘con nhà giàu’ đích thực, nhà cô có rất nhiều tiền, căn biệt thự đứng tên cô nằm đối diện quảng trường lớn. Trước kia lên đại học, cô và Tiêu Ái Nguyệt thường hay ăn thịt xiên nướng ở đó, đã mấy năm không đến nhưng quảng trường vẫn vô cùng náo nhiệt, không có bất kỳ thay đổi nào.
Khắp nơi đều rất huyên náo, già trẻ lớn bé đều có đủ, âm nhạc đinh tai nhức óc quẩn quanh, bên góc sân có một đám người đang gật gù nhảy disco, gương mặt thanh xuân trông rất điên cuồng, cũng có một nhóm người nhảy múa giữa quản trường, dẫn đầu là hai cô gái ăn mặc hở hang đang uốn éo thân thể, disco kết hợp với múa truyền thống, cũng không biết những người này ở đâu ra.
Tiêu Ái Nguyệt mặc đồng phục công sở đi xuyên qua đám thanh niên đang nhảy disco, có một cô gái trẻ cản đường cô lại, có lẽ dó uống rượu quá nhiều nên mới cả gan vỗ vào mông của Tiêu Ái Nguyệt một cái, sau đó liếc mắt đưa tình, môi đỏ chúm chím, ánh mắt phong trần khiến cô run sợ trong lòng.
“Đây nè, đây nè, Tiểu Nguyệt.” Cách đó mười mấy người, Đổng Tiểu Hạ đang ngồi trên ghế đá phất tay hò hét, “Tiểu Nguyệt, lại đây, lại đây để tôi nhìn một chút.”
Tiêu Ái Nguyệt nhìn về nơi có tiếng nói mới trông thấy gương mặt xinh đẹp giống như thuở ban đầu của Đổng Tiểu Hạ, chỉ là mặn mà hơn một chút, chắc do đang mang thai. Tiêu Ái Nguyệt bỗng chốc như quay về cái đêm cách mấy năm về trước, Đổng Tiểu Hạ cũng ngồi ở chỗ này, dường như mọi thứ vẫn chưa hề thay đổi, “Tiểu Hạ.”
Đổng Tiểu Hạ chạy tới nhào vào trong ngực Tiêu Ái Nguyệt, cô vuốt ve mặt của đối phương rồi nhìn trái nhìn phải, “Chẳng có gì thay đổi hết, oắt con, cậu không nhớ tôi sao?”
“Tôi rất nhớ cậu.” Tiêu Ái Nguyệt khó nén nội tâm kích động, ngây ngốc cười, “Tiểu Hạ, cậu trở về rồi, thật tốt.”
Đổng Tiểu Hạ kéo tay của cô xuyên qua đám người đi tới tiệm rượu, “Tôi có quà cho cậu nè, mua lúc còn ở Pháp, tôi đã nghĩ nó sẽ rất hợp với cậu, cậu xem thử đi.”
Người kia nói xong bèn lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, lông mày khẽ nhếch lên, thú vị nhìn Tiêu Ái Nguyệt, “Hay là đêm nay xài thử luôn?”
Cũng không phải thứ gì đặc biệt, chỉ là một bộ nội y dạng lưới thôi. Tiêu Ái Nguyệt nhích lại gần người nọ, cô thoáng nhìn đám yêu ma quỷ quái trong sân bỗng có chút khó chịu, “Cậu ngồi ở đây lâu rồi hả?”
“Đúng vậy.” Đổng Tiểu Hạ uống rượu gật đầu, “Ở nhà một mình chán lắm, tôi thích náo nhiệt.”
Tiêu Ái Nguyệt khó chịu giựt lấy ly rượu trong tay cô, “Cậu đang mang thai đó Tiểu Hạ.”
“Thì sao chứ?” Đổng Tiểu Hạ không thèm để ý chút nào, “Tiểu Nguyệt, hôm nay có rượu, hôm nay say, nào, chúng ta khiêu vũ đi.”
“Cậu không được đi.” Tiêu Ái Nguyệt kéo tay không cho cô đi, lo lắng lên tiếng, “Đông người lắm, lỡ như có ai đụng vào bụng của cậu thì biết làm sao?”
Đổng Tiểu Hạ vui vẻ nâng mặt của cô kéo đến gần, Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy người kia sắp hôn mình liền nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, “Tiểu Hạ, cậu đừng như vậy.”
Đổng Tiểu Hạ không muốn bị từ chối, cô bất chấp giữ đầu Tiêu Ái Nguyệt đối mặt với mình, sau đó lập tức hôn lên bờ môi kia, đầu lưỡi thuần thục tiến vào trong miệng đối phương, ý đồ muốn khơi gợi lại nhiệt tình trong quá khứ.
Nào ngờ Tiêu Ái Nguyệt vội vàng né tránh, cô bất an quan sát xung quanh, “Tiểu Hạ, cậu sắp kết hôn rồi.”
Tiêu Ái Nguyệt đúng là kiểu người nhạt nhẽo, lúc uống rượu thì không cho uống, lúc hôn cũng không cho người ta hôn. Đổng Tiểu Hạ mất hứng đứng lên, sau đó cô quen thuộc nắm tay Tiêu Ái Nguyệt dẫn đi, “Vậy thì chúng về nhà.”
Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận nắm tay cô băng qua đường. Đổng Tiểu Hạ đã mang thai được bốn tháng rồi nhưng bụng chỉ nhô lên một chút xíu. Cô lười biếng tựa vào vai của Tiêu Ái Nguyệt, ngửi thấy hương thơm quen thuộc, tâm tư lại bắt đầu dao động, “Tiểu Nguyệt, đêm nay cậu ngủ ở nhà tôi được không?”
(*) Theo thebank.vn: Thẻ tín dụng đen (thẻ tín dụng màu đen – Black Card) cũng là thẻ tín dụng được ngân hàng cấp cho khách hàng sử dụng. Tuy nhiên, không phải khách hàng nào cũng được ngân hàng cấp. Cũng như không phải ngân hàng nào cũng có thể cấp dòng thẻ tín dụng này. Màu đen là màu sắc bí ẩn, không phô trương nhưng có sự cuốn hút kỳ lạ. Cảm hứng này được các tổ chức phát hành thẻ áp dụng cho chính sản phẩm của họ. Thẻ tín dụng đen thường là thẻ hạng bạch kim (Platinum), biểu trưng cho sự sang trọng và tinh tế, những bí ẩn mà không phải ai cũng có thể biết. Thẻ này không còn đơn thuần là một hình thức cho vay của ngân hàng, nó còn hơn là thẻ tín dụng.
eyJpdiI6ImIwU0ExZDVVS2JZa2pzbjBIdG8yckE9PSIsInZhbHVlIjoiQ2lJeDA5dis0YkZTU0dTeFluZ2pwU1VWR1NXOEw2bUxiZWdPOU9YM0dieGdYZDdCazk0MkFLUU95WDUrRW9aNyIsIm1hYyI6ImQ3NDY1NWQ2NmVhMzVjMjVkMDIxZWY3NTJkZTc4ODE0ZTg3NTJhMDU1ZjliZjlmNTk4MzY1YjFhOGEyODZmZGUifQ==eyJpdiI6IlEyeTZVQW9LSUFTcnVqclRycVFDbUE9PSIsInZhbHVlIjoiXC85XC92b05cLzQ5c1NUOHFwQytKT24rRm83UyszVHlNcFpWeWJ6SjJMUFwvRmVTc1BqTHNwMVpjOEpITHpiV1g5WlptRWYrNGtyQ21Ecld5V2ZIamZBM1JOXC9oXC9vUXVjSkRJZUU3aGxHZkYwbzk4dDBmc0xseUVsaWRiZlRjeVRET2YiLCJtYWMiOiIwYmYwZGZjYzIwMjMxNzZkMWMwOTllODRhMjU3NjA5ZjUyNGJhYzViNzhhOTdjZmZkOWIyZjQ2NzY5NjU5YmJmIn0=eyJpdiI6Im5UcEZQR0JZeWNVakdJbmxNejNsMGc9PSIsInZhbHVlIjoiNXorelFyeTVkRjRqaHBSRURZdENja1orNVNcL1pqQ2VtTU84RlpJNThqcGRBeDVTUGwraVZVbXZON0dpVUQ1OUkiLCJtYWMiOiIzZmM5YmM2NmQzZGVjYmI3YWIyNTY1YzcyOGViNDQ5NzNmYzZlZGNlMWY5MTQ1ZWRlNDk5ZmJkZmUzMGRhNWM1In0=eyJpdiI6IjRNcWd3bFB6SWtKbStmRmNnMGJ3MHc9PSIsInZhbHVlIjoiaERBbTFkanlSM2NQUjV2d3YwREt3RUI3bHpiVWtkZ3ZVekFaMlFZY3JrRVFhSE5nb1d6MTJuVFpqXC96RXNiR0xQbVNuVk9LSGVOcFQ5MUpnd1wvRmxOVHFEdkNaYzd6QTcrbHBFY09PRnVHNVFLVnNsUlFwNDJ4UDBxWG15UzB2eURFdUVGNFwvVGxOdytBYU04T2V1bHVnPT0iLCJtYWMiOiJmN2NhZjVmNmVlMWVmZDk5YmNjNTg2ZDYwYTA0NjQ0NDdlZDBlNWMzNWZlN2Q1YzI0Nzk1NzU0ZTU5ZTgwYzRhIn0=eyJpdiI6Ilk3T25pQlorVkdXMVBwRW5JV1piSlE9PSIsInZhbHVlIjoidHVuM0FHaGpOZVdCRllsNHViXC9EbXA0cDlKZkdmckl2OVgwOTdoZHFiRWFPV250OVk5XC95RjJXR3FKWHBnaXhDIiwibWFjIjoiYjYwOGVhOWE1ZDAwYzkwMTkyMDBlYWZhM2E5YTVhNmU0NGIwZTljZWI0ZjcwYjE1YTk5ZTlhZTkyOTI0MzQ0YiJ9eyJpdiI6IktKU0VcLytsOVBXc05oYTZuVUIwSUhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9SeDI3Z2J4OGtIdEp2dFNTNnJjdUJXWlh0eVErcmJcL1RnR0tyc0dhcVJlbkdlXC95RkhuYlg2OVhyQ1wvRFwvUXpuM3B4dXBKS1JBSjFXbFwvcUFKTFRCMWVoeGVNRklxMHlFWGNUdEZVXC90VGd6ekowK3JyRW5OZXZKTDNFT1N0aGpuc3k3cDQ2VXVMQ3RVODJPdFYzNW9zY1c0V3pWQjhXOXdzVE5aMmlHWkxHUnR6N25vXC9iT1J3UERURVlMaEZYRGpuSEVUVEJsbW1xeU5UbEZJNWQ5VEZkTThaNThsSHNOZWc3SDA4cW8xbjBSTGVkZjBTTlpBeDhJU3N1WEJpd1Q3bHlNYnR2YjJtSlZtTE1oQjVQMEw2U1YwbWlTS1N3M3EzTVlaOXB6Z1c0dz0iLCJtYWMiOiI1ZTY2ZDIyYTVmMzNlNzY3OWY3Y2JhNzEzMzRmNjcyODRjNjVhMDAxZjQ4MzVlYTQ0MTQ1M2QwOWZmODdmNTA3In0=eyJpdiI6Iit5NmpmaGdFN09BUWhZTmtUU2FcL2VRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFLSUE3aG1qeFgrZHdJazJkTTdnMUFDSHBWc2Y1alROM1I0SGtLaDRPWnVzd2hzOGcxb1VlN3NMbkZpWitySzciLCJtYWMiOiJhYzdmZjQyNThkZmNjZWJmYWQ5MmNjOWRhMDdjMTc2ZTkyMmQ3OWEwYmFiNmUxZGEyM2JiZTg1Y2RjMDA1ZmU5In0=eyJpdiI6InZVbzBCTXY4MXpVaDd5b1FjTWR6Rnc9PSIsInZhbHVlIjoidUlsNURZcnlEUGI4YWNBQ2xPczEwTzFvOXIzbWZ5VUlxaWNrVzdFRHBrdGZ0RUdxUkxTUzhSdytISVhGK212M2hLQjlhUGFvdlRURjRlVXdoa255WEdySTQxTjZkSjd0WWdUXC96NUtxZjhZWm1wQmZSNHBwZ3JkTDlHRjFZMGkwV2UweGNKeTY5aDlZUjJnMkhpY1JDSGNJMlprR1dOVmxlZG93bGtGVTRvVXdQVjBxSzlUQTQ2Nmk3WVZlaTNrcyIsIm1hYyI6IjAxNTAzNzNlZGE3MzgwZDQzOTU1MjJmNTllZDg0MGJhZjkwZWNlMzViZGIxNWMzYTQ2ODliNDY4N2NjN2FjMTAifQ==eyJpdiI6ImRrazZjR1dtMWlGN2hJSndNamtLQXc9PSIsInZhbHVlIjoieGdJNnBIRzJkZ1FaM3pscGJwbWZBUzdlSzd1Wmc0bzN6K2RXcUJWZkQzVys0c2tMY0RPN2RmQ2JOXC8rbk9ZZjAiLCJtYWMiOiIwZmM3ZDZmYjcxMjAzZTJiZjMxNTA3ZWQ0NzBiZjY3NGViY2YyNjBkZTQ3ZmRiZjZiYTVkYmEwNzQ3MGYwYjIxIn0=eyJpdiI6Im9lM1pWSDBZR3ZOeHM4czVrSmNQdlE9PSIsInZhbHVlIjoia0IwNDVJXC9wQTlKSlFqNmxBdnZwOCtHUllGWGhkOWdCa213cEc4NVNvOU5mSTRmYXNcL3paRHdPNXpzWEFZQmJYaTFVVktNeUNsVWduc0VNMjZVSTZWNTBReUZmT0RNM3RyK09YOTVoTnFrcTkxSnhUYWNweXhYa29odkdsMXpObmNYVjFcL1pvbDUzcHVUbU42UGU2RDc2OEx4bnR0UzBHTG9xcHB5ZzVNNjB6WWdmS0pWdjVtdXptUlYrWjVMUUxtSzhvRnJTY2VYWFZHWnMwa0VpNHdmeEJSNUlGSUFLSnRLNkIxXC9BVFFPVHc9IiwibWFjIjoiMDk3ZWE3YjlhYjkzNmEwMTc1M2I4YmFhNTliM2IzNTYwOWNiOGQ5NGFhNTEyNjhmNDU4YTNlYTYyOTFlMTk4MCJ9eyJpdiI6Im11SFwvS1VXQUJJdHFmWUN2NTVaT3JRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktwSFltZk0rXC9UTGtzSXJJUVhvZHZPdkJGM282Rjc0aHU0M2Z6SEU3V3VsWDl2cGUzS0s4d3hHdUlibDVDOEgwIiwibWFjIjoiZjgyNGNjMGFiYjgyNDgxYzc1MWZmYzE4YWUxOTliMzU0YTVjYjBiYjJlN2JmY2Y5MjRmNjU3ZjU0OGZhOWE4OCJ9eyJpdiI6IjEraDd3bk1LSkRsQVV2TmczdUUwcEE9PSIsInZhbHVlIjoiWW0rNVlGdG1RQUtkVEhVNzNvdzRDc053R0RvdjZmZDhUZVk0WjZoNWxVNXBZeXYzMEl5aTFcL2pEbW52MkVjWVE1clhSZVdpTW9GTTZtdytmVm5zeGpJaGZcLzRINjJmdHN4c2dlU0t2bDYyZ09vM0hScEJIdWxhVUlXNjlsYXhBN3lTbFhKXC9TajhXNnhLb3ZYTHFsVzhFbEFxSHBwRkJoZ0YzYkNWc0RhQzQrT2dCcGpvbUwwUzVXb0hiczc3SmN3bzUzcDJvRUhYZEh3WmFCejR1U3pOK21QbFBmWUpPRFlISFMxeGR0VW5MWGVpUFZObWNpelNJTklMZ1NsNkt4TXBcL2ZiNWFCVzliR29YUncwN1k5SU9Gd2dHak1cL05BSUtDSnVabUJuS2QydDJLbE9kYTdnOFpoc2RGV1NMMFZrTSIsIm1hYyI6IjQ2Nzg5YmFmYjAyYmZjMzM1N2IxNzg5YjA0NTM2ZDg3YzJkYmVhZDJhMDUwNzhkNzA3MDEzNGMxMzI3Y2E3OTIifQ==