Toàn chức pháp sư dị bản - Chương 1295
Đọc truyện Toàn chức pháp sư dị bản Chương 1295 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản – Chương 1295 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
………..
Quang Minh Vị Diện.
Thánh Vị Diện Thánh Tịnh thế giới – thiên hà vô tuyến Alcyoneus – Mang Đế bạch điện.
Vốn dĩ nếu không phải làm ngu đột xuất, lỡ miệng hỏi ra hai câu cắm đầu xuống lòng đất ban nãy, nguyên bản bây giờ có thể nhẹ nhõm nói ra câu thứ hai mà hắn từ đầu biên soạn, còn câu thứ ba sẽ bàn về kế hoạch hợp tác với Thánh Vị Diện Thánh Tịnh Thế Giới.
Giờ thì xong rồi, ăn trúng chim cút, té về tổ.
Bầu trời màu trắng, thương khung nắng dịu, tinh mang nhiều vẻ thật thu hút ánh nhìn.
Nhưng mà nữ tử trước mắt càng thêm làm người mê mẩn.
Mạc Phàm rơi vào trong một loại đau khổ giày vò, hắn biết mình nhất định sẽ mất đi thứ gì, cả người lặng như tờ ngồi yên ở đó.
May mắn là, Vĩ Linh Hoàng tâm bình khí hòa.
Nàng là người có rộng lượng tâm tính, hiểu được đạo lý đối đãi thế gian, giỏi thu phục nam nhân, biết rõ cách cân bằng bản thân và vận mệnh.
Nếu là ảnh hưởng con đường tình duyên của mình trong tương lai, nàng sẽ không ngại kháng cự Thiên Đạo, miễn cưỡng có thể tiết chế một chút uy nghiêm, trao cho Mạc Phàm thêm một cơ hội nữa, này đồng dạng tránh lãng phí thời gian của cả hắn và cả nàng.
Mạc Phàm ưa thích chính là loại tính cách dám nói dám làm dám đảm này, nữ nhân như vậy, xưa nay liền không khả năng là một đài hoa làm nền.
“Nếu ta tính luôn cái kia, ngươi liền sẽ rất ấm ức không phục. Vậy ta lại cho ngươi thêm một câu hỏi, này là câu cuối cùng. Mạc Phàm, lần này ngươi cân nhắc suy nghĩ cho thật kĩ, tùy vào câu hỏi của ngươi, ta có quyền trả lời hoặc là không trả lời. Cho nên hãy hỏi cho thích hợp vào”. Vĩ Linh Hoàng ngẩng đầu lên, đón ánh mắt Mạc Phàm, giọng nói cứ nặng trịch.
Từ ngữ khí nặng trịch của nàng tới mổ xẻ, không biết có phải lý do xuất phát từ nguồn tai ương ngập đầu sắp sửa giáng lâm từ thế giới ma pháp kia không, sở dĩ tại vì một loại mất mát nào đó chực chờ kéo đến, những này ảnh hưởng vào tâm tình của nàng, khiến nàng ngôn ngữ cùng thanh điệu bỗng trở nên nghiêm túc lên mấy phần, cũng bớt đi mấy phần giảo hoạt đùa cợt.
Mạc Phàm chua miệng nuốt xuống tâm tình phức tạp, bình bình nhờ Tiểu Mei gật đầu.
Vậy cũng còn đỡ hơn không thể làm gì.
Dù sao đi nữa thì Vĩ Linh Hoàng tuyệt không thuộc dạng người dựa vào lời chót lưỡi đầu môi liền có thể lừa gạt ra hai đáp án, nàng hiện tại bụng dạ tốt hồi nguyên cho hắn thêm một câu, này cũng đã đáng mừng lắm rồi.
Hiện tại, hắn bắt đầu suy tư, có chút lưỡng lự.
Giữa câu hỏi vấn đề của mình và nàng, câu hỏi về vấn đề của nàng, câu hỏi về thương thảo hợp tác…
Ba cái bên trong, chọn ra một cái.
Trước tiên là hắn dứt khoát loại bỏ vấn đề thứ ba, vấn đề liên quan đến tình huống vị diện và lẫn nhau hợp tác, câu hỏi đó có lẽ không cần thiết, đúng nàng Vĩ Linh Hoàng, nàng nói giúp chính là sẽ giúp, đây là Mạc Phàm tin tưởng 100% khẳng định, hỏi ngược lại liền ngu ngốc.
Còn hai cái nan đề, hắn suy nghĩ do dự tự sự một hồi lâu.
Rốt cục xử lý thế nào cho tốt…
Chẳng lẽ lại đi hỏi, ngươi mở miệng nói một tiếng phu quân, nhận mình là nương tử, ngươi thực sự xuất phát từ yêu ta chứ không phải là đang lợi dung hay toan tính gì sao?
Hay là hỏi ‘Vì cái gì ngươi phải làm đến tận bước này? Vì thế giới ma pháp, vì lý tưởng, vì Quang Minh Vị Diện, vẫn là vì địch ý với hắc ám?’
Mất một lúc thời gian chậm rãi thoi đưa.
Thở dài phì phò một hơi quyết định, rốt cục Mạc Phàm thận trọng nhìn nàng, trên đồng tử mang theo từng tia áy náy.
Như kiểu muốn nói — Rất xin lỗi, dù sao ta cũng sẽ là cái người cầm cái chết.
Nếu có thể làm lại, nếu có thể quay đầu sớm hơn, ta nhất định sẽ lựa chọn khác.
Chưa cần nghe thanh âm phát lên, Vĩ Linh Hoàng giống như cũng nhìn ra được tâm tình ấp ủng của hắn, vì vậy nàng chỉ khẽ gật đầu.
Một cái gật đầu đó, sượng trân.
Hương vị đắng chát…
“Minh Nguyệt Thần Cơ đang ở Siêu Duy Vị Diện và trước đó Vạn Yêu Thần Tọa tồn tại ở thế giới ma pháp giải thích như thế nào?”. Mạc Phàm thấp giọng nói.
Câu hỏi này nơi nào đó liền mang một tầng khác ý nghĩa —- giữa tơ duyên ngươi ta và bí mật vấn đề của ngươi, ta chọn nan đề số hai.
Mạc Phàm xưa nay không cảm giác mình có bao nhiêu đặc biệt, hắn giống như tuyệt đại đa số nam nhân, thèm nhỏ dãi mỹ sắc cùng hương vận cực thịnh trên người Vĩ Linh Hoàng. Đáng tiếc, trên người nàng, quá nửa là Mạc Phàm cảm thấy có một đoạn nghiệt duyên không cách nào chính mình lắp được.
Trên thế gian này, mỗi một nữ nhân đều có chỗ đặc biệt của mình, mà nàng là Thánh Vị Diện Thánh Tịnh Chúa Tể, đồng dạng là Quang Minh Mang Đế, cũng là Vạn Yêu Thần Tọa, càng là Trí Tuệ Yêu Thần, bản thân vũ mị mị lực tự nhiên bao gồm tất cả vẻ quyến rũ nhất của nữ nhân thế giới này đều tập trung lên người nàng.
Người ưa thích nhã nhặn lịch sự ưu nhã, khi người thấy được nàng, khí chất của nàng liền sẽ uyển chuyển như nước, nhu hòa nhân ái. Người thích cao quý lạnh lẽo như tuyết cơ, nàng sẽ lãnh nhược băng sương làm cho vạn vật chỉ có thể ở xa xa mà nhìn. Người thích vẻ đẹp tri thức, thế gian không có nữ nhân so với nàng tinh tế, cơ trí, thông tuệ. Mạc Phàm thích phong tình quyến rũ, nàng có thể bày ra vẻ thành thục gợi cảm dáng vẻ, một tấm thân khuynh nước khuynh thành chúng sinh đều khó mà cầm nổi thần hồn điên đảo.
Vĩ Linh Hoàng không biết là nhan sắc trời ban, vẫn là thông qua tuế nguyện luyện tập mị hoặc thuộc tính, nhưng thực sự là nàng quá đỗi hoàn mỹ. Một mình nàng, có thể hóa trang thành tất cả các vai. Từ thánh mẫu thiện lương, ngạo kiều quý tộc, duệ trí thông tuệ, lạnh lùng quyết đoán, nhiệt tình nữ hài, đơn thuần, giảo hoạt, giảo quyệt, giận dữ, bi thương… Hết thảy mọi cái nàng đều hóa trang được.
Ngày trước Mạc Phàm nhìn không thấu được Asha Corea, có thể bây giờ hắn vẫn nhìn không thấu được, nhưng hắn chắc chắn một điều, Asha Corea là độc nhất đặc biệt, nàng và hắn đâu đó còn có thể giao nhau trên vận mệnh tuyến của hai người, tìm được tiếng nói chung, trải qua trường đoạn tình cảm mập mờ cùng duyên phận cũng đủ dày để đánh tan gồng xiềng, tiến xa thêm một bước.
Còn đối với Vĩ Linh Hoàng, Mạc Phàm là sợ, thực sự bị sợ, sợ đúng nghĩa đen. Hắn vừa sợ bị sự hoàn mĩ cùng xuất chúng của Vĩ Linh Hoàng hấp dẫn, thẳng đến bị lụy, chìm vào trong giấc mộng rất không thực tế. Mặt khác, vừa đang nhắc nhở chính mình không muốn dễ dàng vi phạm nguyên tắc thêm một lần, lần này còn vi phạm, khẳng định nhà tan cửa nát, vợ con từ mặt.
Cho nên hắn đã quyết định, lựa chọn hỏi về nan đề của chính nàng, là vấn đề của nàng chứ không phải vấn đề của nàng và hắn.
Có thể làm ra lựa chọn này, Mạc Phàm minh bạch, chính hắn đã tự hủy, có lẽ cả đời này cũng không thể rõ ràng tâm ý của nàng dành cho mình.
Nhưng hắn bắt buộc phải đánh đổi…
Một đánh đổi, để hiểu được bí mật của nàng.
Nàng giống như một con nhan sa, có thể là bi kịch tình đầu, cũng có thể là đơn phương tình cuối, nhưng có lẽ, nó vĩnh viễn cũng nên tồn tại trong giấc mộng của hắn.
Vĩ Linh Hoàng ngập ngừng cắn môi của mình, sau đó rất nhanh vì sợ đối phương nhìn thấu, liền chuyển đổi biểu hiện, cười hì hì nói: “Câu trả lời của ta, đối với ngươi sẽ rất quan trọng, đúng không?”
Mạc Phàm xấu hổ lảng tránh ánh mắt của nàng, nói với thanh âm rất nhỏ: “Phải, rất quan trọng, là bài toán then chốt của vấn đề”.
“Quyết định được như thế, thật tốt”. Vĩ Linh Hoàng hít thở không khí lạnh lẽo, nàng ngược lại chưa từng rời đi khỏi khuôn mặt của hắn, thật giống như dù có chuyện gì chăng nữa, nàng cũng sẽ mãi mãi đứng đó.
Đối Mạc Phàm, câu trả lời của nàng sẽ là rất quan trọng đối với hắn, có thể sẽ giải mã đến một loại bố cục nào đó vẫn còn nghi vấn ngoài kia.
Cụ thể hơn, hắn muốn giải khai nàng…
So với lợi dụng thông tin nàng cung cấp, Mạc Phàm tại nghĩ, Vĩ Linh Hoàng chính là nan đề.
Trong lòng hắn luôn cảm thấy, kể cả một trường đoạn Thiên Cơ hắn nhìn chằm chằm kia, hắn cũng cảm thấy Vĩ Linh Hoàng chính là nan đề.
Làm sao nàng có thể làm được?
Vĩ Linh Hoàng là Mang Đế Horakhty.
eyJpdiI6InpQb2hSc1RHNksyNmJwZEtNdWxQcVE9PSIsInZhbHVlIjoiVHZDd0cxa1lQdUNaQXlnbitnV2VFd0ErczErRUVhdjNMV1pWYjMwdWxtQ3V2UnVVNGNyamlVUnpnT1NIVjU5MyIsIm1hYyI6IjNhYzA2ZTMyYWRmMmJlZmNjYjE4ZTFkNDBkYTY0OGVlOTE5YWRmOWQwODdlN2E1NTM4ZTAzZDFmMDhlYzFjZGEifQ==eyJpdiI6IjRVUktia01WWndlMk1MZEFVYmhrTVE9PSIsInZhbHVlIjoicENZTVZ0S2pzOFRhZ2I2VVJoTGFtRE1IM1wvSGw5ZDREWUxuREtuellGWVA5NkhDbWFZZnAyRXRoOXRVd2F2Sk1xMnRlVEUxUzMzT25RcnAra3Z1bndPa3JDaFU1OUdRMnlRK3YyM3NpbmYyblRucDlvdEE0UFY1ZnVLMXl4TlVjN2pHMzF1S1BXSzdvMkpUV1JBYkdIME96OXhlaEpPd25VQ0k5TzdyWlhiYjE4UUZCeWl4amhwTWsyU3JwT1IzZ3dqdEZ4emFQcWxPVHR5a1FtT25FanhLYTU4SWlPcEtZbExQYTM5RVJUMTZPYWtCXC9acTZrSnY1ZFo1RkphUER4R2s4V0IweDNUNWFnZmViXC9BTGFkMDIySVwvTkVYTHNld044ekIwYVFrNlFMS0ZcL2F5MXp5VHE3d2FpQXptRjRid2NoV0hTQlA3aURsRHN0NFJwWDR0WlpGS1BhN0ZuaitBOHg3TE1vUlJESzNSMlBTRnpzZlwva0MzRDVscW5EUU5iQzVzMEdLTWhiT0FKdlpmZzhDb3RndzFPWXhIUFZHN3VBdmwzVGJ6NThoOVlwemwySmJwTXdzckIzbG9tbnFkSiIsIm1hYyI6IjliNTVlMWU5MGE2YWM4OTBlZDcwZjAxOGVkMWJmNTE4ODJiYWE1YWU2ODZjMDg1MjZiN2YwYWUwYTFmYjVmMDkifQ==eyJpdiI6IkxRaVhoZUZ2MVZ4VGlmUGhjdW0rcFE9PSIsInZhbHVlIjoiVExxdkJIdndWQ2wzcDRKd1ZcL01VMHR4SGp6SHlxUndhZUR3MjJtWnJ4VHlnamoxcjZyblluUzh5ZWcrQzZaWUgiLCJtYWMiOiJkNDYyZjE3YjU5ZDE1NjMyODNhYWQ3NTI0ODc3ZDBjNmYwMDI5ZDdhMGUzMzk5ZGYyNWNhNmRiMDcwYTQ1YWM1In0=eyJpdiI6ImRRcjRWQUVBXC9XT2JUdzF0M1lkaWFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvRGVxXC9ZOU1nQ3NZTWZQUmZuZ05hOVpTU0ZwaHRYa2ZhaEZmemN1bkYzVXFoSENYZjdqc3RVdTJsXC9CSkRHclg4WEdNYjl5TUlYaThSXC9RcXZsNFRPVnM1QkI0SmlMcWgxenFwb21qUFhFND0iLCJtYWMiOiJiOTEyNGFiYzVmMjIwNzIwNDllODRiMWE5MDhjMDM3MDljZWViZjU1NDliMGY0MjVkMzQ4Y2ZiN2IxYzlhNDY5In0=eyJpdiI6ImxLbDBhbEZXOFFGaDR0WDMycjJHSEE9PSIsInZhbHVlIjoiSkNkN1FVQjVIZmRERVlCS0RnT0NIT2VOajUyYWFIV2dyMUtDRXpSdTFTRUY3cEpOeW4rVDExcHlNanQ0ampybiIsIm1hYyI6IjVlMGMyMjRiOGIxZWZiYWM0N2M2NDMzZmViNmJlZmIyZTg5YzE2MzczZDdhMzQzOTdmNzE5NzlhODE5NTg5NjgifQ==eyJpdiI6IlRWSGRRdVwvcVRFZ2sraTBFY0hhUUh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFLU1k3dUI3WGhZZU5GakdmUmJVSXR3b2V4RExEXC9uYWlwWVlIWW5KdGErTWdGRlhGTnduUHlBRXlkUDZkTHk3UjlGNGF1OXo5T2NSd3NPbTRwTEJHRFRUWDU2MmFIXC94dmFXRkZqWGV6K0hWaWlKSFVueE01bmE2dnlXNDlMaTIiLCJtYWMiOiJkOTQ1NzUzZjcxMzg1Y2IzYjAwMmZiMGRiYjcyNjY2MjEyYzgwNzYyNjI2OGIwODdlMzdhMWUzNDgwOTNlNGUxIn0=eyJpdiI6IjlQMkRNWGdcL1huem0wT1pDRGs1WU5nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imw4K2I4cnBYVkYxMFA1ek04OWlsVGZkXC9vbm81MEZIT3Vud2ZjMUtjRUk1cUMrcXlBSzRPQlh6MjRjS0U3MWg4IiwibWFjIjoiMWNkNTg2ZDg5YTQ2NWQyNDhiOGNiZDNlMjliODIzYmNiNzFiOWYxMWU4ZjIwMTUzYjZjZTdhOWMyM2E3NWIzNiJ9eyJpdiI6IkR0T3ZTQTcxSjdXcElcL3NrYUFIcXNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iks1cVBXQ3ZsWjFncGVYdHdqdkQ4VHNFWmdjQkFGSHAxQXlzQU9tTzlZQmtFV3hYU0VZT1ZUaFd6em8wNENCbTZmRkdxZGhCNk5LTlZ2cmJwOFo3bmV5c3JDeHdrbGY4RytoYXNUdEp6S0xOQzhac05aTmRCV0QxUTk1UkljdTd0c1ZwR01WaGVcL2pZa3R6cXV6MCtXWXZ6dGp4S1NnY1d0RGRxd3hKUXJUWUtHWHdkeG1CM2dXS2pMQ0lKT3lCV3JNd2xod29GdERzUkVrRmM5TnRIdmlQVUxOUkJmVDlzMlM2dWZYMVhHR3NzPSIsIm1hYyI6ImI2OWQwNjM0MzdmOGFmZmQ1ODQ4ZjYxNzNkYzg0NGVkNjMxZDAxOTgxM2MzNWNkOTZmNDFhNGFhMTZmMTM5ZjgifQ==eyJpdiI6IjVxMVdoNFJOTVFLOTh4NGRKeDNUYlE9PSIsInZhbHVlIjoiV3NWb0JYbzdGUkRGc1VTQkJSMk80ZlhUdXB0OXk5U0lxWERMZE9qSlpFWXZ0VnJyWEUzdTIyTEYwVHg1SllNcyIsIm1hYyI6IjdhZWVlZjEwODg2M2MzNDUyNzRjOWJmODdiNWFjY2IwNGY2MTA2MjkzOGU1MDAzZTQ5ODYxNmRhZWE2NzM0YmEifQ==eyJpdiI6ImxYaG9Pc2FsN3VkRFFoUEl0QlNTK2c9PSIsInZhbHVlIjoiN2IzY1hmVlhaXC9JR2dkeDBHa0NCcVwvXC96ZkJtbzFReHpKVnNPbnpZeUVFV0doaXQ3SWtcL3lWb3FJQTAyUlJPV09FRFNjRDdITDFwSVp2ZEczREtLZUFRPT0iLCJtYWMiOiIzZmI0MWRiMzRjNzA3YzhkYjFlZGQ5ZGM0ZGU1ODViZmQwNWNjNzU3ODNkOThhMDRkM2NiNjNiMTQzNjE1Yzg5In0=