Tình yêu suốt đời - Chương 204
Đọc truyện Tình yêu suốt đời Chương 204 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tình Yêu Suốt Đời – Chương 204 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 204:
Cô làm gì có quấng đời còn lại chứ… Quãng đời còn lại nào, có thể để cho cô căm ghét và hận thù Hạ Vi Minh chứ?
Vì thế, sự căm ghét và hận thù này, không thể căm ghét và hận thù nữa rồi sao?
Hôm nay, cô lấy hết dũng khí, để đấu tranh, cuối cùng, lại mệt mỏi đến nỗi không còn sức lực để đấu tranh được nữa,
Thẩm Tư Cương, tôi từ bỏ rồi, tôi không vùng vẫy rồi, tôi mệt đến nỗi không còn sức lực rồi, không còn bất kì sức lực nào để đấu tranh và vùng vẫy nữa rồi..,
Một suy nghĩ cam chịu, hiện lên ở trong đầu, cô nghĩ, cô sẽ không vùng vẫy nữa, cô sẽ giống như một con rối, đợi đến khi anh chán ghét mọi thứ, đợi đến lúc ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô nữa, rồi vứt cô vào trong góc khuất tăm tối bụi băm, đến lúc đó, thì có thể tự nhiên mà trốn thoát rồi,
“Giản Đường, đừng chửi rủa Hạ Vi Minh nữa, cô ấy đã chết rồi, mà cô vẫn còn sống, vì một người chết, mà lại khiến bản thân trở nên chua chát cay nghiệt, đáng thương biết bao, không đáng phải như vậy” Một người chết, không đáng để cho người phụ nữ đáng chết này trở nên chua chát cay nghiệt, không đáng!
Giản Đường hơi hơi đơ người ra, có một khoảnh khắc, dường như cô nghe thấy được sự quan tâm ở trong lời nói của Thẩm Tư Cương, nhưng… sao có thể chứ? Ha~ hơi hơi căn môi lại, nửa mặt trái của cô đã đau đến nỗi tê hết cả, trái tim lại chìm ngập vào trong biển sâu, lạnh thấu xương,
Ngay lập tức, Giản Đường phát hiện cơ thể của mình bay cao lên, vẫn chưa hiểu rõ được tình hình, trong vô thức, chìa tay ra, ôm chặt lấy cổ của người đàn ông,
Cảm nhận được lực của đôi tay đó đang ôm chặt lấy cổ của mình, đôi môi mỏng của Thẩm Tư Cương, hơi hơi cong lên, ôm chặt người phụ nữ ở trong lòng, đi chậm rãi ra khỏi phòng bệnh: “Ra viện”
Người đàn ông ôm người phụ nữ, đi vê phía thang máy,
“Tôi có thể tự đi” Giản Đường nói xong muốn đi xuống,
Nhưng người đàn ông đang ôm cô vẫn cứ ôm chặt cô: “Ngoan nào.”
Giản Đường ở trong lồng ngực, dưới sự dịu dàng của hai chữ này, trong vô thức lại run lên, trong mắt của cô lộ ra sự sợ hãi, không dám động đậy gì,
Thẩm Tư Cương đặt Giản Đường ngồi lên ghế phụ lái, cúi người thắt dây an toàn cho cô: “Tôi đưa cô về kí túc xá”
Cả một quãng đường, dây thần kinh của Giản Đường đều co chặt lại… Cô sợ người này,
Những ngày tháng sau đó dường như cũng chả có gì thay đổi,
Vào lúc tan làm Tô Mộng lấy những tờ phiếu đó, đưa hết cho Giản Đường,
“Chị Mộng, em cảm ơn” Giản Đường không từ chối, số tiên này, cô sẽ cất giữ cẩn thận, đợi sau khi Thẩm Tu Cấn chán ghét cái trò chơi mệt mỏi này, thì sẽ cầm số tiên đó, rời khỏi đây, rời đi thật xa, không quay lại nữa,
Giản Đường đi ra khỏi văn phòng của Tô Mộng, bỏ số tiền và những tờ phiếu, cẩn thận dè dặt đút vào trong túi của mình, Giản Đường trân trọng sờ vào nó… A Lộc, đây là chìa khóa ước mơ Nhĩ Hải của chúng ta, hãy đợi tôi, A Lộc, đáp ứng với cô, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành,
Cô lại nghĩ đến, tro xương của A Lộc vẫn còn để trong nhà tang lễ… A Lộc, hãy đợi tôi! Tôi nhất định sẽ đích thân đưa cô đến Nhĩ Hải, đi ngắm trời xanh mây trắng ở đói Xa xỉ hiếm thấy, hôm nay tan làm, Giản Đường gọi một chiếc taxi,
Ở dưới sảnh của khu kí túc xá, chiếc taxi dừng ở đó, Giản Đường xuống xe, cẩn thận ôm chặt chiếc túi của mình vào trong lòng,
Trả xong tiền xe, cô ngay lập tức đi lên tầng,
Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, cô đã quen với việc mỗi khi vê nhà lúc đêm muộn, phải đi trong cái hành lang yên tĩnh như vậy,
Vừa đi vừa rút ra chìa khóa của kí túc, ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy người đang đứng trước cửa kí túc xá, dưới ánh đèn mờ của hành lang, chiếu vào hai bóng hình của hai người đó, Giản Đường giật bắn mình, chìa khóa ở trên tay cũng rơi xuống đất,
Nhìn về phía hai người đang đứng trước cửa kí túc xá, thời gian giống như ngưng đọng lại,
Mở miệng ra, cô muốn hét lên tên của hai người đã từ lâu không gặp ấy, cuối cùng… cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Ông Giản bà Giản”
Đây là bố và mẹ của côi!
Nhưng cô đã không thể gọi họ là bố mẹ nữa,
Cô cúi đầu, không muốn để hai người ở trước mặt này, nhìn thấy bộ dạng thê thảm như ngày hôm nay của bản thân!