Tình yêu khắc cốt ghi tâm - Chương 118
Đọc truyện Tình yêu khắc cốt ghi tâm Chương 118 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm – Chương 118 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 118: Sự gây khó dễ của Kane
Lục Thâm và Kane, cũng vào khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, đều đơ lại.
Nhưng ngay lập tức, Lục Thâm bật cười nói với Tiêu Hằng: “Thằng này, cậu được đấy, động tác nhanh ra phết” Ấn tượng anh đối với Giản Đồng, cũng là chuyện xảy ra ở trong phòng riêng hôm đó.
Trên khuôn mặt còn đẹp hơn phụ nữ của Kane, hiện ra một nụ cười ý vị sâu xa: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Giản “
Tiêu Hằng và Lục Thâm cùng lúc tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Hai người quen nhau sao?”
Tiêu Hằng quay đầu cười hỏi Giản Đồng: “Quen Kane từ lúc nào thế?”
Mà lúc này, tay của Giản Đồng bỗng hơi run rấy.
Không thể ngờ tới được, ba người này lại là bạn tốt của nhau.
Càng không ngờ tới được, Tiêu Hằng lại đưa cô đến gặp mặt những người bạn tốt của anh.
Giản Đồng tự hỏi mình, nếu như sớm đã biết được sẽ như vậy, thì cô có còn đến nữa không?
Không… Câu trả lời rất rõ ràng.
Tiêu Hằng quan tâm kéo ghế lại cho Giản Đồng: “Ngồi đi. Em đừng căng thẳng như vậy, Lục Thâm và Kane, đều là bạn của tôi, đừng nhìn hai người bọn họ mà cảm thấy khó tiếp xúc, bọn họ thực ra rất tốt”
Sắc mặt tái mét của Giản Đồng, miễn cưỡng nở nụ cười, không nói gì liền ngồi xuống.
Lục Thâm trêu đùa: “Công tử bột cậu chủ Tiêu, từ lúc nào lại biết đến hai chữ quan tâm rôi?” Nói xong, rồi lại trách giận nói với Tiêu Hằng một câu: “Còn nữa, sao lại nhìn tớ với Kane trông rất khó tiếp xúc? Bọn tớ nhìn giống những người khó tiếp xúc sao?”
“Kane, đúng không?” Lục Thâm vừa nói, vừa dùng khuỷu tay chạm vào Kane đang ngôi bên cạnh.
Nhưng lại phát hiện, Kane cứ luôn tràn đầy hào hứng nhìn chăm chú vào Giản Đồng.
Lục Thâm chau mày lại: “Kane, cậu đừng nhìn chằm chăm vào cô Giản như vậy, sẽ dọa người ta đó. Cẩn thận cậu chủ Tiêu tìm cậu để đánh nhau đấy”
Kane cười nhẹ: “Ồ, thế à?” thờ ơ hỏi Giản Đồng: “Tôi đã dọa cô rồi sao, cô Giản?”
Tiếng “cô” đó, vào lúc thốt ra từ trong miệng của Kane, đặc biệt có ý khác biệt.
Sắc mặt Giản Đồng càng thêm nhợt nhạt.
Tiêu Hằng bỗng nhiên quan sát chăm chú đến Kane, chép chép miệng: “Sao tớ lại cảm thấy, cậu có ý đồ với bạn gái của tớ vậy chứ?” Tiêu Hằng không thích Kane cứ nhìn chăm chú vào Giản Đồng, cũng không thích tiếng “cô Giản” mà lúc nãy Kane nói… Cũng không biết có phải là do anh suy nghĩ nhiều rồi không, mà cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Kane chậc chậc hai tiếng, mở to mắt ra, liếc nhìn sang Tiêu Hằng một cái, đột nhiên, cảm thấy mất hứng, rồi lại lạnh lùng liếc sang Giản Đồng, lãnh đạm nói: “Yên tâm, tớ không có hứng thú với kiểu như này”
Lục Thâm ở bên cạnh, nghiêng đầu liếc nhìn Kane… Cái tên này hôm nay làm sao vậy? Lời nói cứ cảm thấy có chút kì quái.
Trong ánh mắt Tiêu Hằng có chút không vui, nheo mắt nhìn Kane, rồi chìa tay ra đặt lên trên mu bàn tay của Giản Đồng, mím môi lại, hỏi han ân cần: “Em muốn ăn cái gì?”
Tôi… phòng vệ sinh chỗ đó, tôi muốn đi phòng vệ sinh một chút” Nếu như cứ ở dưới ánh mắt “nóng bỏng” của Kane thêm lúc nữa, e là cô sẽ không kiên trì thêm được bao lâu nữa.
“Ra ngoài cửa rẽ trái.”
Lời của Tiêu Hằng vừa nói ra, Giản Đồng đã lập tức đứng bật dậy, vội vàng đi ra ngoài.
“Xem ra thực sự gấp nhỉ” Kane đột nhiên lại thốt ra một câu nói.
Tiêu Hằng bỗng nhìn chằm chằm vào Kane: “Hôm nay cậu sao thế! Thấy tớ có bạn gái, thì cậu lại ngưỡng mộ đến mức đố ky à?”
“Ha~ tớ cần sao?” Lại còn ngưỡng mộ đến mức đố ky? Đối với ai? Người phụ nữ kia á?
Kane trợn mắt lên, “Cậu nghĩ nhiều rồi. Tớ ra ngoài hút điếu thuốc”
Nói xong, kéo ghế ra, đôi chân thon dài bước ra ngoài phòng riêng.
Lục Thâm chớp thời cơ hòa giải: “Cậu ấy hôm nay ăn phải thuốc nổ rồi, đừng để ý đến cậu ấy.”
Tiêu Hằng cắn môi không nói gì, đương nhiên là không vui vẻ gì.
Một lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sao cậu lại quen biết với tiểu Đồng?”
Lục Thâm yên lặng một hồi, nhưng lại không nói thẳng quá trình bọn họ quen biết, chất vấn lại Tiêu Hãng: “Hai người là người yêu à? Vậy chắc cậu cũng biết, cô ấy làm việc ở đâu đúng không?”
“Tớ biết, ở Đông Hoàng. Vì vậy ý cậu muốn nói, cậu với cô ấy là quen nhau ở Đông Hoàng à?”
Nghe thấy Tiêu Hằng đã biết Giản Đồng là làm việc ở Đông Hoàng, Lục Thâm thở phào một hơi, nếu Tiêu Hằäng đều biết, vậy thì anh cũng không cần phải giấu nữa, bèn đem chuyện ngày hôm đó, nói tóm gọn đơn giản, đương nhiên, cũng lược bớt một số chỉ tiết.
Giản Đồng hoảng loạn đi vào trong phòng vệ sinh. Đầu óc có chút rối loạn. Cô không muốn quay lại cái phòng riêng ấy nữa.
Nhưng điện thoại của Tiêu Hằng gọi đến.
“Sắp xong rồi, quay lại ngay đây” Than thở một tiếng… không có cách nào để trốn tránh.
Cô vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, thì một lực mạnh xông vào, “bịch” một tiếng, cánh cửa được khóa lại.
“Suyt ~ Cô cũng không hy vọng bị người khác biết được, tôi và cô bị nhốt ở một nơi bí mật như trong phòng vệ sinh bây giờ đâu đúng không?”
Bên tai, một giọng nói quen thuộc, dính vào trên vành tai, chậm rãi cất lên.
Toàn thân Giản Đồng run rẩy, cánh tay chạm vào phần eo đó, lại thêm lực mạnh hơn: “Lạnh nhạt như vậy à… ‘Cô Giản, không ngờ được tay của cô lại cao siêu như thế này, cố tình hấp dẫn ánh mắt của tôi, rồi lại dụ dỗ cậu chủ Tiêu đẹp trai giàu có như Tiêu Hằng kia”
“Tôi không hề.” Tôi không hề hấp dẫn ánh mắt của anh, càng không hề có ý đồ, đi dụ dỗ bất kì người đàn ông nào, bao gồm cả Tiêu Hằng.
“Chậc chậc ~ Miệng nói là không, cũng giống như… cơ thể nói không cần”, nói xong vành tai của Giản Đồng bỗng nhiên bị đau, cô đau đớn đến nỗi phải cau mày lại, hàm răng của người đó, cắn mạnh lên vành tai của cô, người đó cười nhẹ nói: “Cô xem, đau thì cứ hét lên đi ~ Có phải giống với những người như bọn cô không, trên mặt đeo mặt nạ, đã quen với việc không thành thật từ lúc nào mất rồi?
Rõ ràng là rất đau, nhưng cũng có thể vờ như không có chuyện gì, ồ ồ ô… có phải giống những “diễn viên nữ hành nghề trong ‘phim hành động”
của quốc đảo nào đó, rõ ràng rất không thoải mái, nhưng vẫn ra sức kêu lên “iku iku’ đúng không?
Giản Đồng ra sức khống chế bản thân lại không được ra tay với khuôn mặt tuyệt đẹp của Kane kia… nắm chặt tay vào rồi lại bỏ ra.
“Anh biết không, cậu chủ Kane. Có những người, không phải không biết kêu đau, mà là khi kêu đau vào lúc bị đau, sẽ không có được sự quan tâm, mà ngược lại còn bị ăn một trận đòn tàn nhãn” Cái cô đang nói là cuộc sống trong ba năm đó: “Vậy thì tôi muốn hỏi cậu chủ Kane, người chỉ vì để bị ít đi một trận đòn tàn nhãn, mà chịu đựng không kêu đau đó, có phải đã sai rôi không? Có phải vì họ không thành thật không?”
Kane bỗng đơ người ra, nhưng ngay lập tức, trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia, hiện lên nụ cười chế giễu: “Gô Giản hình như có sở trường đặc biệt là tỏ vẻ đáng thương thì phải. Cô nói như vậy, giống như tôi làm cô đau, nếu như cô kêu đau, thì tôi lại đánh cô một trận vậy.”
Giản Đồng cúi mắt xuống… Người chưa từng trải qua như vậy, sẽ không hiểu được. Có người nói, 17 ngày, nuôi dưỡng thành một thói quen.
Nếu như 17 ngày có thể nuôi dưỡng được thành một thói quen, vậy…ba năm thì sao?
Vậy thì, đã hiểu lại càng thêm hiểu, không hiểu lại càng thêm không hiểu, nên không cần phải nhiều lời nữa rồi.
“Cậu chủ Kane, anh nên bỏ tay ra rồi. Cậu chủ Tiêu vừa mới gọi điện cho tôi bảo tôi nhanh nhanh quay lại, nếu như tôi ở đây quá lâu, cậu chủ Tiêu e là sẽ đến tìm đấy”
“Cô đang uy hiếp tôi?” Kane chau mày lại: “Được thôi, cứ gọi Tiêu Hãng đến, cậu ấy đến, thì cũng tiện để cho cậu ấy xem bộ mặt thật của cô luôn: