Tình yêu của anh tôi không dám nhận - Chương 278
Đọc truyện Tình yêu của anh tôi không dám nhận Chương 278 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận – Chương 278 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 278: Cô muốn gì, anh đều cho hết
Dừng lại vài giây, đảo mắt nhìn sang Cố Dương Hàn nói nhỏ: “Tôi hiểu rõ hơn ai hết”
Trên thế giới này sẽ không có người thứ hai quan tâm đến Kiều Phương Hạ hơn anh. Sẽ không.
Kiều Phương Hạ nhớ rắng sinh nhật mười tám tuổi của cô là ngày vui vẻ nhất trong đời.
Hôm đó không có nhiều người đến tham dự, không tố chức long trọng giống như những những gia đình giàu có khác, rất đơn sơ giản dị, đơn sơ đến mức dường như nó cũng như những ngày bình thường lúc trước vậy.
kiều Phương Hạ thức dậy xuống lầu, nghe thấy An Phương Diệp ở dưới lầu và Lệ Quốc Chiến khẽ bàn bạc có nên mời người thân đến nhà tổ chức một buổi tiệc nhỏ, cũng xem như là một món quà cho lễ trưởng thành của Kiều Phương Hạ.
“Con gái đương nhiên sẽ xem trọng việc này” Lệ Quốc Chiến dùng giọng điệu chân thật đáng tin nói với An Phương Diệp: “Nếu như.
Phương Hạ không muốn ra mặt thì thôi vậy, có một người mẹ là bà cũng được rồi”
“Huống chỉ…Tôi cũng xem Kiều Phương Hạ là con gái ruột để đối đãi mà”
“Nhưng dù sao chúng ta cũng không có tổ chức hôn lễ, không có đăng kí kết hôn” Trong lời nói của An Phương Diệp có chút cẩn trọng.
An Phương Diệp rất sợ Lệ Đình Tuấn, mặc dù Lệ Đình Tuấn là hậu bối của bà, nhưng chỉ cần Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, Lệ Quốc Chiến liền không thể đăng kí kết hôn cùng bà.
“Mấy năm nay mẹ con bà chịu ấm ức rồi. Đã gần mười hai năm rồi” Lệ Quốc Chiến than thở khẽ nói, trong giọng điệu vô cùng hối lõi.
An Phương Diệp nhẹ nhàng nằm lấy tay ông ta, nói: “Thật ra Đình Tuấn đối xử với Phương Hạ rất tốt, tôi nhìn ra được, trong lòng thắng bé rất quan tâm đến Phương Hạ”
“Hơn nữa, người một nhà nói thế để làm gì? Nhà chúng ta chỉ cần sống thật hòa thuận, tôi không quan tâm đến danh phận. Hiện tại như: ‘thế này cũng rất tốt mà?” An Phương Diệp nghĩ nghĩ rồi tiếp tục an ủi nói.
Lệ Quốc Chiến nhìn An Phương Diệp, lúc ông ta đang xúc động thì nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang đeo cặp sách đứng ở dưới cầu thang.
“Phương Hạ, đi học à?” Lệ Quốc Chiến lập tức buông An Phương Diệp ra cười hỏi.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy tình cảm giữa An Phương Diệp và Lệ Quốc Chiến tốt, trong lòng cũng là vui vẻ, chỉ cười nhẹ gật đầu với Lệ Quốc Chiến: “Dạ, sáng nay con phải trực nhật nên phải chút”
Tối hôm qua bọn họ đến trường đón Kiều Phương Hạ vš ngày mai là thứ bảy, sinh nhật mười tám tuổi của cô rốt cuộc muốn tổ chức thế nào, cô hi vọng có người nào đến tham gia.
Kiều Phương Hạ nhìn hai người tiến thoái lưỡng nan, đi đến trước mặt bọn họ nói: “Thật ra chỉ cần người nhà chúng ta, có anh ở nhà cùng nhau ăn cơm là được rồi, không cần phải phiền phức như thế”
Những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô có thể cùng cô ngồi lại ăn bữa cơm là được rồi.
Đã gần nửa tháng cô không gặp Lệ Đình Tuấn, anh chắc hẳn là rất bận, vì vậy hi vọng duy nhất trong lòng cô chính là, ngày mai Lệ Đình Tuấn sẽ có mặt. Anh ấy có mặt là đủ rồi.
Cô vươn tay lấy chiếc bánh mì trên bàn, không quấy rầy khoảnh khắc ngọt ngào của hai người Lệ Quốc Chiến và An Phương Diệp nữa.
Lúc quay người đi ra ngoài, cô nghe thấy Lệ Quốc Chiến ở sau lưng thấp giọng nói: “Phương Hạ chỗ nào cũng tốt, chỉ là đôi lúc quá mức hiểu chuyện. Hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng”
Kiều Phương Hạ rảo bước qua vườn hoa đi về phía cổng, vừa đúng lúc nhìn thấy Lệ Đình Tuấn mặc vest đi giày da đứng trước cổng, sau khi nói chuyện với ai đó xong thì xoay người bước vào.
Cô ngây ra đứng nguyên tại chỗ.
Lệ Đình Tuấn tối hôm qua không về nhà, Kiều Phương Hạ tưởng rằng nhà họ Lệ đón cô về để bàn chuyện lễ trưởng thành, Lệ Đình Tuấn cũng nên ở nhà, ai mà biết được hôm qua anh không về.
Tối hôm qua cô dựa vào việc giải đề toán để treo tinh thần, làm liên tục đến gần một giờ sáng, anh cũng không trở về, cô thức không nổi nữa mới đi ngủ.
Hai người nhìn nhau một cái, Kiều Phương Hạ mím môi dưới, áp chế cảm xúc trong lòng, ngoan ngoãn gọi anh một tiếng.