Tình yêu của anh tôi không dám nhận - Chương 209
Đọc truyện Tình yêu của anh tôi không dám nhận Chương 209 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận – Chương 209 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 209: Có liên quan gì đến anh?
Kiều Phương Hạ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô chắc chẩn chỗ này không ổn, nghĩ vậy cô liền đi về phía phòng nghỉ.
Quản gia Lệ thấy Kiều Phương Hạ đã bước vào phòng nghỉ, đóng cửa lại rồi, mới thấp giọng hỏi: “Cậu hai! Ông cụ và phóng viên đã đợi ở bên dưới rất lâu rồi, mục đích chính là muốn phỏng vấn về hôn sự giữa cậu và cô hai nhà họ Kiều, cậu..”
*Tôi đồng ý nhận phỏng vấn lúc nào vậy?“Lệ Đình Tuấn bình tĩnh ăn cơm trưa, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng hỏi ngược lại.
“Nhưng..” Quản gia có chút khẩn trương.
*Nói với ông cụ, nếu như tôi xuống dưới, người mất mặt sẽ là Kiều Diệp Ngọc, chuyện tôi chưa từng hứa thì sẽ không bao giờ làm, ông cụ muốn ép hôn cũng không có ích gì” Lệ Đình Tuấn không để quản gia nói tiếp, tiếp tục nói.
“Cậu hai, tin tức này đã truyền ra ngoài hết rồi! Cậu không muốn cứu lấy mặt mũi của nhà họ Lệ sao?” Quản gia vô cùng lo lắng mà trả lời: “Hơn nữa, cô hai nhà họ Kiều, cô ta…”
“Có liên quan gì đến tôi?” Lệ Đình Tuấn bỗng chốc trở nên hung hăng, đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn.
Cả căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Kiều Phương Hạ đang nghĩ ngơi trong phòng cũng có thể nghe rõ tiếng bọn họ đang cãi nhau bên ngoài Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, một lúc sau, cô thấy đám phóng viên của giới truyền thông ở dưới lâu đang lũ lượt rời đi.
Kiều Phương Hạ lên mạng tìm tin Lệ Đình Tuấn cầu hôn Kiều Diệp.
Ngọc vào ngày hôm nay, nhưng lại phát hiện không có bất kỳ tin tức nào liên quan, màn cầu hôn lớn như vậy đã bị Lệ Đình Tuấn xử lý sạch sẽ.
Một lát sau, Lệ Đình Tuấn mở cửa bước vào, đi thẳng đến cạnh tủ quần áo, vừa đưa lưng về phía Kiều Phương Hạ thay quần áo vừa thấp giọng nói: “Thế này đi, lát nữa anh bảo Lam Minh Hạc đưa em về đoàn phim”
Kiều Phương Hạ nhìn chäm chằm bóng lưng anh một lúc rồi mới trả lời: “Không cần đâu, em nói Nguyên Khiết Đan đến đón em là được Lệ Đình Tuấn mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, quay người bước đến trước mặt Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng nâng cấm cô lên, nói khẽ: “Em có hai lựa chọn, một là để Lam Minh Hạc đưa đi, hoặc là em đi công tác với anh”
Đáp án rất rõ ràng Kiều Phương Hạ há to miệng, không nói được lời nào.
“Mấy ngày nữa anh mới về, Đình Trung rất nhớ em” Lệ Đình Tuấn chờ cô vài giây, sau đó tiếp tục nói nhỏ với cô.
Dứt lời, Lệ Đình Tuấn cúi đầu, căn nhẹ vào môi Kiều Phương Hạ.
Trước khi Kiều Phương Hạ kịp tránh đi, Lệ Đình Tuấn đã buông tay ra, tiếp tục mặc quần áo rồi bước nhanh ra ngoài.
Cảm xúc trong lòng Kiều Phương Hạ có chút phức tạp, nghe thấy anh dặn dò Lam Minh Hạc vài câu: “Những ngày tôi không ở đây, phái người theo sát cô ấy, đừng để cô ấy ở một mình”
Đường Minh Kỷ gửi đến một tin nhắn đến cho cô, hỏi cô: “Cô đang ở đâu?
Không phải cô muốn đến đây xử lý chuyện hợp đồng à?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, hỏi anh ta: “Tôi có chút chuyện nên đi trước rồi, tôi hỏi anh, có phải Lệ Đình Tuấn muốn rút vốn không?”
*Ai nói vậy? Anh ta không hề đề cập đến chuyện này” Đường Minh Kỷ lập tức trả lời cô.
Kiều Phương Hạ sững sờ trong vài giây, sau đó nhanh chóng trả lời “Hôm nay tôi đến công ty, nghe nhân viên nói chuyện giảm biên chế”
Đường Minh Kỷ: “… Hai nhân viên bị sa thải kia để lộ lịch trình của nghệ sĩ trong công ty và bán tin tức đó cho fan cuồng, chuyện rất lớn nên bộ phận nhân sự mới sa thải bọn họ. Đúng là nói hưu nói vượn, cắt giảm biên chế gì chứ!”
Kiều Phương Hạ nghĩ rằng, vì chuyện hôm trước nên Lệ Đình Tuấn mới tìm Đường Minh Kỷ tính sổ, nào ngờ chỉ là sa thải nhân viên bình thường mà thôi.
Cô đứng dậy, đi ra cửa, giương mắt nhìn Lệ Đình Tuấn đang đứng trước gương đeo cà vạt.
Kiều Phương Hạ thầm nghĩ, chậm rãi bước về phía Lệ Đình Tuấn, cô đi đến trước mặt anh, giúp anh chỉnh lại chiếc nơ có phần xộc xệch.
Lệ Đình Tuấn rũ mắt, nhìn Kiều Phương Hạ, đáy mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Một lúc sau, Lệ Đình Tuấn không khỏi cong khóe môi: “Sao tự nhiên lại nghe lời như vậy?”
“Không phải anh hy vọng em biết nghe lời một chút ư?” Kiều Phương Hạ thấp giọng trả lời.