Tình yêu của anh tôi không dám nhận - Chương 131
Đọc truyện Tình yêu của anh tôi không dám nhận Chương 131 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận – Chương 131 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 131: Chẳng ngại đồng quy vu tận
“Em còn có mặt mũi nhắc đến ba anh!” Đường Minh Kỷ không để cô ấy nói xong, phát hỏa nói.
“Là một người đại diện, chẳng lẽ em không biết hậu quả nghiêm trọng của việc thuận miệng bôi đen người của công chúng ở nơi công cộng sao? Lùi một bước mà nói, Kiều Phương Hạ là nghệ sĩ của em!
Em phải chịu trách nhiệm về danh tiếng của cô ấy!”
Đường Minh Kỷ nhắc đến Đường Nguyệt Anh, mẹ của Đường Nguyên Khiết Đan, Đường Nguyên Khiết Đan lập tức im lặng như một quả cà, không phát ra tiếng động.
Nhưng tình huống ngày hôm nay, cho dù lặp lại lân nữa, Đường Nguyên Khiết Đan vẫn sẽ chọn làm chỗ dựa cho Kiều Phương Hạ như: cũ.
Cô ấy không thể cho phép mình nhìn Kiều Phương Hạ bị bắt nạt làm nhục mà không làm gì cả.
“Không còn chuyện gì thì về nhà ngủ đi! Bữa tối hôm nay em cũng không cần đến nữa! Trở về suy nghĩ thật kỹ đi!” Đường Minh Kỷ dừng vài giây rồi tiếp tục tức giận nói.
“Không đi thì không đi” Đường Nguyên Khiết Đan nhỏ giọng lầm bầm.
Dứt lời liền mở cửa xe đi xuống.
Ở bên ngoài xe, vẻ mặt Kiều Phương Hạ bất đắc dĩ, dùng ánh mắt “Em xem, chị đã sớm bảo em rồi” nhìn cô ấy.
“Chị sẽ đưa thẻ phòng khách sạn của chị cho em, trước tiên em cứ ở chỗ phim trường tránh đầu ngọn gió” Kiều Phương Hạ nghĩ một hồi, lấy ra một tấm thẻ từ trong túi xách đưa vào tay Khiết Đan.
“Đa tạ ơn cứu mạng” Đường Nguyên Khiết Đan cười hì hì nhận lấy, nhét thẻ phòng vào túi.
Đúng lúc này, cách đó không xa, trên xe Audi, một ống kính điện thoại di động hướng về phía xe của Đường Minh Kỷ không ngừng chụp ảnh.
“Mày không để bọn tao sống tốt, mày cũng đừng mơ được sống tốt!” Kiều Diệp Ngọc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, Kiều Phương Hạ lên xe của Đường Minh Kỷ. Cô ta nhìn xe của Đường Minh Kỷ rời đi, nói một cách hẳn học.
Đây là Kiều Phương Hạ ép bọn họ, chẳng sợ cùng với Kiều Phương.
Hạ lưỡng bại câu thương đồng quy vu tận.
Số một Hoàng Gia Lệ Đình Tuấn đi xa giao buổi tối trở về, kéo cà vạt, mở cửa, đã thấy ông cụ nhà họ Lệ đang ôm Đình Trung ngồi trong phòng khách, cùng Đình Trung chơi xe đua chạy bảng điện.
“Ông đến sao không báo trước với con một tiếng?” Lệ Đình Tuấn đứng ở cửa ra vào, nhàn nhạt hỏi.
Vô Nhật Huy ở một bên hơi cúi đầu, không lên tiếng.
Hôm nay chân của Đình Trung cần phải kiểm tra lại, nên Vô Nhật Huy đã đưa Đình Trung trở về, nhưng theo kế hoạch thì Kiêu Phương Hạ cũng có thể cùng đến.
Lệ Đình Tuấn không ngờ ông cụ sẽ ở đây.
Anh yên lặng hạ mắt nhìn xuống chỗ đối giày ở bên cửa, không có giày cao gót, có lẽ Kiều Phương Hạ không đến, lập tức thu hồi ánh mắt.
“Chân của Đình Trung bị thương, sao con không nói cho ông biết?”
Ông cụ nhà họ Lệ đối mắt với Lệ Đình Tuấn rồi hỏi ngược lại.
“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại” Lệ Đình Tuấn vẻ mặt vô cảm trả lời.
Vừa nói anh vừa bước đến trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, mở nắp uống một ngụm.
Người nhà họ Lệ chưa bao giờ quan tâm đến Đình Trung, trong ba năm qua, bất kể Đình Trung xảy ra chuyện lớn thế nào, ông cụ cũng không hỏi quá một câu, rõ ràng hôm nay tới đây không phải chỉ đơn giản là xem Đình Trung.
“Thẳng bé cũng là chắt trai của ông” Ông cụ nhà họ Lệ nhìn chẳm chằm Lệ Đình Tuấn, không khỏi cau mày.
Lệ Đình Tuấn quay đầu, nhìn lại ông cụ, nhàn nhạt đáp: “Vết thương không nghiêm trọng, ông cũng đã nhìn thấy”
Sắc mặt ông cụ nhà họ Lệ càng ngày càng xấu, ngừng lại vài giây, buông Đình Trung trong ngực ra, đứng dậy đi về phía Lệ Đình Tuấn ở trong phòng bếp.
Lúc ra khỏi phòng khách, thuận tay đóng cửa phòng khách lại.
Đình Trung liếc nhìn cửa kính chốc lát, nhìn ông cụ nhà họ Lệ đi tới trước mặt Lệ Đình Tuấn, sắc mặt nghiêm trọng, nói hai câu gì đó Ngăn cách một cánh cửa, không nghe rõ ràng lắm.