Tiểu túc bảo đáng gờm - Chương 531
Đọc truyện Tiểu túc bảo đáng gờm Chương 531 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 531
Nhu Cẩn hơi khựng lại rồi mím môi nói: “Mẹ của Quân Nhi rất tức giận, nói ‘giỏi nhỉ, giờ con còn đòi tự sát để uy hiếp mẹ hả? Đi ra sông cho ai nhìn? Có bản lĩnh thì con nhảy xuống sông luôn đi, đừng về nhà nữa!’….”
Túc Bảo nói: “Sau đó thì sao?”
Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm, Tô Cẩm Ngọc và Tô Nhạc Phi đứng bên cạnh nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Túc Bảo lầm bầm lầu bầu một mình.
Thấy quỷ thì sợ, nhưng lúc không thấy được quỷ, không nghe được chuyện của quỷ lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Rốt cuộc quỷ nước đã nói gì với Túc Bảo….
Tô Cẩm Ngọc lẩm bẩm: “Đúng là sai lầm, lẽ ra ban nãy phải dẫn Tô Tử Du đi theo….”
Lúc này Nhu Cẩn nói tiếp: “Quân Nhi cùng trạc tuổi ta, ta hiểu tâm trạng của em ấy, Quân Nhi còn chưa kịp giải thích thì mẹ em ấy đã cúp điện thoại…Quân Nhi khóc rồi ngồi xổm bên bờ sông.”
Vốn dĩ lệ quỷ trẻ không muốn giết Quân Nhi, nhưng lệ quỷ mẹ dạy nó không được mềm lòng.
“Mẹ ta nói, con thông cảm cho người khác thì ai thông cảm cho hai chúng ta?”
Mẹ của Nhu Cẩn chỉ do dự một chốc rồi dứt khoát kéo Quân Nhi xuống nước.
Nhu Cẩn đấu tranh nội tâm nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản mẹ nó.
“Sau khi Quân Nhi chết được một ngày, mẹ em ấy mới tới tìm nhưng không tìm được. Buổi tối mẹ ta lại kéo thêm hai cô gái xuống nước.”
“Nghe tiếng hét ‘có người rơi xuống nước rồi’, mẹ của Quân Nhi vô cùng lo lắng.”
“Cậu thiếu niên đi ngang qua lúc ấy rất dũng cảm, khả năng bơi của cậu ấy rất tốt, hai cô gái kia chưa chìm sâu nên cậu thiếu niên đã cứu sống được hai cô gái.”
“Mẹ ta tức giận nên kêu ta nhập thân vào người Quân Nhi, làm bộ rơi xuống nước, rồi…..rồi kéo cậu thiếu niên kia….”
Nói tới đây, Nhu Cẩn cảm thấy tội lỗi nên không lên tiếng nữa.
Mẹ của Nhu Cẩn chẳng hề hối hận, nói: “Đáng lắm! Đi đâu chụp ảnh chẳng được, đằng này cứ khăng khăng đòi chụp bên bờ sông cơ!”
Túc Bảo tức giận nói: “Thế anh trai nhỏ thì sao? Anh ấy muốn cứu người thôi mà, anh ấy là người tốt!”
Mẹ Nhu Cẩn chẳng buồn quan tâm: “Thế thì đã sao, kiểu gì sau này chẳng chết, chi bằng chết sớm chút để giúp ta thỏa nguyện thành ác quỷ!”
Túc Bảo: “….”
Cô bé giận giữ bước lên túm cổ lệ quỷ rồi lắc mạnh: “Tỉnh táo lại đi! Mạng của dì quan trọng, mạng của người khác thì là cỏ rác ư?”
Tô Cẩm Ngọc: “?”
Đây chẳng phải lời cô mới nói hôm qua ư?
Lệ quỷ mẹ bị lắc đến độ sắp hồn bay phách tán, nó giãy giụa đạp Túc Bảo nhưng chưa đánh tới người cô bé thì ánh sáng đỏ tỏa ra từ sợi dây trên cổ tay cô bé đã khiến đòn đánh bị phản ngược lại.
Lệ quỷ chỉ cảm thấy nó đang đánh chính mình???
Không đánh thì bị Túc Bảo bóp ‘chết’, đánh thì chẳng khác nào tấn công chính mình, thế nào cũng không ổn, lệ quỷ mẹ nghĩ mà tức điên: “Dừng tay!”
Túc Bảo quyết chí không buông.