Tiểu túc bảo đáng gờm - Chương 380
Đọc truyện Tiểu túc bảo đáng gờm Chương 380 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 380
Tô Cẩm Ngọc: “Không thì cho linh hồn tôi xuyên vào thân xác khác cũng được!”
Khóe môi Kỷ Trường co rúm.
“Cô đọc truyện nhiều quá đấy!” Hắn trợn trắng mắt.
Tô Cẩm Ngọc quỳ dưới đất khóc hu hu: “Xuyên vào thai nhi cũng được… Cho tôi vào kịch bản [Tôi vô địch từ trong bụng mẹ] đi mà… À không, cho tôi đầu thai chỗ nào gần gần thôi, đừng xóa ký ức của tôi, được không?”
Kỷ Trường thu Tô Cẩm Ngọc vào ngay và luôn.
“…”
**
Túc Bảo chuẩn bị đi nhà trẻ, bà cụ Tô lại bắt đầu bề bộn công việc, mặc dù có thể đặt làm tên để dán trên đồng phục nhưng bà cụ cứ thích tự tay làm.
Ông cụ Tô cầm bút, tự mình viết một trăm tờ dán lớp và họ tên của Túc Bảo còn bà cụ Tô thì dán nhãn cho từng chiếc áo đồng phục, áo thường phục một.
Hân Hân thề thốt: “Mọi người cứ tin vào con! Có con đây, không ai dám bắt nạt Túc Bảo đâu!”
Một ngày trước khi qua ngày nghỉ mồng một tháng năm, toàn bộ thành viên trong nhà họ Tô đều về nhà để tổ chức tiệc chúc mừng Túc Bảo đi học.
Đỉnh cao là Tô Nhạc Phi còn mua mấy thùng pháo hoa, bắn đùng đùng đoàng đoàng hết hai tiếng đồng hồ…
**
Tay run chân rẩy trong niềm hăng say hứng khởi, cuối cùng Túc Bảo cũng được đeo trên lưng chiếc cặp nhỏ của mình, bước lên xe buýt đưa đón của nhà trường!
Bé thì hào hứng khôn xiết, trong khi cả đoàn già trẻ nhà họ Tô thì theo sau chiếc xe đưa đón ấy.
Trường tiểu học Quốc tế Ngũ Tượng và trường mầm non Quốc Tế Ngũ Tượng được xây cùng chỗ, đối diện nhà trẻ chính là trường tiểu học, chỉ cách nhau một đường đi ở giữa.
Sau khi xuống xe, Tô Tử Du rướn cổ lên quan sát nhưng tiếc là chẳng thấy được gì cả, còn những người khác trong nhà họ Tô thì mon men đi tới hàng rào sắt ngoài nhà trẻ của Túc Bảo.
Bọn họ nhìn dáo dác khắp nơi, nhân lúc không có ai ở đây, bà cụ Tô nắm lấy hàng rào sắt, nhoài người tới mà nhìn lén.
Ông cụ Tô chắp tay sau lưng, nghiêm mặt quở trách: “Còn ra thể thống gì nữa…”
Song, ngay sau đó, chính ông cụ cũng rướn người tới rình coi.
Tô Nhạc Phi thì nằm hẳn trên hàng rào sắt, dí sát mặt vào hàng rào, thở dài thườn thượt như muốn trút cả tim gan phèo phổi ra ngoài: “Con bé lớn nhanh kinh khủng, sao chưa gì đã phải đi nhà trẻ rồi…”
Thấy một hàng người nhìn lén, khóe môi Tô Nhất Trần co rúm.
Anh khoác trên mình bộ tây trang phẳng phiu, thản nhiên bảo: “Về thôi, chúng ta phải tin tưởng Túc Bảo chứ.”
Tô Nhất Trần liếc mắt nhìn về phía đó, thế rồi anh xoay người rời đi.
Trong nhà trẻ, tại văn phòng hiệu trưởng.
Mộc Quy Phàm cười híp mắt: “…Do đó, tôi cho rằng nhà trường cần phải bố trí một buổi kiểm tra chống nổ cho nhà trẻ.”
Hiệu trưởng: “Dạ dạ, anh nói chí phải.”
Mộc Quy Phàm: “Vậy thì, tôi sẽ đảm nhận chức huấn luyện viên.”
Hiệu trưởng vừa mừng vừa thấp thỏm không yên: “Dạ được… Được được ạ! Anh nói gì cũng đúng hết!”