Tiểu túc bảo đáng gờm - Chương 1463
Đọc truyện Tiểu túc bảo đáng gờm Chương 1463 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 1463
“Phỉ thúy màu tím chia làm năm cấp bậc màu, tốt nhất là tím hoàng gia, loại này rất hiếm gặp, là món đồ quý trấn tiệm của cửa hàng chúng tôi.”
Nhân viên bán hàng thấy mẹ Viện Viện là một phu nhân, nên nhiệt tình chào hàng: “Vòng tay đỏ tía này cũng không đắt, chỉ hai mươi tám triệu…”
Phỉ thúy màu tím còn có xanh tím than, màu tím lan tử la, tím nhạt, cô ấy đều không chào hàng.
Mẹ Viện Viện nghe mà đầu óc ong ong, xe việt dã mấy triệu cô ta đã không tặng nổi, huống chi là vòng tay hơn hai mươi triệu.
Cô ta im lặng, cố giữ vững nụ cười, từ tốn nói: “Chỉ dùng để tặng cho một tiền bối ở quê không quá thân thiết, không cần vòng tốt tới vậy.”
Nhân viên bán hàng hơi thất vọng, nhưng không phải người thân quen, cũng có thể hiểu được.
Cô ấy lại đưa ra một chiếc vòng tay xanh tím than: “Chiếc này cô cảm thấy thế nào? Chỉ mười triệu quay đầu thôi.”
Mẹ Viện Viện lắc đầu: “Không cần thiết.”
Thật ra, nếu cô ta có tiền, chẳng phải tặng chiếc vòng tay đỏ tía hai mươi triệu kia sẽ tốt hơn hay sao? Nhưng cô ta không có tiền!
Mười triệu cũng không có!
Nhân viên bán hàng chỉ có thể cầm lấy chiếc vòng tay tử la lan cuối cùng: “Vậy cũng chỉ có cái này, màu tím nhạt sẽ rẻ hơn chút nhưng màu sắc không phù hợp với người lớn tuổi…”
Câu này nói ra hơi thẳng thắn, một cô quý phi bán vòng tay ở bên cạnh liếc nhìn sang, trong lòng mẹ Viện Viện xấu hổ nhưng chỉ có thể cố gắng chống đỡ, gật đầu: “Ừm, vậy lấy cái này đi, bao nhiêu tiền?”
Nhân viên bán hàng nói: “Cái này hai triệu tám trăm nghìn, tôi gói lại cho cô nhé?”
Từ hai mươi tám triệu xuống hai triệu tám trăm nghìn, còn không mua thì mất hết mặt mũi.
Mẹ Viện Viện bình tĩnh gật đầu: “Gói lại đi…”
Đúng lúc này có điện thoại gọi đến, cô ta nói: “Chờ một lát, tôi nhận cuộc gọi.”
Hai triệu tám cô ta cũng chẳng có.
Đừng thấy cô ta gả vào nhà hào môn nhưng tiền tiêu vặt một tháng của cô ta còn không bằng số lẻ của con gái vợ cả, ông chồng già hơn mười tuổi của cô ta rất keo kiệt.
Chỉ biết tặng cho cô ta vài món đồ, không cho phép tự cô ta đi mua, nói cô ta tự đi mua bị chênh giá rất lớn, không bằng để ông ta tìm người quen mua rẻ hơn.
Còn không cho cô ta quẹt thẻ tín dụng, không cho phép cô ta nợ tiền, đánh bài…
Vì vậy mẹ Viện Viện nghĩ nhân lúc điện thoại gọi đến, thuận thế đi ra ngoài, sau đó tranh thủ thời gian tìm người vay tiền.
Lại sợ người khác nhận ra cô ta lấy cớ gọi điện thoại vay tiền nên “thế” Viện Viện ở bên quầy hàng này.
“Viện Viện, ở đây chờ mẹ. Mẹ nhận điện thoại xong quay trở lại ngay.” Cô ta nói.
Viện Viện gật đầu.
Mười phút đồng hồ trôi qua.
Viện Viện bất an nhìn ra ngoài, mẹ của cô bé vẫn còn đang gọi điện thoại, nụ cười trên mặt như gió xuân, dáng vẻ hệt như đang trò chuyện quên mình với bạn thân.