Tiêu tổng, xin tha cho tôi - Chương 714
Đọc truyện Tiêu tổng, xin tha cho tôi Chương 714 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 714
“Anh ấy không phải…” Giang Nguyệt mở miệng nói nửa câu, đám người kia đã đi rất xa.
Cô ảo não cúi đầu, muốn hỏi Tiêu Kỳ Nhiên vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng nghĩ đến vừa rồi anh đã cứu mình, mà mình lại hỏi anh ấy như thế, nghe giả tạo hết sức.
“Đây là kết quả của việc em đuổi người của tôi đi.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, không chút thay đổi nói: “Tình huống vừa rồi, bọn họ hoàn toàn có thể xử lý tốt, thậm chí cũng sẽ không để những kẻ khả nghi tiếp cận em.”
Chỉ cần có người dám có suy nghĩ tiếp cận Giang Nguyệt, sẽ bị người của Tiêu Kỳ Nhiên xử lý gọn gàng không một dấu vết.
Giang Nguyệt bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong cô thực sự vẫn kinh hồn bạt vía, tim vẫn đập thình thịch.
Nghe anh nói như thế, Giang Nguyệt theo bản năng trừng mắt nhìn anh như oán giận, giọng điệu trách cứ:
“Tôi bảo anh đuổi bọn họ đi, anh liền đuổi bọn họ đi thật. Từ khi nào mà anh nghe lời như vậy thế hả?”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn Giang Nguyệt, thấy cô ngước mặt lên oán trách, anh khẽ mỉm cười: “Lúc trước em kêu tôi đuổi bọn họ đi, bây giờ em là đang trách tôi làm theo lời của em, rốt cuộc cô muốn em làm cái gì đây?”
Sự chiều chuộng hiện lên rất rõ ràng trong lời nói của anh, hiển nhiên anh cũng đang nghiêm túc hỏi ý kiến của cô:
“Giang Nguyệt, em muốn tôi làm gì?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nghe giọng nói trầm ổn đều đặn của anh, không tự chủ được liền cảm thấy vành tai nóng ran, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa mềm mại:
“Anh không cần làm gì cả, như bây giờ là được rồi.”
“Bây giờ em cảm thấy như thế nào? Trong người thấy thế nào? Em cứ nói tôi nghe.”
Giang Nguyệt áy náy ho vài tiếng, càng cúi đầu thấp hơn, giống như một con chim cút, chỉ có đôi tai đỏ bừng lộ ra bên ngoài.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, dập tắt đi ý định ôm cô vào trong lòng.
Anh không thể hành động theo cảm xúc như thế được.
Ngay khi anh không biết làm thế nào để mở miệng hẹn cô cùng ăn tối, thì có một chiếc xe hơi khác dừng lại ở ven đường, rất nhanh đã có người bước xuống xe.
Là Trần Tư Tề.
Vừa nhìn thấy người tới, khuôn mặt nhẹ nhàng vừa nãy của Tiêu Kỳ Nhiên liền trở nên lạnh băng, nụ cười dần tắt đi, hai mắt híp lại.
Trần Tư Tề cũng chú ý tới Tiêu Kỳ Nhiên bên này, sắc mặt hắn lạnh lùng, gần như vội vàng chạy tới và đứng giữa hai người họ:
“Tiêu tổng, phiền anh duy trì khoảng cách với vị hôn thê của tôi.”
Là giọng điệu không muốn thương lượng.
Giây tiếp theo, anh ta lại nhìn về phía Giang Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi nói chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên:
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Giang Nguyệt gật đầu và chủ động tựa vào Trần Tư Tề, đó là một hành động vô cùng tin tưởng theo bản năng.