Tiêu tổng, xin tha cho tôi - Chương 694
Đọc truyện Tiêu tổng, xin tha cho tôi Chương 694 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
694
Dọc đường đi, Tiết An vừa lái xe vừa do dự không biết có nên nhắc nhở ông chủ của mình rằng Giang Nguyệt đã chuyển khỏi đó rồi hay không. Nhưng cậu ta lại suy đoán ông chủ muốn nhìn vật nhớ người nên cũng không nói gì nữa.
Đến khi xe dừng lại, Tiêu Kỳ Nhiên mới ngước mắt quay đầu nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện mình đang ở nơi nào, nhíu mày hỏi:
“Cậu đưa tôi tới đây làm gì?”
Tiết An: “… Lúc nãy anh đọc địa chỉ này mà.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng khó coi, anh hé miệng định nói quay về chỗ cũ, nhưng lại khựng vài giây rồi mở cửa xe đi xuống.
Anh đứng dưới lầu chung cư, ngước nhìn khung cửa sổ quen thuộc.
Nơi đó không có ánh đèn, xem ra do mới chuyển đi chưa lâu nên chưa có người mới chuyển vào.
Trời tối.
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng phiền não. Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, cầm bật lửa và hộp thuốc lá, tựa vào cột đèn đường, châm một điếu thuốc.
Đứng không biết bao lâu, một tiếng bước chân từ từ truyền đến.
Xét theo âm thanh, là tiếng bước chân của phụ nữ.
Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là Ngu Vãn, ánh mắt anh lóe lên một cái, sau đó lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như thường lệ.
Anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô ta, tựa như ánh trăng lạnh lẽo kia, không có chút ấm áp nào, đây là sự lạnh lùng mà đã lâu Ngu Vãn không gặp.
“A Nhiên, sao anh lại tới đây?” Ngu Vãn mờ mịt hỏi.
Cô ta ăn tối với Bạch Hạc xong, vừa bắt taxi về nhà đã nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đứng dưới ánh đèn đường, trong khoảng khắc còn cho rằng anh đang đợi mình.
Tiêu Kỳ Nhiên ngậm điếu thuốc, đôi mắt xẹt qua mặt Ngu Vãn, đột nhiên lên tiếng: “Tại sao cô lại ở đây?”
Ngu Vãn nghe thấy, trả lời: “Em thuê nhà ở đây.”
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng.
Thấy anh không nói gì, Ngu Vãn suy nghĩ một chút, tiếp tục giải thích: “Đây là nơi mà Giang Nguyệt giới thiệu cho em, cô ấy nói bên này rất an toàn, thích hợp cho phụ nữ sống một mình.”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại trong giây lát.
Anh rít một hơi thuốc, khi nhả khói ra, cười lạnh một tiếng: “Cô ấy rất thích làm người tốt.”
Không đợi Ngu Vãn phỏng đoán được ý tứ của những lời này, Tiêu Kỳ Nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào trong thùng rác, lướt qua cô ta.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đi đây.”
Lúc anh đi ngang qua, có một mùi trong trẻo xen lẫn với mùi thuốc lá anh vừa mới hút trong không khí.
Ngu Vãn mím chặt môi, bỗng nhiên mở miệng gọi anh lại: “Tiêu Kỳ Nhiên, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Bước chân của người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Ngu Vãn xoay người lại, đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên, âm thanh rất bình thản: “Anh tới đây trễ như vậy là để tìm Giang Nguyệt sao?”
Cô ta hỏi rất tùy ý, giống như một cuộc trò chuyện bình thường giữa những người bạn.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đánh giá cô ta, giọng điệu nhàn nhạt trả lời: “Có việc gì sao?”