Tiêu tổng, xin tha cho tôi - Chương 629
Đọc truyện Tiêu tổng, xin tha cho tôi Chương 629 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 629
Biểu hiện của Giang Nguyệt vẫn xuất sắc như mọi khi, thể hiện được rõ nét sự hoang mang và hoảng sợ khi bị truy sát.
Nhất là những bước đi lảo đảo và đôi mắt căng thẳng đầy tơ máu đỏ, quả thực là thời khắc nổi bật chói sáng.
Khi nào một người phụ nữ quyến rũ nhất?
Tất nhiên là khi bất lực nhất.
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn đánh sâu vào tâm hồn khiến người ta rất khó không bị cuốn theo.
Cảnh này cũng như vậy.
Nhìn cảnh phim quay ưng ý, Ứng Thừa Kỳ liên tục gật đầu: “Quá tuyệt, quả thực quá tuyệt! Đoạn này quả thật quá tuyệt vời!”
Diễn viên trên thuyền đang chờ phản hồi của đạo diễn ở trên bờ, một số diễn viên thậm chí hơi say sóng, khi biết được tin cảnh quay đã qua, họ không khỏi bắt đầu hoan hô.
Tiếng ồn ào lập tức vang lên bốn phía trên thuyền, hoàn mỹ che lấp một số âm thanh khác.
Bỗng nhiên, có người nghe thấy một tiếng “tõm” rất lớn, giống như tiếng nước sông bắn tung tóe.
Nhưng khi nhìn xuống thuyền, đã không còn bóng dáng.
Có người không rõ chuyện gì nhưng cũng có người đã phát hiện ra manh mối, suy đoán hỏi một câu:
“Có phải có thứ gì đó vừa rơi xuống nước không?”
Mọi người lập tức bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem thử có ai rơi xuống nước không, nhưng ai cũng bình yên vô sự.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người lại nhận ra rằng có một người đã biến mất.
Tiểu Diệp đang đứng trên bờ ôm khăn choàng tự dưng cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, tự hỏi đêm nay có mưa to hay không, có nên thông báo cho đạo diễn Ứng kết thúc công việc trước hay không.
Giang Nguyệt sợ nhất là lạnh, cô cũng không thể dầm mưa.
Đạo diễn Ứng giơ bộ đàm lên, đang nói chuyện với người trên thuyền trên sông, cũng không biết đối phương nói cái gì, bỗng nhiên vẻ mặt anh ta kinh ngạc, suýt chút nữa làm rơi bộ đàm trong tay, anh ta cao giọng quát:
“Cậu nói cái gì, Giang Nguyệt rơi xuống nước rồi?”
Câu nói này cũng lọt vào tai Tiểu Diệp, cô ấy đang ngẩng đầu nhìn xem độ dày của mây có đạt tiêu chuẩn của một trận mưa lớn hay không.
Đột nhiên nghe được một câu này, đầu cô ấy bỗng nhiên như bị kẹt lại, thế nào cũng không quay đầu lại được.
Cô ấy mờ mịt quay đầu: “Ai rơi xuống nước vậy?”
“Giang Nguyệt! Giang Nguyệt rơi xuống nước rồi!” Sắc mặt đạo diễn Ứng lo lắng không thôi, lập tức lớn tiếng hô to, cơ thể chạy về hướng thuyền: “Mau tìm nhân viên cứu hộ, đi cứu người!”
Chiếc khăn choàng dệt kim trượt xuống khỏi khủy tay Tiểu Diệp, đôi mắt cô ấy lập tức mở to, đầu ong ong, suýt nữa cho rằng những gì vừa nghe là ảo giác.
Cô ấy lẩm bẩm với vẻ mặt đờ đẫn: “Chị Giang Nguyệt… Không biết bơi.”
Toàn bộ đoàn làm phim vội vàng tập trung lại một chỗ, nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp được sắp xếp từ trước cũng đã xuống sông tìm người, đã năm phút trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì.