Tiêu tổng, xin tha cho tôi - Chương 183
Đọc truyện Tiêu tổng, xin tha cho tôi Chương 183 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 183
Cũng may Tiêu Kỳ Nhiên phản ứng nhanh, bằng không mũi của anh sẽ đụng vào cánh cửa.
Tiêu Kỳ Nhiên: “…”
Cẩn thận ngẫm lại, hình như đây là lần thứ hai anh bị Giang Nguyệt đóng cửa vào mặt rồi.
Giang Nguyệt đi về bên giường, cầm lấy điện thoại di động lên, trong điện thoại di động có vài tin nhắn, đều là Tống Du gửi tới.
[Buổi tối nhớ ăn chút gì đó, đừng để bụng đói.]
[Khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ, chú ý an toàn.]
[Đúng rồi, Hi Hi rất thích cây bút cô tặng cô bé, nói là muốn dùng cây bút này thi vào trường học yêu thích.]
Cuối cùng, là gửi đến một bức ảnh chụp chung của ba người.
Nhìn bức ảnh này, khóe mắt Giang Nguyệt có chút ươn ướt.
Quả nhiên, để Tống Du đến nhà chị Trần đón giao thừa là một lựa chọn đúng đắn.
Chị Trần ly hôn sớm, Hi Hi từ nhỏ đã thiếu tình yêu của cha, Tống Du lại là một người đàn ông thành thục ôn nhu. Vậy nên chắc chắn anh có thể dành cho Hi Hi sự quan tâm mà phụ nữ không thể làm được.
Hơn nữa trong nhà có một người đàn ông giúp đỡ, chị Trần cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Cô cúi đầu, gõ một dòng chữ trên điện thoại di động của mình.
[Cám ơn luật sư Tống. Lúc trở về tôi sẽ mời anh ăn một bữa thật ngon.]
Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời thì đã có người gõ cửa lần nữa.
Giang Nguyệt không kiên nhẫn đi tới, hướng cửa phòng rống một tiếng: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh có thấy phiền không? Nếu thấy thiếu hơi phụ nữ như vậy thì cứ đi tìm Tần Di Di đi.”
Cô không có thời gian để phục vụ anh ta.
Bên ngoài cửa phòng im lặng một lúc, sau đó một giọng nói lặng lẽ vang lên:
“Tiểu thư, tôi là phục vụ của khách sạn, mang bữa tối lên cho cô.”
Giang Nguyệt sửng sốt, ý thức được mình hiểu lầm.
“Tôi không có gọi đồ ăn, cậu giao nhầm phòng rồi.”
Nhân viên phục vụ bên ngoài lại giải thích thêm: “Thưa cô, đây là bữa tối miễn phí do khách sạn chúng tôi cung cấp.”
Giang Nguyệt lại rón rén nhìn ra bên ngoài, sau khi xác nhận đúng là nhân viên phục vụ, cô mới thở phào nhẹ nhõm:
“Cám ơn. Làm phiền cậu rồi. Cậu cứ để ở ngoài cửa đi.”
Cô quả thực có chút đói.
Nhân viên phục vụ đồng ý, sau đó nhanh chóng đẩy xe rời đi.
Giang Nguyệt nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, mới yên lặng mở cửa phòng, chuẩn bị đem bữa tối vào phòng.
Lúc cô vừa mở cửa ngồi xổm xuống lấy đồ ăn, một đôi giày da đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Giang Nguyệt giật mình, theo bản năng trốn vào trong phòng, muốn lập tức đóng cửa lại.