Tiêu tổng, xin tha cho tôi - Chương 1096
Đọc truyện Tiêu tổng, xin tha cho tôi Chương 1096 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 1096
Vì vậy, cô cắt đứt mối quan hệ này trước, để tránh mọi bi kịch.
Nhưng lựa chọn từ chối bắt đầu cũng là một bi kịch.
“Tại sao em lại thà tin rằng tôi sẽ không yêu em lâu dài hơn là tin rằng tôi sẽ yêu em mãi mãi?”
Ánh mắt anh tối sầm, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Rõ ràng đều là tin tưởng, em lại lựa chọn tin tưởng điều tiêu cực. “
Giang Nguyệt nuốt khan: “Tôi chỉ là…”
Lời còn chưa dứt, cô thấy anh cúi xuống, bóng đen bao phủ lấy cô.
“Em cũng yêu tôi, tại sao lại đưa ra lựa chọn đi ngược lại trái tim mình?”
“Ai nói, tôi không yêu…”
“Nếu em không yêu tôi, tại sao em lại muốn chết cùng với sợi dây chuyền tôi tặng em?”
Anh nhìn thấu nội tâm của cô, bình tĩnh hỏi cô: “Em đã sẵn sàng chết nhưng lại mang theo sợi dây chuyền tôi tặng em?”
Giang Nguyệt lập tức cứng đờ, cô đưa tay sờ sợi dây chuyền trên cổ, không nghĩ tới sẽ bị anh nhìn thấy.
Khi đi ra ngoài, cô ma xui quỷ khiến mang theo nó.
Cô nói một cách rất không chắc chắn: “… Tôi chỉ nghĩ là nhìn nó đẹp.”
“Được, em cảm thấy đẹp.” Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Cho nên em mang theo nó đi tự sát, mang theo tình yêu tôi dành cho em mà tự sát. “
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề rơi trên mặt Giang Nguyệt, giọng nói bình tĩnh: “Em biết ý nghĩa của sợi dây chuyền này, nó không phải là một món quà tùy tiện, cho nên em mới lựa chọn mang nó đi.”
Trong lòng Giang Nguyệt thắt lại: “…Tôi không có ý gì khác.”
“Bởi vì em cảm thấy tình yêu của tôi dành cho em đáng để ghi nhớ nên em mới muốn mang nó theo phải không?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhiều lần kìm nén nước mắt.
Anh tiến lại gần và lau nước mắt cho cô bằng tay phải không bị thương của mình:
“Em nghĩ tình yêu là thứ quý giá nhất của em, nhưng em có bao giờ nghĩ rằng nó cũng quan trọng không kém đối với tôi không?”
“Tôi yêu em, vì vậy em là người quý giá nhất đối với tôi. Vậy mà em lại thản nhiên ra đi, lấy đi thứ quý giá nhất của tôi.”
“Tôi đã nói rồi đúng không, đời này tôi yêu hai thứ, một là hội họa và hai là em.”
“Em có bao giờ nghĩ rằng nếu sau khi em rời đi, tôi không thể chấp nhận sự ra đi của em, liệu tôi có đi theo con đường giống em không? Liệu tôi có giống em, lựa chọn cái…”
Chữ “chết” cuối cùng còn chưa nói ra, Giang Nguyệt nghẹn ngào thở dốc, hoảng sợ ngước đôi mắt đỏ hoe lên, dùng tay đè môi anh lại:
“Đừng nói những lời như vậy.”
Cô không muốn anh chết.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhìn cô, giơ tay nắm lấy ngón tay cô, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay: “Nếu em không muốn tôi chết, vậy thì em phải sống thật tốt.”
“Muốn chết thì chúng ta cùng chết.”
Giang Nguyệt cắn chặt môi, thân thể run rẩy theo từng hơi thở.