Tiêu tổng, xin tha cho tôi - Chương 1041
Đọc truyện Tiêu tổng, xin tha cho tôi Chương 1041 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 1041
“Được rồi, trong lòng ai chẳng có chút bí mật nhỏ. Mau lên xe đi.”
Hai người cầm một cái ô đi dưới gió tuyết đầy trời, che chở chui vào trong xe, sau đó rất nhanh biến mất trong màn đêm.
Cách đây ít phút, một chiếc Maybach đã đậu bên kia đường đã lâu, chứng kiến toàn bộ quá trình.
Cửa kính xe hạ xuống, hai người ở cửa chính công ty cũng vừa vặn từ bên trong đi ra, Thịnh Cảnh Tây chạy ra trước, chỉ còn lại một người phụ nữ ngơ ngẩn đứng ở bậc thang.
Cô đang nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở hàng ghế sau, lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt đứng ở cửa.
Cô đứng ở nơi đó, giống như không có một chút cảm xúc, cả người trong trẻo lạnh lùng, giống như không hề liên quan đến tất cả mọi thứ trên thế gian.
Như bị cô lập khỏi thế giới này.
Tiết An ngồi ở ghế phụ lải nhải không ngớt: “Tiêu tổng, anh không cần băn khoăn nhiều như vậy, chị Giang Nguyệt chắc chắn sẽ không ở bên người khác nhanh như vậy đâu.”
“Chưa kể đến trước kia anh đối xử tốt với chị ấy như thế nào. Mấy lần gần đây anh lần nào không phải là xả thân cứu người? Hơn nữa “Tú Nương” có thể được chiếu, cũng đều là nhờ anh vất vả, tốn rất nhiều công sức. Những chuyện này chị Giang Nguyệt không thể nào không biết.”
“Tìm đâu ra người tốt như anh? Anh còn âm thầm giúp tìm cha mẹ ruột cho chị ấy. Nếu là tôi thì tôi đã cảm động đến mức chảy cả nước mũi rồi.”
“Anh đối với chị ấy tốt như vậy, chị ấy nhất định sẽ luyến tiếc anh. Tôi lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo, chị Giang Nguyệt tuyệt đối sẽ…”
Tiết An còn chưa nói hết câu đã thấy Thịnh Cảnh Tây cầm ô chạy lại, hai người đứng cạnh nhau, không biết đang nói gì, bỗng nhiên mặt người đàn ông đó áp sát vào mặt Giang Nguyệt.
Tiết An: “…”
Lời cậu ta vốn muốn nói nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, lặng lẽ quay lại nuốt nước bọt: “Tiêu tổng, hay là chúng ta vẫn…”
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng nhắm mắt lại, ngón tay ấn vào giữa lông mày: “Đi thôi.”
“Vâng… Vâng ạ.”
Vào giây cuối cùng khi cửa sổ phía sau được nâng lên, một bông tuyết bị gió thổi bay vào trong xe, rơi vào lòng bàn tay người đàn ông rồi nhanh chóng tan chảy.
Biến mất không dấu vết.
…
Trong xe ngăn cách không khí lạnh bên ngoài, gió ấm thổi khiến người ta muốn ngủ.
Thịnh Cảnh Tây ngáp một cái, hai tay chắp sau đầu, nghiêng đầu nói với Giang Nguyệt:
“Dù sao gần đây chúng ta phải ở lại Bắc Thành, ở mãi trong khách sạn cũng không thích hợp, ba tôi nói bảo tôi dẫn cô về nhà họ Thịnh ở.”
Thịnh Cảnh Tây là một thiếu gia nhà giàu, ở khách sạn cũng không bằng ở nhà, hơn nữa biệt thự của nhà họ Thịnh ở Bắc Thành đủ rộng, ở hai người là quá dư dả.
Giang Nguyệt không có chú tâm nghe anh nói, chỉ thuận miệng đáp lại, nhìn thấy trên cửa sổ xe có sương trắng, cô vô thức viết vẽ trên đó.
Chờ đến lúc phản ứng lại, trên cửa xe rõ ràng có một chữ “Tiêu”.
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe không vậy?” Thịnh Cảnh Tây thò đầu qua, Giang Nguyệt giật mình, lập tức lấy tay lau đi chữ trên cửa kính.