Tiêu tổng, xin tha cho tôi - Chương 1036
Đọc truyện Tiêu tổng, xin tha cho tôi Chương 1036 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 1036
Giang Nguyệt mỉm cười, cũng không đẩy anh ta ra.
Vốn nên nam nữ khác biệt, nhưng không biết có phải là do Thịnh Cảnh Tây đã quá tốt với cô, Giang Nguyệt thật sự có ảo giác anh ta chính là anh trai của mình, cơ thể cũng không có gì khó chịu với cái ôm ấm áp này.
“Cám ơn, anh là một người anh trai tốt.” Một câu này là Giang Nguyệt thật lòng nói ra.
…
Tại nhà họ Tiêu.
Buổi họp mặt gia đình mỗi tháng một lần ngày càng vắng vẻ, cũng chẳng có ai chủ động bắt chuyện với ai.
Trên bàn ăn là thức ăn do người làm vừa nấu xong vẫn còn bốc khói, bày biện rực rỡ xa hoa, ánh đèn trên bàn ăn ấm áp vàng, thật khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
Nhưng không ai trong nhà họ Tiêu có hứng thú với bữa ăn này.
Tiêu Viễn Phong ăn được một nửa thì nhận được điện thoại từ bệnh viện, ông cau mày, sau đó đứng lên: “Hai người tiếp tục ăn, tôi phải đi Hoa Thành có việc.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Gia Lan trầm xuống: “Ông đi bao lâu?”
Tiêu Viễn Phong không quay sang nhìn bà, chỉ trả lời: “Một tuần.”
Câu trả lời vô cùng ngắn gọn, ý tứ trong lời nói vừa nghe đã biết: ông ta là muốn đi thăm Đường Úc Tuyết.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Tô Gia Lan và Tiêu Kỳ Nhiên.
Toàn bộ bữa ăn Tiêu Kỳ Nhiên chỉ động đũa vài cái, sau đó dùng khăn giấy lau khóe miệng, nói là hôm nay rất mệt mỏi, phải trở về nghỉ ngơi.
Hiện tại sự vụ của Tiêu gia đều là một mình Tiêu Viễn Phong xử lý, Tiêu Kỳ Nhiên Cả ngày không có việc gì làm, mệt mỏi vì cái gì chứ? Hơn phân nửa là lý do không muốn tiếp tục ở lại đây.
Thấy Tiêu Kỳ Nhiên cũng muốn đi, trong lòng Tô Gia Lan vô cùng hoảng hốt: “A Nhiên.”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn mẹ mình: “Còn vấn đề gì nữa sao?”
Giọng điệu của anh vô cùng chậm rãi: “Con đã ăn xong rồi, mẹ cứ từ từ dùng bữa, con đi trước.”
Tô Gia Lan cuống quít mở miệng: “Mẹ đã suy nghĩ về chuyện lần trước trong một khoảng thời gian dài, là mẹ làm không đúng”
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, âm thầm chờ lời bà nói tiếp theo.
Tô Gia Lan mặc một chiếc áo choàng mỏng dài, mái tóc đen mượt tao nhã xõa trên vai, trên người bà tỏa ra khí chất của một vị phu nhân cao sang quyền quý.
Tầm mắt của bà và Tiêu Kỳ Nhiên hướng về nhau, trong lòng chỉ cảm thấy xa lạ.
Con trai của bà, đứa con mà bà tự hào nhất, đứa con duy nhất có thể làm cho bà cảm thấy vui mừng, hiện giờ lại dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy nhìn mình.
Thật bi ai làm sao.
Tô Gia Lan mở miệng: “A Nhiên, là mẹ quá vội vàng rồi, mẹ cho rằng làm như vậy là vì lợi ích sau này của con, chờ sau này con nghĩ lại, sẽ hiểu được ý tốt của mẹ – như ông bà ngoại đã từng nói với mẹ.”
Năm đó Tô gia cùng Tiêu gia kết thông gia, Tô Gia Lan cũng không có quyền lựa chọn mà bị gả cho Tiêu Viễn Phong, lúc ấy cha mẹ bà chính là nói với bà như vậy.
Bọn họ là một đôi trai tài gái sắc, cho dù là xuất thân hay địa vị cũng vô cùng xứng đôi, đương nhiên là được nhiều người ủng hộ.