Tiêu tổng, xin tha cho tôi - Chương 1011
Đọc truyện Tiêu tổng, xin tha cho tôi Chương 1011 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 1011
“Vậy vẫn là quên đi.” Thịnh Cảnh Tây lập tức đổi giọng: “Bé gái đừng chơi trò này, gió thổi rát mặt, tổn thương da.”
Giang Nguyệt mỉm cười.
Trong lòng cô cũng rất rõ ràng, nếu như là để cho cô chơi môn thể thao mạo hiểm này. Rất có thể trong khoảnh khắc trống rỗng cực độ đó cô đã một cước đạp chân ga, trực tiếp rơi xuống vực sâu.
Cô không thể kiểm soát được những suy nghĩ như vậy.
…
Dưới chân núi.
Tiết An vẫn đang tận tình khuyên bảo: “Tiêu tổng, giấy phép lái xe của ngài bị thu hồi. Hơn nữa đua xe cũng cần giấy phép lái xe đặc biệt cho xe đua, anh không được phép lái.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “…”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ không tốt, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hai bóng người trên đỉnh núi.
Vừa rồi cô lên xe của người đàn ông đó, lúc này hai người đang đứng chung một chỗ, từ trên cao nhìn xuống dưới thưởng thức phong cảnh.
Đây là cuộc sống mới của cô ấy…
Tiêu Kỳ Nhiên đứng dưới chân núi thật lâu.
Nơi này quá vắng vẻ, Tiết An bắt đầu cảm thấy buồn chán: “Tiêu tổng, anh nói xem họ sẽ nói chuyện gì trên đó? Thịnh thiếu có tỏ tình với chị Giang Nguyệt không? Chị Giang Nguyệt có đồng ý không?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “…”
Anh cảm thấy rất nhàm chán nên không trả lời với Tiết An, chỉ cúi đầu tìm điếu thuốc trong túi.
“Tiêu tổng, bác sĩ nói tim anh bị tổn thương, hút thuốc sẽ làm tổn thương chức năng tim và phổi, cũng không có lợi cho việc khôi phục vết thương.”
Tiêu Kỳ Nhiên: “Tôi không quan tâm.”
Tiết An nói thêm: “Nhưng chị Giang Nguyệt không thích mùi thuốc lá.”
Động tác của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, chần chờ móc tay ra khỏi túi áo, trong lòng bàn tay trống rỗng.
Một lát sau, Tiêu Kỳ Nhiên mới nở nụ cười: “Cô ấy đâu phải không thích mùi thuốc lá, ngay cả tôi cô ấy cũng không thích mà.”
Tiết An nhìn ra được Tiêu Kỳ Nhiên gầy hơn trước.
Áo khoác của anh bị gió thổi bay, khuôn mặt trầm mặc, rất có cảm giác xa cách.
“Về thôi.”
Giọng điệu của anh ngắn gọn, bóng lưng xoay người rời đi trong vắng vẻ và cô đơn.
…
“Chuyện tôi kêu cậu điều tra tới đâu rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên trở lại phòng, cởi áo khoác rồi đặt trên lưng ghế, đưa tay cởi hai nút cổ áo, có lẽ vừa rồi vì gió nên giọng nói hơi khàn.
“Không tra được bất kỳ tin tức hữu ích gì, chỉ biết năm đó chị Giang Nguyệt được đăng ký hộ khẩu hơi muộn một chút.” Tiết An thành thật báo cáo.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu một cái, lại hỏi: “Đã tra ra bệnh viện năm đó cô ấy sinh ra chưa?”
“Tra được, là một bệnh viện phụ sản nhỏ trên phố Hỷ Lạc, con đường đó mười năm trước đã được cải tạo, bệnh viện cũng đã tháo dỡ, nhân viên y tế cũ cũng không liên lạc được.”