Tiên võ truyền kỳ - Chương 371
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 371 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 371 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Đây là một toà lầu các, những người ra vào đây là những luyện đan sư trẻ tuổi vả lại về cơ bản đều là tản tu.
Diệp Thành vừa đi vào đã trông thấy một cái bàn đá đặt chính giữa lầu các, ở một góc của bàn có một lão già tóc xám đang ngồi, có lẽ là trưởng lão phụ trách sắp xếp đăng ký của Đan Thành.
Diệp Thành không nghĩ nhiều, cứ thế từ từ sải bước đến. Có điều, đợi tới khi tới trước bàn đá hắn vẫn không thấy lão già tóc xám kia ngẩng đầu nhìn mình.
Diệp Thành hiểu những điều này, chỉ cần là luyện đan sư tới đăng ký thì hầu như đều không có vai vế, nếu không thì cũng sẽ không phải bỏ tiền ra để đăng ký. Đã chẳng có vai vế thì đương nhiên không được người ta coi trọng rồi.
“Tiền bối, con tới đăng ký tham gia đại hội Đấu Đan”, Diệp Thành cười nói, hắn không quên hành lễ của vãn bối.
“Tên”, lão già kia hỏi một câu khinh khỉnh.
“Trần Dạ ạ”, Diệp Thành đăng ký bằng cái tên mình đã nghĩ ra từ trước.
“Chi phí đăng ký một trăm nghìn”, lão già vừa lấy ra một miếng ngọc giản khắc lên hai chữ Trần Dạ vừa nói dửng dưng.
“Một…một trăm nghìn?”, kể cả là Diệp Thành thì cũng không khỏi bất ngờ, hắn đột nhiên rít lên khiến lão già kia giật mình.
“Sao? Có vấn đề gì à?”, thấy Diệp Thành phản ứng như vậy, lão già tối sầm mặt nhìn hắn.
“Không…không có gì ạ”, Diệp Thành ho hắng, thế nhưng hắn vẫn lấy ra một cái túi đựng đồ, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa, thầm nhủ phí đăng ký gì mà đắt thế. Người thường rất khó có thể đủ tiền mà đăng ký, cũng chẳng trách mà nơi đăng ký căn bản không có bóng người, chỉ nói tới phí đăng ký thôi cũng khiến người ta ngã ngửa rồi.
“Cầm cẩn thận tấm ngọc giản thân phận, ngày mai diễn ra đại hội đấu đan, cầm nó vào cửa”, lão già tóc xám đủng đỉnh nói.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành vội nhận lấy ngọc giản.
“Tiếp theo có luyện đan sư của Đan Thành ta biểu diễn tiết mục luyện đan, những người tới đăng ký có cơ hội được xem một lần”, lão già nói rồi nhắm mắt nghỉ nơi, từ đầu tới cuối không hề thể hiện sự lạnh lùng khác thường.
Vâng!
Diệp Thành đồng ý ngay lập tức, hắn đi qua bàn đá và tiến vào cửa đá đang mở.
Đi vào trong cửa đá, Diệp Thành trông thấy ba cánh cửa phát sáng, cửa bên trái viết chữ Thiên Tự Hiệu, cửa ở giữa viết Địa Tự Hiệu, cửa bên phải viết Huyền Tự Hiệu, vả lại bên cạnh mỗi một cánh cửa đều có một tấm bia đá dựng đứng.
“Thiên Tự Hiệu, Địa Tự Hiệu, Huyền Tự Hiệu”, Diệp Thành xoa cằm: “Thế này còn phân cấp bậc sao?”
Nghĩ rồi, Diệp Thành nhấc chân định bước về phía cánh cửa có chữ Địa Tự Hiệu, thế nhưng giây phút sau đó, cánh cửa đá đột nhiên rung lên và kéo hắn quay lại, lúc này, đầu Diệp Thành đau dữ dội.
Diệp Thành ôm đầu, đau đớn rít lên. Phía cánh cửa có một thanh niên mặc đồ tím đi ra, thấy Diệp Thành ôm đầu thì nhìn hắn hiếu kỳ: “Ngươi làm gì vậy?”
“Vị tiền bối vừa rồi nói vào đây có thể xem được buổi biểu diễn của luyện đan sư nên ta vào”, Diệp Thành giải thích: “Nhưng ta vừa nhấc một chân lên thì bị quang môn lôi lại.
“Đây là lần đầu tiên ngươi đến Đan Thành phải không?”, thanh niên mặc đồ tím kia nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Ừm, lần đầu”.
“Chẳng trách”, tên này gật đầu sau đó kéo Diệp Thành lại: “Nào nào, ca ca giải thích cho ngươi nhé”.