Tiên võ truyền kỳ - Chương 361
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 361 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 361 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Đồ tôn?”, Sở Huyên bất ngờ, đầu tiên là nhìn Tịch Nhan sau đó lại nhìn sang Diệp Thành: “Đồ tôn gì?”
“Cô ấy là công chúa của nước Triệu, lần trước khi con tới đó thực hiện nhiệm vụ con có nói nếu muốn tu tiên thì làm đồ đệ của con”, Diệp Thành nhướng vai: “Lần này cô ấy đi đường xa tới đây, được tên béo Hùng Nhị đưa tới chỗ con ạ”.
“Thế à?”, Sở Huyên mỉm cười khoát tay: “Tiểu cô nương, tới bên chỗ cô cô nào”.
“Cô cô trông thật xinh đẹp”, Tịch Nhan khéo miệng tươi cười, đôi mắt cong như hình bán nguyệt.
“Thật khéo miệng”, Sở Huyên vuốt vuốt má Tịch Nhan tỏ vẻ rất thích thú, cô còn không quên lấy ra một viên linh châu và một cái vòng ngọc đặt vào tay Tịch Nhan, nói: “Này, cô cô tặng con”.
“Đa tạ cô cô”.
“Này, này”, phía này Diệp Thành nghe không lọt tai: “Cái gì mà cô cô chứ, chênh lệch vai vế mà”.
“Đây là việc của ngươi sao?”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, thế nhưng khi nhìn sang Tịch Nhan cô lại nở nụ cười tươi rói: “Đừng nghe hắn nói, nếu con đồng ý thì gọi ta là tỷ tỷ cũng được”.
Phụt!
Câu này của Sở Huyên khiến Diệp Thành vừa uống ngụm nước vào miệng đã bắn luôn ra ngoài.“Kia là Ngọc Linh Trì, ngâm mình trong đó có thể chữa trị vết thương, đả thông kinh mạch”.
“Đây là cây nhân sâm, con đừng lén ăn trộm đó!”
“Đó là Tuệ Tâm Thạch, rảnh rỗi thì ngồi lên đó, rất có ích cho việc tu đạo”.
“Còn kia là Ngọc Linh Uyển, nơi nuôi các loài linh thú, con đừng trêu chọc chúng”.
Sau khi ra khỏi Ngọc Nữ Các, Diệp Thành dẫn Tịch Nhan đi tham quan Ngọc Nữ Phong, đi đến đâu hắn cũng giới thiệu sơ lược cho cô bé, giống như ngày trước Sở Huyên giới thiệu cho hắn.
Không biết tại sao dẫn dắt Tịch Nhan, hắn cứ thấy có cảm giác kỳ lạ.
Tự dưng có thêm một đồ đệ, trong khi hắn còn đang là một kẻ gà mờ, thật sự không biết phải dạy Tịch Nhan thế nào!
Sau khi đưa Tịch Nhan dạo quanh Ngọc Nữ Phong một vòng, Diệp Thành mới dẫn cô bé về rừng trúc.
“Sư phụ, khi nào chúng ta bắt đầu tu luyện ạ?”, Tịch Nhan ngước khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên nhìn Diệp Thành.
“Thích nghi với nơi này đã rồi chúng ta tính sau”, Diệp Thành nói rồi đưa cô bé tới gặp Trương Phong Niên, Hổ Oa và linh thú Tiểu Ưng: “Sư phụ giới thiệu với con, đây là gia gia Trương Phong Niên, đây là Hổ Oa, đây là Tiểu Ưng, đều là người nhà của ta!”
“Vâng vâng”, Tịch Nhan cười vui vẻ, đôi mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Đây là thông tin về Hằng Nhạc Tông, trong này giới thiệu rất nhiều thứ, con làm quen trước đi”, Diệp Thành đưa một bộ quyển tông cho Tịch Nhan. Bộ quyển tông này là Trương Phong Niên đưa cho hắn ngày đó, giới thiệu cực kỳ chi tiết về Hằng Nhạc, Diệp Thành thật sự hoài nghi rằng trước đây Trương Phong Niên là thành viên của Tình Báo Các, vì không chỉ Hằng Nhạc Tông mà trong đó còn giới thiệu rất nhiều về Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông.
“Cảm ơn sư phụ”, Tịch Nhan cười hì hì, ôm lấy bộ quyển tông rồi ngoan ngoãn ngồi ở bậc thang trước cửa, cúi đầu mở quyển tông ra. Vì tò mò với thế giới tu tiên nên cô bé đọc rất chăm chú.
“Đại ca, cô ấy là ai ạ?”, Hổ Oa luyện côn xong, vừa lau mồ hôi vừa hỏi Diệp Thành.