Tiên võ truyền kỳ - Chương 3287
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 3287 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 3287 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Long Nhất mở kết giới nhỏ, bao phủ mỗi ngọn núi, mỗi cung điện trong tiên sơn, để mọi người bên trong không bị ảnh hưởng bởi trận chiến.
A…
Lão già áo đen gào thét, bị đánh không ngẩng đầu lên nổi, truyền bí thuật ra cầu cứu lão già áo trắng bên ngoài.
Nhưng dù ông ta hét to đến mấy cũng chẳng thể truyền được ra ngoài tiên sơn, vì nơi đây có kết giới bao phủ, truyền âm của ông ta sẽ bị chặn lại.
Lão già áo đen bị ép phát điên, đường đường là Thánh Nhân thoát tục mà lại bị ba hình nộm và một cảnh giới Hoàng vây quanh, không thể thoát thân, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ông ta sẽ mất sạch mặt mũi.
Lại nhìn ra bên ngoài, lão già áo trắng đã tới hư thiên bên ngoài tiên sơn.
“Sao vẫn còn chưa ra?”
Lão già áo trắng nheo mắt nhìn tiên sơn Thiên Đình, nhưng chỉ nhìn thấy làn mây mù mờ ảo, trận chiến nảy lửa bên trong ông ta hoàn toàn không nghe thấy gì.
Bất lực, lão già áo trắng đành dùng thần thức để truyền âm gọi, nhưng vẫn không có hồi âm.
Lão già áo trắng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, một Thánh Nhân đi vào mà không thấy bất cứ động tĩnh nào truyền ra, điều này quá lạ lùng.
Trong tiên sơn, trận chiến đã đến hồi kết thúc, lão già áo đen không lâu trước đó còn kiêu ngạo, lúc này dưới sự bao vây tấn công của Diệp Thành và ba Âm Minh Tử Tướng đã nằm bẹp dưới đất, trên người có mấy chục phong ấn, đều là kiệt tác của Long Nhất, đó là thần thông phong cấm của mạch Thái Hư.
Chậc chậc chậc!
Mọi người xúm quanh, nhìn lão già áo đen một lượt với vẻ mặt cảm thán.
Lão già áo đen bị phong ấn không thể nhúc nhích nhưng vẫn rất mạnh miệng, gầm lên rung chuyển đất trời: “Các ngươi có biết ta là ai không?”
“Lão tử quan tâm gì ông là ai!”, Tư Đồ Nam tiến lên vung một cái tát, lão già áo đen bị đánh mặt nóng rát: “Đã nói người dân Thiên Đình chúng ta hung hãn rồi mà ông không nghe”.
A…
Lão già áo đen bị đánh ngây người, đến khi phản ứng lại thì hét lên giận dữ.
“Luyện thành Âm Minh Tử Tướng nhé?”, Long Nhất nhìn Diệp Thành.
“Ông ta không như Hoá Long Lão Tổ, giết chết thì tiếc quá”, Diệp Thành cười nhạt: “So với Âm Minh Tử Tướng, ta coi trọng Thánh Nhân sống hơn”.
“Ta hiểu ý ngươi rồi”, Long Nhất lập tức thi triển bí thuật, lạc ấn phù văn cổ vào thần hải của lão già áo đen.
“Ngươi đã làm gì ta?”, lão già áo đen hét lên, nhìn Long Nhất bằng ánh mắt tôi độc.
“Thật ra cũng không có gì”, Long Nhất vuốt tóc: “Chỉ là muốn ông thành thật mà thôi, nếu ông khiến tiểu gia ta không vui thì chỉ cần ta nhẩm niệm là ông sẽ tan thành mây khói ngay. Muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời.”
“Ngươi dám…”