Tiên võ truyền kỳ - Chương 3099
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 3099 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 3099 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Diệp Thành khẽ cười, thầm tính vị trí và phương hướng, sau đó biến mất trên đỉnh núi.
“Hế?’
Diệp Thành đột ngột biến mất khiến ông lão mặc áo huyết bào trong địa cung của Minh Vương Tông chợt mở mắt.
Ông lão này không đơn giản, là lão tổ của Minh Vương Tông, Huyền Thiên Tinh Vực gọi ông ta là Minh Vương Lão Tổ, là một Thánh Nhân hàng thật giá thật, khí huyết dồi dào như biển, cơ thể nặng tựa như núi.
Cảm tri sai ư?
Minh Vương Lão Tổ lẩm bẩm, đôi mắt già nua nheo lại.
Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã tính được phương hướng và vị trí rồi lần theo.
May mắn là hố đen không gian cũng khá phối hợp, không có sự tồn tại đáng sợ, có thể nói là một đường không bị cản trở.
Nguyệt Trì Huân yên lặng ngồi trong lầu các, bất động như một tác phẩm điêu khắc từ băng.
Đây là căn phòng tân hôn trải đầy lụa đỏ, nến đỏ, mọi thứ đều lộng lẫy như trong mơ, nhưng dù là ánh nến đỏ rực hay lụa đỏ rực rỡ thì lúc này trong mắt cô đều lạnh như băng.
“Đây là kiếp số của mình sao?”
Nguyệt Trì Huân cười thê lương, nước mắt chảy dài trên má.
Vút!
Khi cô đang thì thầm thì trong phòng đột nhiên xuất hiện một người.
Diệp Thành đi ra, có lẽ là tính hơi sai vị trí, khi đi ra hắn lại đứng không vững nên nằm chềnh ềnh hai chân hai tay giang rộng trên đất, cực kỳ xấu hổ.
Nguyệt Trì Huân cau mày đứng dậy, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu, không biết người này từ đâu ra.
Oa!
Diệp Thành bò dậy, xoa đầu rồi nở nụ cười tươi với Nguyệt Trì Huân: “Đi thôi, ta đưa cô rời khỏi nơi quái quỷ này”.
“Ngươi là ai?”, Nguyệt Trì Huân khẽ hỏi, tuy ngạc nhiên nhưng cũng không bất ngờ lắm, có lẽ là tâm cô đã lặng như nước, đến cái chết còn bình thản đối mặt được thì còn điều gì khiến cô bận tâm nữa.
“Ta là…”
“Rời khỏi đây đi, đây không phải nơi ngươi nên tới”, vì lòng tốt, cuối cùng Nguyệt Trì Huân ngắt lời Diệp Thành, cô đã từ bỏ, không muốn kéo thêm người vô tội khác vào nữa.
“Dễ thôi”, Diệp Thành vung tay, một đạo tiên quang phong ấn Nguyệt Trì Huân.
“Ngươi…”
“Đi thôi”, Diệp Thành mỉm cười, thi triển Tiên Luân Thiên Đạo đưa Nguyệt Trì Huân vào hố đen không gian.
“Đây… Đây là đâu?”, vừa mới đáp xuống, Nguyệt Trì Huân đứng không vững suýt nữa thì ngã, nhưng lại được một bàn tay ấm áp kéo lại, đó là Chu Ngạo, người vừa ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.
“Nơi này hơi tối”, Diệp Thành ho khan một tiếng, lấy thần châu ra chiếu sáng nơi có bán kính một trăm trượng này.