Tiên võ truyền kỳ - Chương 2907
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 2907 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 2907 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Màn đêm buông xuống Diệp Thành mới ra khỏi đại điện, dựng một tấm bia đá trước cửa đại điện.
Trên tấm bia có khắc chữ, đó là luật mới của Đan Phủ, vẫn giống như trước đây, quy luật mới đương nhiên là nhắc luyện đan sư của Đan Phủ trả đan dược đúng hạn, để lúc chiến tranh cần dùng.
Về vấn đề này, luyện đan sư của Đan Phủ đương nhiên không phản đối.
So với Khô Nhạc năm xưa, Diệp Thành đã rất nhân đạo rồi, đối xử rộng rãi không có nghĩa là có thể cứ thế mà lấy đi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã lại có rất nhiều người tụ tập bên ngoài sơn môn Đan Phủ, vẫn là tới để bái kiến Diệp Thành, thế lực nào cũng có, còn có không ít tán tu cường đại, họ đến chỉ để kết bạn với Diệp Thành.
Lần này Diệp Thành không từ chối, có quà nhận quà, làm gì có lý lẽ từ chối người ta ngoài cửa chứ!
Đan Phủ tầng thứ tám trở thành linh sơn náo nhiệt nhất U Đô, còn náo nhiệt hơn cả phố lớn, người ra người vào không ngớt, đều là những người có máu mặt.
Không ai đến tay không, quà mang tới cũng đều quý hiếm vô cùng, chất lên thành núi, còn hơn cả ngày mừng thọ Khô Nhạc, không biết nếu Khô Nhạc còn sống liệu có tức nôn ra máu không.
Màn đêm lại buông xuống, trong đại điện đầy ắp những bảo bối chói lọi.
Tạ Vân, Niệm Vi và Mục Uyển Thanh đã tới, nhìn bảo bối khắp đại điện mà liên tục tặc lưỡi xuýt xoa, mọi người đều tu đạo mà khoảng cách giữa người với người sao lại lớn đến thế?!
Thích gì thì tự lấy đi!
Diệp Thành phất tay, cực kỳ hào phóng.
Không cần hắn nói đã có kẻ bắt tay vào chọn, xách một chiếc túi đựng đồ, chẳng quan tâm có ích hay không, nhìn thấy gì là lấy thứ đó.
Mẹ kiếp, ta thích ngươi lắm!
Diệp Thành liếc Tạ Vân rồi nhìn sang Niệm Vi với Mục Uyển Thanh: “Vừa hay hôm nay hai người đều ở đây, tặng cho hai người một món bảo vật đây”.
“Bảo vật?”, Tạ Vân đang nhặt bảo bối liếm môi, cười tươi chạy lại nhưng bị Diệp Thành kéo sang một bên.
“Bảo vật gì vậy?”, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi mỉm cười.
“Đương nhiên là bảo bối rồi”, Diệp Thành phất tay, một ngọn lửa màu đỏ thẫm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Xích Luyện Huyết Viêm”, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi đều ngẩn ra, dường như đã biết nó là loại chân hoả nào.
“Xích Luyện Huyết Viêm của Khô Nhạc, tặng cho hai người đó”, Diệp Thành biến chân hoả màu đỏ thành hai nửa, truyền vào trong cơ thể Mục Uyển Thanh và Niệm Vi, sau đó còn tách ra hai sợi tiên hoả cho nó dung hoà cùng.
“Sao lại tặng chân hoả cho chúng ta?”, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi nhìn Diệp Thành với ánh mắt ngờ vực.
“Rất đơn giản, để hai người làm luyện đan sư”, Diệp Thành nhún vai: “Ta không muốn lại xuất hiện người như Khô Nhạc”.
“Không phải vẫn còn ngươi trấn áp đó ư? Hơn nữa những luyện đan sư kia đều được ngươi dẫn dắt, lẽ nào còn có thể phản bội ngươi?”
“Sớm muộn gì ta cũng phải đi”, Diệp Thành nở