Tiên võ truyền kỳ - Chương 2650
Đọc truyện Tiên võ truyền kỳ Chương 2650 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tiên võ truyền kỳ – Chương 2650 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tiên võ truyền kỳ – Diệp Thành (full) – Truyện tác giả: Lục Giới mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Đương nhiên là đồ hay ho rồi”, lão già chép miệng cười rồi hà hơi lên hòn đá, sau đó không quên dùng vạt áo lau đi lau lại.
“Tiền bối, tiền bối còn có viên đá thế này nữa không? Có bao nhiêu vãn bối mua cả”.
“Ngươi mua? Lấy gì để mua, lấy cái viên đá đểu của ngươi à? Ngươi có biết thứ ta cầm trong tay là tiền, là tiền mà Chư Thiên Vạn Vực dùng không?”
“Tiền…tiền?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, vẻ mặt bỗng chốc hết sức thú vị.
Trong chốc lát hắn như hiểu ra rất nhiều chuyện, tiền tệ mà Chư Thiên Vạn Vực dùng không phải là linh thạch mà là giống viên đá trong tay lão già kia.
Chẳng trách, Diệp Thành gãi đầu vô thức nhìn tên gác cổng thành ở phía cách đó không xa, chẳng trách mà trước đó tên gác cổng thành lại nổi điên lên, cầm linh thạch coi là tiền thì ai mà chẳng muốn đánh hắn.
Được rồi, Diệp Thành cho rằng hắn có thể dùng linh lực hoá thành linh thạch, đi tới đâu cũng chẳng sợ thiếu thốn nhưng hiện giờ xem ra hắn rõ ràng chẳng có lấy một xu, những gì mà hắn những tưởng chỉ là tưởng tượng mà thôi, và sự thực thì hắn là một tên nghèo kiết xác.
“Đông Hoàng Thái Tâm, câu chuyện cười của bà không buồn cười tí nào”, Diệp Thành vô thức gãi đầu nhìn vào hư vô, biết trước như vậy hắn phải lấy vài chục triệu từ bà ta làm lộ phí mới phải.
“Đây gọi là nguyên thạch, nhớ lấy”, khi Diệp Thành còn đang thấy xót xa thì lão già kia đã bước tới, cả chặng đường lẩm bẩm, “đúng là tức chết được, chỉ còn thiếu chín trăm mua nhà mà lại gặp phải một tên khố rách áo ôm”.
“Nguyên thạch?”, Diệp Thành lẩm bẩm, bây giờ thì hắn hiểu rồi, trước đó hắn đã làm gây ra chuyện nực cười.
So với linh thạch thì nguyên thạch đáng quý hơn rất nhiều.
Bên trong linh thạch có chứa linh lực, còn bên trong nguyên thạch có chứa bản nguyên của thiên địa, về xuất phát điểm đã khác nhau cả một trời một vực, người của Chư Thiên Vạn Vực biết chơi lắm, dùng một viên đá quý giá như vậy để làm tiền.
Nên biết rằng bản nguyên của thiên địa bên trong mỗi một viên nguyên thạch đủ để có thể giúp một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở tiến vào cảnh giới Thiên, vì tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở không thể đột phá tới cảnh giới Thiên, cái mà họ thiếu chính là bản nguyên của đất trời.
Nực cười là bản nguyên thiên địa của Đại Sở lại bị Thiên Huyền Môn phong ấn, chỉ để lại một chút và phần còn lại ít ỏi đó cũng chỉ đủ cho một người đột phá tu vi lên Đỉnh Phong.
Diệp Thành đứng thẳng tắp như cây lao dưới U Đô Cổ Thành, liên tục vò đầu bứt tai.
Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình, đường đường là hoàng đế thứ mười của Đại Sở, giết được cả một Đại Đế vô song, thế mà đến Chư Thiên Vạn Vực lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi không một xu dính túi, thậm chí còn không qua nổi cổng thành.
Cũng may đây là Chư Thiên Vạn Vực, nếu chuyện này đồn về Đại Sở thì không biết tu sĩ Đại Sở sẽ co giật khoé miệng bao nhiêu lần.
Diệp Thành bất lực, đứng đó nhìn trái ngó phải.
U Đô Cổ Thành rất phồn hoa, tu sĩ ra vào đông vô số kể, hơn nữa ai nấy đều vô cùng cường hãn, muôn hình muôn vẻ, hình tướng của ai cũng rất kỳ lạ.
Nhưng điều khiến hắn đau đầu không phải diện mạo kỳ lạ của họ, mà là chuyện nguyên thạch.
Hình như ở đây không phải cứ có tiền là xong chuyện, tu vi và đạo hạnh của hắn quá thấp nên không ai thèm để ý đến hắn chứ đừng nói gì đến việc cho hắn mượn tiền, không đánh hắn đã là may lắm rồi.
Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành lại nhìn thấy lão già giảo hoạt với tu vi Chuẩn Hoàng kia.